Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 207 - Chương 145: Lâm Trận Mài Đao. (2)

Chương 145: Lâm trận mài đao. (2) Chương 145: Lâm trận mài đao. (2)Chương 145: Lâm trận mài đao. (2)

Ngay cả La Huyện Úy nghe nói chuyện dính đến tộc nhân cùng thôn của Lý Giải Nguyên, thái độ liền mập mờ, vội vàng rời đi, chỉ để lại ba tên nha dịch qua loa lão, thực sự xảy ra tranh đấu, ba tên nha dịch làm sao ngăn được?

Trương Quân Bảo thầm cắn răng, mặc kệ Lý Diên Khánh muốn làm trò gì, mình trước tiên sửa y quan mộ phụ thân rồi nói sau!

Lúc này cách chỗ Trương Quân Bảo hơn trăm bước, một bóng đen đang chăm chú nhìn bóng lưng Trương Quân Bảo, hắn chậm rãi kéo cung tên, một mũi lang nha tiễn nhắm ngay Trương Quân Bảo. Băng! Tiếng dây cung vang lên, lang nha tiễn thoát dây cung bắn ra, giống như tia chớp bắn về phía Trương Quân Bảo. Người áo đen ném ống tên đi, quay người liền chạy vội ra ngoài Hồng Lâm trăm bước.

Trương Quân Bảo đáng thương không có bất cứ phòng bị gì, một mũi tên này bắn vào gáy lão, lão kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống từ tảng đá lớn, mất mạng tại chỗ, đệ tử Trương thị chuyển gạch xanh ở xa nghe được tiếng kêu thảm thiết, vội vàng chạy tới xem xét tình huống.

Chỉ thấy một mũi tên bắn vào gáy lão Tộc trưởng, đầu mũi tên lộ ra từ trán, người đã bỏ mình. Đệ tử Trương thị hoảng sợ la to, nhìn quanh bốn phía, chung quanh đen kịt, nào còn tìm được bóng dáng người bắn tên.

Giữa trưa ngày thứ hai, trấn Lộc Sơn truyền ra một chuyện lớn, Trương Quân Bảo bị người ta dùng tên bắn chết. Dù sao Trương Quân Bảo là một trong bốn thân hào nông thôn lớn của xã Hiếu Hòa, lão bị người khác giết chết, đương nhiên khiến hương thân cực kỳ chấn kinh.

Trên cán tên này lại khắc bốn chữ ‘Lương Sơn Tống Giang’. Tống Giang thanh danh đã truyền xa một vùng Sơn Đông, uy danh hiển hách, nhưng thanh danh ở vùng Hà Bắc còn chưa xuất hiện, huống chi là nông thôn của huyện nhỏ Thang Âm, gần như tất cả mọi người không biết Tống Giang là ai, càng không biết Lương Sơn ở đâu?

Mọi người thầm suy đoán, Tống Giang này nhất định là đại đạo ở nơi nào đó, bị người nào đó thu mua ám sát Trương Quân Bảo, tất cả mọi người không khỏi nghĩ tới Lý gia, nghe nói mấy ngày nay Trương Quân Bảo đang tranh đoạt đất đai với Lý gia, mặc dù không có chứng cớ gì, nhưng Lý gia hiềm nghi lớn nhất.

Giữa trưa, một đội ngũ để tang đốt giấy thổi sáo đánh trống đi tới trước cổng chính Lý phủ, đây là người nhà của Trương Quân Bảo tới, họ nâng một chiếc quan tài, có khoảng vài chục người, họ đặt quan tài trước cổng chính Lý phủ, bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa muốn Lý Văn Quý đền mạng.

Điều này cũng không thể trách họ tìm đến Lý Văn Quý, mặc dù người Trương gia cũng hoài nghi là người thôn Lý Văn mua hung phạm giết người, nhưng thôn Lý văn có hơn hai mươi hộ tộc nhân Lý thị, họ nên đi tìm ai?

Cuối cùng mục tiêu chỉ có thể nhắm vào Lý Văn Quý, một là Lý Văn Quý là Tộc trưởng Lý thị, bức Lý Văn Quý giao hung thủ ra; tiếp theo gia sản của lão cũng đủ bồi thường, đạo lý này người Trương gia làm sao có thể không rõ.

Trương gia kêu khóc nức nở trước cổng chính Lý phủ, người trấn Lộc Sơn vội vàng chạy tới xem náo nhiệt. Không bao lâu, mấy trăm người vây quanh chật như nêm cối. Lúc này, cửa lớn Lý phủ mở ra một con đường nhỏ, Lý Văn Quý ở giữa mười tên gia đinh chen chúc đi ra. Lý Văn Quý mặt mày xanh mét hét lớn:

- Người nhà các ngươi chết đâu liên quan gì tới ta, các ngươi ồn ào ở đây làm gì!

Lão vừa dứt lời, thứ tử Trương Mục của Trưởng Quân Bảo liền nhảy lên mắng to:

- Lý cẩu tặc, ngươi dám làm không dám nhận, cha ta chết rồi, Lý gia các ngươi nhất định phải đền mạng!

