Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 177 - Chương 124: Cạnh Tranh Xếp Hạng (1).

Chương 124: Cạnh tranh xếp hạng (1). Chương 124: Cạnh tranh xếp hạng (1).Chương 124: Cạnh tranh xếp hạng (1).

Hàn Hồng Tuấn ấn tượng sâu sắc về Lý Diên Khánh không chỉ bởi thư pháp của hắn rất tốt, mà còn bởi hắn viết bài thi bày cách chống phân hủy cho vụ án quán lương thực Quán Đào rất có trình độ, thậm chí có thể nói trình độ rất cao. Lúc đó Hàn Hồng Tuấn còn đặc biệt phái người đưa bài thi đó của Lý Diên Khánh tới Lễ Bộ.

Mặt khác, năm năm trước Hàn Hồng Tuấn từng được Tri Châu Lý Quỳ ủy thác, phái tới huyện Thang Âm dạy dỗ và tới thôn Lý Văn Hương xem tình hình hoàn lương của Lý Đại Khí. Vì vậy Hàn Hồng Tuấn mới biết Lý Quỳ rất coi trọng Lý Diên Khánh.

Chính bởi vì những nguyên nhân này, Hàn Hồng Tuấn luôn luôn có ấn tượng rất tốt với Lý Diên Khánh.

Hàn Hồng Tuấn đọc kỹ bài thi một lần, cũng giống như Vương Kê, mặc dù ông không rõ lắm về tình huống của người Nữ Chân, nhưng nếu chỉ xét bản thân bài thi, quả thật trình độ viết cao tay ngang ngửa với kỳ thi Huyện. Nhìn bố cục, tính chiến lược cực mạnh, thậm chí đến ngay cả Hàn Hồng Tuấn cũng không thể viết ra được đối sách như thế này.

Có điều, Hàn Hồng Tuấn không lập tức cho điểm, mà hỏi hai quan trợ lý:

- Là ai cảm thấy bài thi này có thể cho qua?

Vương Kê khom người đáp:

- Ta cảm thấy bài thi này có thể dùng!

Hàn Hồng Tuấn gật gật đầu, lại hỏi Vạn Sĩ Tiết:

- Tại sao tiến sĩ Vạn lại cho rằng bài thi này không được thông qua?

Vạn Sĩ Tiết không nhìn ra được thái độ của giáo dụ, đành phải cứng đầu nói:

- Một thí sinh nhỏ bé làm sao có thể biết chuyện lớn như Liêu Bắc, ta cảm thấy phần nhiều là do thí sinh này tự thêu dệt lung tung, mặc dù thư pháp không tồi, nhưng nội dung cực kém, hơn nữa bài làm lạc đề, chuẩn bị chiến Yên Vân đâu có liên quan gì tới người Nữ Chân?

Hàn Hồng Tuấn cười nhạt một tiếng:

- Ta lại không cho rằng như thế, nếu như những lời trong bài thi là thật, ta cảm thấy bài viết này hệt như giọng nói của một vị Tể tướng, nhất định có thể đạt Giải Nguyên!

Rồi ông lại đưa bài thi cho Vương Kê:

- Có thể qua vòng, sau khi kết thúc sơ tuyển trực tiếp giao bài thi cho ta.

Hàn Hồng Tuấn quay người đi luôn, Vạn Sĩ Tiết thể như bị giáng cho một bạt tai, đờ ra tại chỗ.

Hồi lâu sau cũng chẳng nói nên lời.

Lúc này, rốt cuộc Quách Bách Tụng cũng tìm được bài thi của Trịnh Vinh Thái, số bài thi là 77, lão liếc một cái là nhìn ra đám chữ như gà bới của Trịnh Vinh Thái. Trái tim của lão cuối cùng cũng trở về lồng ngực, lão đưa bài thi của Trịnh Vinh Thái cho một giám thị:

- Thí sinh này có thể qua vòng, sau khi kết thúc sơ tuyển hãy trực tiếp giao bài thi cho ta.



Bên trong nhà họ Trịnh ở thành Đông huyện An Dương, Trịnh Thăng đang nổi trận lôi đình vì con trai không hiểu chuyện. Trịnh Thăng có ba người con trai, con trai cả Trịnh Vinh bình do tiểu thiếp sinh, địa vị ở Trịnh gia không cao, con trai thứ hai và con trai út đều cho chính thê sinh ra, có điều con trai thứ hai Trịnh Vinh Hoa bất hạnh gặp bạo bệnh, đã qua đời mười năm trước. Vậy là, con trai út Trịnh Vinh Thái trở thành bảo bối của cả nhà, là nơi Trịnh Thăng gửi gắm toàn bộ hi vọng.

Trịnh Thăng còn có một con gái, mười ba tuổi tuyển tú, vào cung, hầu hạ Định Vương, sau được Định Vương sủng hạnh, phong làm Trịnh phu nhân. Năm ngoái, sau khi Định Vương được sắc phong làm Thái tử, Trịnh phu nhân cũng được sắc phong làm Trịnh thứ phi, điều này khơi dậy dã tâm lớn lao trong lòng Trịnh Thăng. Lão muốn cho con trai ra làm quan, cũng không từ thủ đoạn để đạt được tâm nguyện của bản thân.

