Chương 129: Áo gấm về quê (trung).
Chương 129: Áo gấm về quê (trung).Chương 129: Áo gấm về quê (trung).
Lý Cương vui vẻ đồng ý.
Quách Bách Tụng thầm mừng trong lòng, như vậy thì Lý Cương chỉ có thể giữ nguyên ý kiến trung lập, không thể ủng hộ Âu Dương Tuần nữa rồi.
Thời gian tiếp theo đương nhiên có chút dài dòng, sau khi các giám khảo đọc hết một lười mười bài thi đứng đầu rồi mới điền vào phiếu lựa chọn, sau đó giao phiếu cho Lý Cương.
Vạn Sĩ Tiết là người cuối cùng đọc bài thi của Triệu Ngọc Thư. Thật lòng mà nói, lần này quả thực Triệu Ngọc Thư làm bài rất tệ, trừ Tam Kinh và đề Hình Luật khá xuất sắc ra, các đề khác gã làm chả ra sao hết, cứ như mạch suy nghĩ bị tắc nghẽn ở đâu vậy. Nếu bài thi này không có tên của Triệu Ngọc Thư, y tuyệt đối sẽ không để thí sinh này trúng tuyển.
Có điều… Quách Bách Tụng là cấp trên của y. Nếu đắc tội với lão ta, ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ chịu gì cho cam. Trong lòng Vạn Sĩ Tiết biết rõ, nhất định Quách Bách Tụng đã được Triệu gia hối lộ ngàn vàng, mới kiên quyết muốn để Triệu Ngọc Thư nằm trong ba người đứng đầu. Vạn Sĩ Tiết liếc trộm sắc mặt của những người khác, chỉ thấy ai nấy đều không tỏ vẻ gì, vô cùng nghiêm túc, y đoán, chắc là tất cả mọi người đều ủng hộ Quách Bách Tụng ha?
Vì vậy, Vạn Sĩ Tiết bèn nâng bút khoanh tròn chữ “ba hạng đứng đầu”. Đắc tội Âu Dương Tuần không có nguy hiểm gì, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với Quách Bách Tụng.
Vạn Sĩ Tiết gấp giấy lại, tiến lên đưa cho Lý Cương. Lý Cương cười nói:
- Trừ Hàn chủ khảo ra, bảy giám khảo khác đều đã bỏ phiếu. Tiếp theo ta sẽ kiểm phiếu, thiểu số phục tùng đa số.
Lý Cương mở từng tờ giấy ra, bắt đầu phân loại ý kiến của mọi người. Lòng Quách Bách Tụng càng ngày càng trầm xuống, tới khi tờ phiếu cuối cùng được mở ra, lão hoàn toàn tuyệt vọng! Trong bảy phiếu này chỉ có một phiếu ủng hộ ý kiến của lão, sáu phiếu còn lại đều ủng hộ ý kiến của Âu Dương Tuần.
Quách Bách Tụng ngồi phịch xuống, chẳng nói nên lời. Vạn Sĩ Tiết cũng trợn mắt há hốc miệng, thế mà chỉ có mỗi mình y ủng hộ Quách Bách Tụng? !
Bầu không trí trong phòng có chút xấu hổ, tất cả mọi người đều không ngờ sẽ có kết quả này. Trái lại, trong lòng Hàn Hồng Tuấn biết rõ, mọi người đã không vừa mắt thủ tịch bị tiền bạc che mờ mắt này từ lâu, vì để đạt được số tiền hối lộ mà không tiếc đổi trắng thay đen. Vậy nên lần này tất cả mọi người đều lựa chọn làm theo lương tâm mình.
Sắc mặt Âu Dương Tuần bình thản như không, gật gật đầu, nói:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu tất cả mọi người đều đã tỏ rõ ý kiến thì cứ ấn định danh sách này đi. Ba hạng đầu là Dương Độ, Lý Diên Khánh và Võ Bang Xương, sau ta sẽ suy nghĩ kĩ càng xếp hạng cụ thể của bọn họ.
- Đợi chút đã!
Quách Bách Tụng cất giọng hét lớn, lão đứng thẳng lên, mặt mũi biến dạng cả, trông có vẻ vỗ cùng dữ tợn đáng sợ. Lão tức giận chỉ vào bảng danh sách, hổn hển nói:
- Ta tuyệt đối không đồng ý để Lý Diên Khánh nằm trong số ba người đứng đầu!
- Lại làm sao nữa?
Âu Dương Tuần lạnh lùng hỏi.
- Bởi vì phụ thân hắn là người làm văn hộ, thay người ta đi thi nên bị xóa tên! Con trai của kẻ làm văn hộ sao có thể đậu cử nhân chứ? Còn nằm trong ba người đứng đầu nữa.
Âu Dương Tuần sửng sốt, ông không hề biết chuyện này, nhìn về phía Hàn Hồng Tuấn. Hàn Hồng Tuấn cũng là Học Chính của Châu Học, chuyện này hẳn là nằm trong phạm vi quản lý của Hàn Hồng Tuấn.
Hàn Hồng Tuấn thầm thở dài trong lòng, Quách Bách Tụng cuối cùng cũng lấy chuyện này ra làm khó dễ rồi.