Đệ tử Trương gia còn lại cũng vội vàng dùng trứng thối và đá ném tới Lý Văn Quý. Lý Văn Quý tránh né không kịp, bị mấy quả trứng thối đập trúng, toàn thân thối không ngửi được, hơn mười gia đinh vội vàng kéo lão vào, cửa lớn đóng rầm lại.

Lý Văn Quý trở về phòng cởi áo ngoài xuống, tức giận giậm chân:

- Rõ ràng là đám khốn thôn Lý Văn làm chuyện tốt, tại sao lại để ta đến gánh trách nhiệm, chuyện này là sao?

Đại quản gia tiến đến đề nghị:

- Ta xem ra, Trương gia là đang cố tình gây sự, đơn giản là muốn lừa kiếm tiền tài, tốt nhất lão gia tới huyện báo quan, bọn hắn không dám đối kháng với quan phủ, như vậy cũng có thể rũ sạch trách nhiệm của lão gia.

- Lúc này, gia đinh tới báo:

- Đô Bảo Chính đến rồi!

Đô Bảo Chính xã Hiếu Hòa trước đó luôn do bốn thân hào nông thôn lớn thay phiên đảm nhiệm, sáu năm đổi một lần, đến phiên Lý gia là do Lý Văn Quý đảm nhiệm, nhưng bởi vì lão dọn nhà tới huyện mà sớm từ nhiệm, lại do Lý Chân kế nhiệm, Lý Chân từ nhiệm lại đến Thang gia, hiện giờ do tổ phụ Thang Hoài là Thang Liêm đảm nhiệm.

Lý Văn Quý cũng đang muốn phái người đi mời Thang Liêm tới đây điều giải, Thang Liêm đã tự mình tới cửa, Lý Văn Quý vội vàng chạy ra ngoài đón.

Thang Liêm không vào trung viện, mà đứng chờ ở cửa sảnh trước. Một lát sau, Lý Văn Quý vội vàng đi tới, hai người vừa gặp mặt, Lý Văn Quý liền phàn nàn nói:

- Trương Quân Bảo bị giết liên quan gì tới ta, oan có đầu nợ có chủ, họ hẳn là đi tìm hung thủ thật sự, chặn cửa chính của ta làm gì?

Thang Liêm thản nhiên nói:

- Lời này tuy rằng có lý, nhưng Trương gia cho rằng cái chết của Trương Quân Bảo có liên quan tới ngươi, họ yêu cầu ngươi giao ra hung thủ, thừa nhận chuyện này là ngươi làm chủ, sau đó bồi thường hết thảy tổn thất!

- Cái gì!

Đôi mắt Lý Văn Quý bỗng dưng mở lớn, ngọt lửa vô danh dấy lên trong lòng, giận không kềm được nói:

- Họ có chứng cớ gì nói việc này liên quan tới ta, họ dùng quan tài cản cửa lớn của ta, ta muốn đi tố cáo họ!

Thang Liêm lắc đầu khuyên nhủ:

- Báo quan sẽ lớn chuyện, ta đề nghị tốt nhất là tự các ngươi thỏa hiệp, ta có thể giật dây cho các ngươi.

- Ta không thể tiếp nhận!

Lý Văn Quý từ chối, lão biết rõ, một khi ngồi xuống bàn bạc, chẳng khác nào thừa nhận cái chết của Trương Quân Bảo có liên quan tới mình. Mấy tên con trai Trương gia là mấy kẻ lột da thành tinh, không bỏ ra mấy ngàn quan tiền họ sẽ không bỏ qua cho lão, ngay từ đầu lão tuyệt đối không thể yếu thế.

- Cái này sẽ khó rồi, Trương gia cũng không chịu nhượng bộ, ngươi cũng không chịu nhượng bộ, cho dù ta có lòng điều giải cho các ngươi cũng bất lực rồi!

- Đây không phải vấn đề bàn bạc hay không, đây là vấn đề giết người thì đền mạng, rõ ràng không hề liên quan tới ta, loại chuyện này ta sao có thể thừa nhận? Xem ra ta gửi hi vọng ở điều giải là hoàn toàn sai lầm, ta hẳn là báo quan, để quan phủ điều tra rõ án này!

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng trống lớn. Lý Văn Quý giật mình, vội vàng phân phó gia đinh:

- Đi xem một chút, lại xảy ra chuyện gì!

Gia đinh vội vàng chạy như bay qua cửa hông, không bao lâu chạy về nói:

- Lão gia, Tưởng Tri Huyện đến rồi!

Lý Văn Quý lập tức vui mừng, lão đang muốn đi báo quan, không nghĩ tới Tưởng Tri Huyện tự mình đến, quả thực tới quá kịp thời. Nhưng Thang Liêm lại cảm thấy kỳ quái, đêm qua mới xảy ra bản án, giữa trưa Tưởng Tri Huyện đã chạy đến, hẳn không phải đến vì cái chết của Trương Quân Bảo!

Lý Văn Quý vội vàng phân phó mở cửa lớn. Lúc này, đám người Trương gia cũng không làm ồn trước cửa Lý phủ, vội vàng chạy tới cản đường kêu oan.

Bình Luận (0)
Comment