Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (2)
Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (2)Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (2)
- Ngươi có nhà đề cử?
Lý Diên Khánh vốn hơi phờ phạc nghe được câu này, lập tức mừng rỡ, lại còn ở gần Tần Kiều.
Trịnh mập đắc ý vạn phần:
- Mười năm trước cha ta mua cho ta một tòa nhà tốt ở kinh thành, chuẩn bị dùng để tương lai ta thành hôn, dù sao cũng bỏ không ở đó, để cha ngươi dọn vào ở là được.
- Ngươi dự định lúc nào thành hôn?
- Còn sớm lắm, ít nhất còn phải chờ năm sáu nay, chờ ta chơi chán rồi suy nghĩ!
Lý Diên Khánh cảm thấy không ổn, lỡ như phụ thân Trịnh mập không đáp ứng, mình vừa vào ở liền bị đuổi ra ngoài, chẳng phải mất hết mặt mũi, lại còn thiếu nợ ân tình tiểu tử này, chỉ sợ về sau rất khó trả.
Trịnh mập nhìn ra Lý Diên Khánh lo lắng, hơi mất hứng nói:
- Ta là có ý tốt, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang hại ngươi?
Nói tới mức này, Lý Diên Khánh cũng không tiện cự tuyệt, hắn liền cười nói:
- Nếu như ta ở, một văn tiền ta cũng không trả cho ngươi, nhưng là cha ta ở, hắn là người cực kỳ nghiêm túc, không ký hợp đồng nhà ở hắn sẽ không ở. Như vậy đi! Ta thuê nhà của ngươi theo giá thị trường, một tháng mười quan tiền, tạm thời thuê ba năm, thế nào?
- Mười quan nhiều lắm, một tháng năm quan đi!
- Như vậy sao được, sẽ không thể để ngươi chịu thiệt.
Trịnh mập nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói:
- Lão Lý, chuyện tới nước này ta cũng không gạt ngươi, nhà ta là dựa vào mua bán nhà kiếm tiền, nhà ta chí ít có hai mươi mấy căn nhà ở Biện Kinh, mỗi tháng chỉ riêng tiền cho thuê nhà cũng kiếm gần ngàn quan tiền. Đại bá làm buôn bán hương liệu tại Tuyền Châu, là thương nhân hương liệu số một số hai Đại Tống, tiền tài mỗi ngày cuồn cuộn. Dưới gối hắn không con trai, gia sản chắc chắn do ta tới kế thừa. Mặt ngoài Trịnh gia là thân sĩ An Dương, chỉ nhiều hơn người khác vài mẫu ruộng tốt, nhưng trên thực tế Trịnh gia chúng ta là cự phú thiên hạ, nếu không Thái tử sao lại phong a tỷ ta làm Thứ phi, đó là nhìn trúng tài phú Trịnh gia.
Ngừng một chút, Trịnh mập lại dặn dò Lý Diên Khánh:
- Đây là bí mật lớn nhất của Trịnh gia chúng ta, ngay cả quan phủ Tương Châu cũng không biết, ta chỉ nói với một mình ngươi, ngay cả Cao nha nội cũng không biết, ngươi tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài cho ta.
Lý Diên Khánh quả thực nhìn không ra Trịnh mập lại có tài sản khổng lồ, nhìn Trịnh Vinh Thái mặt mũi nghiêm túc, Lý Diên Khánh hơi ngạc nhiên, Trịnh mập lại nói cho mình bí mật gia tộc này.
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm vỗ vai gã:
- Ngươi yên tâm đi! Miệng ta rất chặt, ví dụ như những chuyện ngươi làm trong thi giải, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trịnh Vinh Thái nhếch miệng cười to:
- Ta đã biết ngươi chắc chắn nhìn thấy, thật ra cũng không có gì, bắt đầu từ tiểu học đường, không có cuộc thi nào ta không dối trá, dù sao ta cũng không muốn làm quan, thong dong tự tại, làm người hiền lành!
- Đi thôi! Tới ngã tư Châu Tây, ta mời ngươi uống rượu.
Trịnh Vinh Thái bĩu môi:
- Chỗ rách nát như ngã tư Châu Tây có gì tốt, ca ca mời ngươi tới Phàn Lâu uống rượu, để ngươi mở mang tầm mắt.
Nếu như nói ngã tư Câu Lan là nơi giải trí của dân chúng Biện Kinh phổ thông, như vậy Phàn Lâu là đại danh từ cao nhất tại Biện Kinh. Khách nhân ra vào Phàn Lâu không phú thì quý, nơi này có rượu và đồ ăn ngon nhất thiên hạ, có nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, có hưởng thụ xa xỉ nhất, thậm chí ngay cả Thiên tử cũng sẽ mộ danh vụng trộm đến uống một chén.
Phàn Lâu ở trên Ngự Nhai nội thành, chung quanh có tường vây cao, nằm trên một nền tảng bạch ngọc cao một trượng, phía trên xây dựng tòa lầu cao năm tầng, hành lang đan xen, cao thấp chập trùng, mái hiên giao thoa, vô số rèm châu tô điểm trong đó, có vẻ cực kỳ tráng lệ.