Hàn Hồng Tuấn bước lên trước, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Chuyện Quách phó chủ khảo nói là thật. Phụ thân của Lý Diên Khánh – Lý Đại Khí đã từng là Giải Nguyên trong kì thi Giải Thí Tương Châu. Nhưng mười năm trước, vì tới Từ Châu thi hộ cho cháu trai của Huyện Thừa, bị người ta vạch trần, bị loại bỏ tư cách cử nhân, cấm thi suốt đời, cũng bị ghi chú lại. Có điều, năm năm trước, Châu Phủ đã xét duyệt lại lần nữa, phát hiện Lý Đại Khí đã ăn năn hối cải, giúp người nghèo khó, không ngừng làm việc thiện. Dựa theo quy định của triều đình, Châu Phủ đã hủy ghi chép không tốt về Lý Đại Khí, coi ông ta như dân chúng lương thiện. Đây chính là quyết định của chính Tri Châu, vì vậy ta vẫn còn nhớ như in.
Nói xong, Hàn Hồng Tuấn nhìn thoáng qua Lý Cương, Lý Cương khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết chuyện này.
Âu Dương Tuần gật đầu nói:
- Nếu Châu Phủ đã hủy bỏ ghi chép không tốt về phụ thân của Lý Diên Khánh thì chuyện này không hề ảnh hưởng tới việc Lý Diên Khánh trúng tuyển. Nếu không, chế độ Khuyên Lương còn có ý nghĩa gì chứ? !
- Hừ! Ngài nói thì đơn giản lắm, văn nhân coi thanh danh còn quan trọng hơn cả tính mạng, cho dù quan phủ đã hủy ghi chép, cũng không có chuyện thanh danh sẽ trong sạch như trước. Lý Diên Khanh có người phụ thân mất mặt như vậy mà còn để hắn đậu cử nhân ư? Liệu thiên hạ sẽ nhìn người Tương Châu chúng ta với ánh mắt gì đây?
Âu Dương Tuần lạnh lùng nói:
- Bản quan chỉ làm việc theo chế độ. Nếu như hiện giờ trong tay quan phủ vẫn còn bản ghi chép của phụ thân hắn, quả thực bản quan sẽ xem xét cân nhắc tới chuyện này. Nhưng giờ ghi chép đã hủy, để Lý Diên Khánh trúng tuyển chẳng có gì phải đắn đo nữa. Ta cho rằng, Lý Diên Khánh nằm trong ba vị trí đầu là dựa vào thực lực của chính bản thân hắn.
- Ta quyết không đồng ý!
Quách Bách Tụng gầm lên.
- Rất xin lỗi, ba thứ hạng đứng đầu là do quan chủ khảo quyết định! Ngài chỉ là quan phó chủ khảo, không có quyền can thiệp vào quyết định của ta!
Quách Bách Tụng quay người nói với Lý Cương:
- Giám Sát Ngự Sử sẽ không ủng hộ loại chuyện sai trái này chứ?
Lý Cương đáp với vẻ thản thiên:
- Quy định này do Thái Tông đặt ra, đi thi hộ, cắt hết đường công danh, cả đời không được phép đi thi lại, nhưng tội danh không liên lụy tới đời sau. Trên thực tế, cho dù quan phủ vẫn chưa hủy ghi chép về phụ thân của Lý Diên Khánh, chuyện hắn đi thi hoàn toàn không bị chuyện của cha mình ảnh hưởng. Ngự Sử làm việc nhất định phải đúng quy tắc, không thể làm không nói có, càng không thể làm trái lại quy định do Tiên đế đặt ra!
Quách Bách Tụng lại quay đầu nhìn về phía các giám khảo khác, không ai ủng hộ lão! Trong lòng các giám khảo ghét bỏ Quách Bách Tụng vô cùng, bản thân lão mang đầy tiếng xấu, thế mà còn có mặt mũi nói “Văn nhân coi thanh danh quan trọng hơn cả tính mạng”, quả thực vô cùng châm chọc!
Thậm chí ngay cả Vạn Sĩ Tiết cũng chỉ giật giật bờ môi, không dám hé răng nói nửa lời. Y rất hay mượn gió bẻ măng, có điều trường hợp này y không dám khiến cả đám người còn lại tức giận.
Quách Bách Tụng nhìn một lượt, thấy chẳng ai giúp mình, lão thẹn quá hóa giận, quơ quơ nắm đấm, thở hổn hển, quát Âu Dương Tuần:
- Ta sẽ tới Lễ Bộ vạch tội ngươi!
Ngày thứ sáu sau khi khoa cử kết thúc chính là lúc yết bảng. Sĩ tử không còn vẻ lười nhác buông thả thường ngày mà thức dậy thật sớm. Thậm chí trời còn chưa ráng rõ đã có nhiều sĩ tử ngồi chờ trong hành lang của nhà trọ.
Không giống với thi huyện, Giải Thí là báo tin mừng trước rồi mới yết bảng. Đám sĩ tử cũng không lập tức tới trường thi mà ở trong nhà trọ chờ tin.