Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 242 - Chương 164: Mới Vào Thái Học. (2)

Chương 164: Mới vào Thái Học. (2) Chương 164: Mới vào Thái Học. (2)Chương 164: Mới vào Thái Học. (2)

Mặt Lý Diên Khánh hơi nóng lên, đó cũng không phải hắn viết, đó là tác phẩm của Nạp Lan Tính Đức nổi tiếng với danh xưng ‘Sát thủ thiếu phụ’. Lúc đầu hắn muốn nói là một vị cao nhân ẩn cư viết, nhưng trước mặt Lý Sư Sư xinh đẹp tuyệt luân, hắn không có dũng khí thừa nhận. Hắn thực sự không muốn phá hỏng hình tưởng của mình trong lòng Lý Sư Sư, huống hồ hắn còn có chuyện nhờ Lý Sư Sư.

- Quá khen rồi, Diên Khánh không dám nhận!

Lý Sư Sư thấy Lý Diên Khánh còn đứng trong hộp giường ngồi, liền mở miệng cười một tiếng:

- Mời thiếu quân ngồi!

Tuổi của nàng cũng chỉ lớn hơn Lý Diên Khánh vài tuổi, gọi Lý Diên Khánh là tiểu quan nhân không ổn, nàng trực tiếp xưng hô thiếu quân, đây cũng là một loại tôn xưng của triều Tống đối với hiền giả trẻ tuổi, nếu như là người đọc sách bình thường, gọi là tú tài, tôn trọng một chút gọi là phu tử.

Lý Diên Khánh ngồi xuống, Lý Sư Sư nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện hắn như một đám mây. Chu Bang Ngạn ngồi ở vị trí đầu, lão là chủ nhân căn phòng này, lúc đầu Lý Sư Sư muốn mời Lý Diên Khánh tới phòng mình ngồi, nhưng Chu Bang Ngạn lại suy tính chu toàn, như vậy sẽ dẫn tới một số chỉ trích không cần thiết, tới phòng lão là tốt nhất.

Chu Bang Ngạn giới thiệu mình với Lý Diên Khánh. Như vậy Lý Diên Khánh mới biết, hóa ra lão giả trước mắt này chính là từ nhân nổi tiếng Bắc Tống Chu Bang Ngạn, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ lần nữa.

Chu Bang Ngạn mời hắn ngồi xuống, cười nói:

- Ta nhờ một người quen ở Lễ Bộ nghe ngóng giúp tin tức của tiểu quan nhân, kết quả hắn nghe xong tên của tiểu quan nhân, liền nói tiểu quan nhân là Giải Nguyên thi giải Tương Châu năm ngoái. Ta còn vinh hạnh được xem bài thi của tiểu quan nhân, ta liền nói cho Sư Sư, tiểu quan nhân không tham gia thi tỉnh thực là đáng tiếc, lấy bài thi kia của tiểu quan nhân, hoàn toàn có thể trúng Tiến Sĩ, không chỉ thơ viết hay, thư pháp cũng tốt, vấn đáp càng là tác phẩm lớn, ta lần đầu tiên biết sự đáng sợ của người Nữ Chân.

Lý Sư Sư thở dài trầm thấp:

- Đời người nếu chẳng nên thân mật, hà cớ thu sang buồn với quạt? Khiến cho người ta réo rắt thảm thiết cỡ nào, đọc thơ của thiếu quan, ta còn tưởng rằng Đông Kinh lại xuất hiện một Liễu thiếu quân, nhưng nhìn hỏi đáp của thiếu quan, ta mới biết mình sai, thiếu quân cũng không phải người buồn hoa thán nguyệt, mà là kẻ sĩ lo nước lo dân, khiến Sư Sư càng thêm kính trọng, Sư Sư không lễ để kính, nguyện hiến một chén trà cho thiếu quân.

Chu Bang Ngạn lập tức vỗ tay khen:

- Hôm nay lão phu muốn dính ánh sáng của tiểu quan nhân, lần đầu kiến thức kỹ năng chia trà của Sư Sư!

Lý Sư Sư thản nhiên nói:

- Chút tài mọn, không cần nhắc tới, túy ông đừng khiến thiếu quân chê cười.

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Diên Khánh nguyện thưởng thức kỹ năng tuyệt diệu của Sư Sư cô nương!

Lúc này, hai thị nữ của Lý Sư Sư bưng một chiếc bàn ngọc tới, bên trong đặt một bình nước sôi và bát trà. Lá trà triều Tống khác với hiện giờ, thành phẩm là viên trà, trước khi uống cần mài cẩn thận thành bột trà, đặt dưới đáy chén, sau đó dùng nước sôi pha thành canh trà, đồng thời sử dụng cọ trà nhanh chóng khuấy canh trà, làm sinh ra bọt, đây gọi là điểm trà, cũng không khác cách pha café hiện giờ.

Điểm trà đối với người bình thường rất đơn giản, nhưng đối với người thượng tầng thì cực kỳ coi trọng, chất lượng lá trà, vụn trà tinh tế, chất nước, nhiệt độ, đồ uống trà, bất kỳ thứ gì đều không thể qua loa.