Nhất là đến ban đêm, hơn ngàn ngọn đèn minh châu của Phàn Lâu cùng châm lửa, ánh đèn sáng ngời, sáng chói toàn thành, tạo thành một thịnh cảnh ban đêm Đông Kinh.
Lý Diên Khánh ngồi trong xe ngựa rộng rãi của Trịnh Vinh Thái tới trước cổng chính Phàn Lâu, hai người phục vụ quần áo hoa lệ tiến tới mở cửa cho họ, họ biết Trịnh Vinh Thái, không dám thất lễ, vội vàng đỡ gã bước lên bậc thang.
- Lão Lý đi theo ta, Phàn Lâu này không dễ dàng tiến vào.
Lý Diên Khánh mặc tương đối mộc mạc, mặc một bộ áo dài mảnh màu trắng nhạt, đầu đội khăn nho, eo buộc thắt lưng, mặc dù không phải áo tạo mũ sa như người tầng dưới, thuộc về y quan kẻ sĩ điển hình, nhưng bởi vì tính chất không phải tơ lụa, cho nên rất dễ bị ngộ nhân là một thư sinh nghèo.
Một người phục vụ mũ áo trên bậc thang vốn định tiến tới đưa ra nghi vấn, nhưng nghe được câu này của Trịnh Vinh Thái, lại lui trở về.
Đi vào trong viện, lại đi tới bậc thang cao hơn một trượng, chỉ thấy trên Tiên Đài cũng phủ đá bạch ngọc, bốn phía có lan can. Dưới Tiên Đài rừng cây tươi tốt, năm ba khách uống rượu đứng trước lan can nói chuyện phiếm, trước cửa chính sáo trúc êm tai, một đội vũ cơ xinh đẹp đang vung tay áo dài ca múa, hai ca kỹ nhẹ nhàng hát, hoan nghênh khách đến.
Nơi này không có tiểu nhị đón khách như quán rượu, chỉ cần tiến vào cửa lớn, mặc khách nhân tùy tiện ra vào lầu các, rất nhiều khách lần đầu tới nơi này không biết làm sao, chẳng qua phần lớn khách mới tới đều do khách quen dẫn đầu, đây cũng là một quy định bất thành văn của Phàn Lâu.
Mặc dù bên ngoài không nhìn thấy bao nhiêu khách, nhưng đi vào Phàn Lâu, một không khí náo nhiệt lập tức ập vào mặt, trong quán rượu cực kỳ náo nhiệt, khách nhân ngồi đầy, từng mỹ cơ mặc váy lụa xinh đẹp như chim yến đi qua bữa tiệc mời rượu.
Trong quán rượu bày biện hoa lệ, khắp nơi là bình phong xinh đẹp và bình sứ lớn đắt đỏ, chỗ trống trải ở giữa lại là một vườn hoa, trồng đầy kỳ hoa dị thảo, còn có hồ nước núi giả, chính giữa xây dựng một chiếc sàn gỗ, dùng hoa lụa bao lại, mấy vũ cơ trên đài đang ca múa, tiếng ca cực kỳ uyển chuyển dễ nghe.
Trên đường nhỏ ở vườn hoa, mỹ kỹ xinh đẹp tốp năm tốp ba cầm đèn cầm quạt, rong chơi trong bụi hoa, nhìn thật kỹ, chừng hơn trăm người, mỗi người xinh đẹp kiều diễm, dáng vẻ thướt tha.
- Đây chính là mỹ kỹ ca vũ, có hơn ba trăm người, đây chỉ là một phần, sẽ thay phiên ra, mặc cho quân lựa chọn.
Trịnh mập mặt mũi mập mờ, khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Chú ý tới màu váy và cây quạt của các nàng, quạt đào, quạt tròn, quạt ba tiêu, quạt bát giác, quạt hoa mai, sau đó mỗi cây quạt đều có màu váy khác nhau, ngươi nhìn trúng người nào, thì có thể mời mỹ kỹ ra, ta thích nhất là người mặc váy lụa lục cầm quạt ba tiêu kia, nàng gọi Khả nhi, nàng từng ngủ với ta, đơn giản hưởng thụ giống như thần tiên.
- Nơi này còn có thể lên giường sao?
Lý Diên Khánh nhìn chung quanh, cũng không trống thấy chỗ nào có giường.
Trịnh mập lắc đầu liên tục:
- Nơi này tuyệt đối không được, Thiên tử quy định nơi này chỉ cho uống rượu tầm hoan, thưởng thức ca múa, không cho phép làm chuyện cẩu thả. Chẳng qua có thể mang ra ngoài, hơn nữa còn phải được người ta đồng ý. Ta bỏ ba trăm lạng bạc ròng nàng mới bằng lòng theo ta một đêm! Ài! Béo chính là không có ưu thế.
Lý Diên Khánh thành thục hơi sớm, hắn đã vượt qua năm tháng ngây thơ, tuổi tâm lý của hắn còn tang thương hơn người trưởng thành, chỉ là tính tự chủ của hắn rất mạnh, không thèm nhỏ dãi sắc đẹp giống như Trịnh mập.