- Làm Giải Nguyên có gì không tốt hả? Sĩ tử khác nằm mơ còn chẳng được! Đây là cơ hội ngàn năm có một của con, chỉ một lần này thôi, tại sao con không muốn làm?

Trịnh Thăng kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng, không ngừng quơ quơ nắm đấm về phía con trai, thể như con trai lão còn dám nói thêm một chữ “Không”; lão sẽ đấm nó ngã lăn ra đất luôn vậy.

Trịnh Vinh Thái có dáng người giống hệt phụ thân, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, đôi môi dày như đôi cá vàng, có điều gã rất cao, cao hơn phụ thân cả nửa cái đầu, đâm ra thân hình cũng to hơn lão ta nhiều. Có đánh chết cũng chẳng mấy người tin tên khổng lồ này mới mười sáu tuổi.

Lúc này Trịnh Vinh Thái đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, trong đôi mắt nhỏ lóe lên tia quật cường:

- Trình độ học thức của con ra sao chẳng lẽ con không biết ư? Thi đậu cử nhân đã khiến người ta nghi ngờ rồi, nếu đậu Giải Nguyên thật, toàn bộ sĩ tử Tương Châu sẽ phải hổ thẹn vì con, phu tử Thái Học cũng sẽ mắng con không tiếc lời. Cha nở mày nở mặt, nhưng còn con thì sao? Chuyện mất mặt này con không làm được!

Cuối cùng Trịnh Thăng vẫn kiềm chế tính nết của mình, kiên nhẫn khuyên nhủ con trai:

- Bảo con đậu Giải Nguyên không phải chỉ vì mặt mũi của cha, mà còn vì tốt cho con nữa. Bây giờ còn chỉ là học trò Ngoại Xá của Thái Học, quả thật thi đậu cử nhân là có thể trở thành học trò Nội Xá, nhưng mục tiêu của con phải cao hơn mới phải chứ.

- Mục tiêu trở thành học trò Nội Xá còn chưa cao sao? Cả Tương Châu chỉ có năm học trò Nội Xá thôi đó.

Trịnh Vinh Thái nhỏ giọng lầm bầm.

- Cha nói mục tiêu cao hơn nữa là trở thành học trò Thượng Xá đó, nếu con có thể thi đậu Giải Nguyên là có thể trực tiếp bỏ qua Nội Xá, trở thành học trò Thượng Xá. Học Thượng Xá vài năm là có thể ra làm quan rồi, có chỗ dựa như anh rể con, con còn sợ con đường làm quan không rộng mở sao?

- Chuyện này còn liên quan tới cả tiền đồ của con, về phần người khác nói thế nào, con quan tâm làm gì? Mười năm sau con ngẫm lại, căn bản chẳng phải là chuyện gì to tát cả! Cha là người từng trải, những điều cha làm gì vì muốn tốt cho con, hơn nữa, tỷ tỷ con cũng hi vọng con sớm ngày làm quan, con không nên phụ lòng kỳ vọng của tỷ tỷ mới phải.

Phụ thân khuyên can hết lòng, Trịnh Vinh Thái lại chẳng chút rung động, gã bĩu môi nói:

- Trở thành học trò Nội Xá là con đã hài lòng lắm rồi, nào có ai lòng tham vô đáy như cha chứ!

Trịnh Thăng thể như ăn phải thuốc nổ, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ thẳng tay vào mặt con trai, gào lên:

- Ranh con, cho dù mày có đồng ý hay không, quyền quyết định cũng không nằm trong tay mày!

Nói xong, Trịnh Thăng quay người rời khỏi thư phòng của con trai, nổi giận đùng đùng xông lên tiền viện. Trịnh Vinh Thái chớp chớp đôi mắt nhỏ, trầm mặt không nói một lời.

….

Trịnh Thăng quay lại phòng chính, thấy con trai cả đang chờ mình, lão vội vàng tiến vào, hỏi:

- Con về lúc nào vậy?

- Con vừa quay về xong.

- Phía Giả thông phán nói sao rồi?

- Phụ thân, gã vẫn chỉ nói câu kia, hứa Tam đệ sẽ đậu cử nhân, về phần Giải Nguyên, gã chỉ có thể gắng hết sức mình.

Trịnh Thăng quả thực không vui, Giả Thuyên nói muốn mua chuộc Tri Châu, mình cho gã hai ngàn lượng bạc, còn nói muốn mua cả giám quan, mình lại cho gã hai ngàn lượng bạc nữa, đã tốn bốn ngàn lượng bạc rồi mà chỉ đổi lại được mấy chữ “gắng hết sức”. Thi đậu cử nhân phải tốn nhiều tiền đến thế sao?

- Con có nói với gã, nếu lão tam thi đậu Giải Nguyên, ta sẽ cho gã ba trăm lượng vàng không?

- Con đã nói rồi ạ.

- Vậy thái độ gã thế nào?

- Gã chẳng nói gì, chỉ cười cười thôi. Phụ thân, con hiểu chỗ khó của gã, gã cũng không dám chắc chắn đâu.

Bình Luận (0)
Comment