Nước phải dùng nước suối núi, lửa phải chờ vừa đúng lúc sôi nhất, nếu không ‘chưa sôi thì mạt lơ lửng, sôi quá thì trà chìm’. Nước trà xuất hiện màu trắng là tốt, đồ uống trà dùng chén trà Kiến An, tím đen, phôi dày, hoa văn như bút lông thỏ, rót trà thì nóng lâu khó nguội, lại trà trắng chén đen hợp nhau tăng thêm sức mạnh.

Điềm trà phát huy tới cực hạn, sẽ tạo thành một loại kỹ thuật chia trà cao siêu, chính là sau khi rót nước sôi vào trà, trên mặt trà sẽ hình thành đủ loại hình sinh động như thật, mặc dù thời gian cực kỳ ngắn ngủi, lại là cực hạn trong trà kỹ, Lý Sư Sư không chỉ nổi danh thiên hạ với ca múa, kỹ năng phân trà cũng cực kỳ cao siêu.

Lý Diên Khánh cũng từng thấy phân trà một lần, đó là lúc thi đậu Giải Nguyên, Tri Châu bày yến chiêu đãi, đặc biệt mời một trà kỹ phân trà cho mọi người, từ đó hắn mới kiến thức kỹ xảo phân trà.

Lý Sư Sư cầm bình ngọc lên, tay áo mỏng trượt xuống, để lộ ngọc thủ tinh tế và một đoạn cổ tay trắng như ngó sen. Nàng phân trà cho Lý Diên Khánh trước, Chu Bang Ngạn cười nói:

- Tiểu quan nhân nhìn kỹ!

Mắt Lý Diên Khánh không chớp mà nhìn chằm chằm chén trà, chỉ thấy một cỗ nước trong nóng bỏng chảy ra từ trong bình nước, rót vào trong chén trà, nước trà bốc lên, vụn trà nhẹ nhàng. Nước sôi lúc nhanh lúc chậm, khi nhiều khi ít, vụn trà màu trắng đảo quanh trên mặt nước, lúc dòng nước dừng lại, một bức giang sơn minh nguyệt đồ xuất hiện trước mặt Lý Diên Khánh, chỉ thấy bầu trời đêm tối đen, dãy núi chập trùng, một vầng trăng tròn treo trên dãy núi, sinh động như thật, khiến người ta nhìn mà than thở.

Lý Diên Khánh không kìm được lòng tán thưởng:

- Nếu hôm nay không gặp, thực không biết thế gian còn có trà kỹ cao minh như thế!

Lý Sư Sư cười nhạt một tiếng:

- Khiến thiếu quân chê cười rồi!

Một lát, bọt trắng tiêu tan, bức họa biến mất không thấy.

Chu Bang Ngạn vỗ tay cười to:

- Tiếp theo tới phiên lão phu!

Lý Sư Sư lại lắc đầu cười nói:

- Nếu túy ông uống ít hai chén, điền một bài từ khiến Sư Sư động tâm, Sư Sư cũng đồng ý phân trà cho túy ông.

Chu Bang Ngạn ngạc nhiên, hô to bất công:

- Ta điền nhiều bài từ cho Sư Sư như vậy, chẳng lẽ còn không thể hưởng thụ một lần phân trà sao?

Lý Sư Sư cười:

- Nhưng Sư Sư cũng từng hiến múa cho túy ông, muốn phân trà, túy ông phải tỉnh lại.

Gần một năm Chu Bang Ngạn sa vào trong rượu ngon, Lý Sư Sư nhiều lần khuyên lão cũng không có hiệu quả gì, hôm nay lại nhân cơ hội khuyên một lần. Chu Bang Ngạn cũng biết ý tốt của Lý Sư Sư, tiếc rằng lão căn bản không cai được rượu, đành gãi đầu nói:

- Đáng tiếc lão phu thích rượu không thích trà, lần sau Sư Sư làm rượu ngon cho ta đi!

Lý Sư Sư thấy lão không nghe mình khuyên, thầm thương cảm trong lòng. Nàng và Chu Bang Ngạn tình như cha con, mắt thấy lão tuổi tác đã cao, lại thích rượu không để ý thân thể cao tuổi, điều này khiến nàng cực kỳ lo lắng.

Lý Diên Khánh uống trà, tiếp theo nên nói về chuyện chính. Hắn lấy một bình sứ nhỏ từ trong túi da mang theo bên người ra, nhẹ nhàng vặn bình sứ. Lập tức một mùi thơm hun người ập vào mặt, mặc dù Lý Sư Sư không bôi phấn trang điểm, nhưng nàng lại thích nước hoa, cũng cực kỳ mẫn cảm đối với nước hoa. Nàng lập tức kinh ngạc nói:

- Là nước tường vi, không đúng, là chu loan, cũng không đúng, chu loan không thơm như vậy!

Lý Diên Khánh đưa bình cho nàng:

- Đây là ta tự tay phối chế, tặng cho Sư Sư cô nương.

Lý Sư Sư nao nao, trong lòng hơi thất vọng:

- Tại sao thiếu quân cũng thích vật nữ lưu?

Lý Diên Khánh không chút hoang mang nói:

- Không phải ta thích, là ta vừa mở một tiệm son phấn, gọi là Bảo Nghiên Trai, chuẩn bị xắn tay áo làm một hồi.

Bình Luận (0)
Comment