Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 265 - Chương 179: Chó Cùng Rứt Giậu.

Chương 179: Chó cùng rứt giậu. Chương 179: Chó cùng rứt giậu.Chương 179: Chó cùng rứt giậu.

Từ xưa hoàng tử nắm binh quyền cũng không phải chuyện tốt, Lý Diên Khánh thấm thía nói với Triệu giai:

- Điện hạ, liên quan tới quân đội… ý kiến của ta là có thể không dùng thì cố gắng không dùng!

Triệu Giai hiểu bóng gió trong lời Lý Diên Khánh, phụ hoàng giao kim bài điều binh cho gã, không phải là một lần khảo nghiệm đối với gã sao?

- Ta hiểu được, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!

Lý Diên Khánh mang theo Thanh nhi gia nhập đội ngũ đối phương, chạy nhanh ra bên ngoài nam thành.

Vào đêm, lao thành doanh Ngụy huyện phủ Đại Danh cực kỳ yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng đau đớn của phạm nhân, khiến người ta rùng mình.

Trong một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, một đám lao tử đang tập trung đánh bạc, mắt mỗi người đều đỏ bừng, chăm chú nhìn xúc xắc trong chén. Lúc này, một lao tử đứng dậy nói:

- Ta đi tiểu, trở về lại cược!

- Tiểu tử, thắng tiền đừng hòng chạy!

- Quản doanh ở nơi này, ta dám chạy sao? Dù tè dầm, lập tức quya lại!

Lao tử bước nhanh ra ngoài, gã đi tới chân tường bên ngoài chuẩn bị đi tiểu, bỗng nhiên, một bàn tay nắm cổ gã:

- Dám kêu một tiếng, ta sẽ bóp gãy cổ ngươi.

- Dễ nói! Dễ nói! Tiền đều ở túi bên trái, hảo hán tự mình cầm đi.

- Ta không muốn tiền của ngươi, chỉ hỏi ngươi một sự kiện, đầu năm mẫu thân và nữ nhi của Hỗ Thành bị chuyển đi đâu?

- Các nàng không có kết hôn, dường như bán cho giáo phường!

Cổ tay đột nhiên siết chặt, đại hán áo đen sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bán cho giáo phường nào?

- Ta… ta…

Lao tử đau đến nỗi một câu cũng nói không nên lời. Đại hán thoáng buông lỏng, lao tử hít một hơi nói:

- Ta không biết!

- Ngươi còn dám nói không biết, ta một đao làm thịt ngươi!

Hai chân lao tử run rẩy, tiểu tiện không kiềm chế, đái ướt cả quần. Gã khóc lên:

- Hảo hán tha ta, tiểu nương và lão bà tử kia đã chết vì bệnh dịch!

Chỉ nghe rắc mấy tiếng, xương cổ lao tử bị bóp vỡ, lập tức bỏ mình.

Đại hán áo đen bỏ mặt nạ trên mặt, chính là Hỗ Thành. Gã nghe nói mẫu thân và nữ nhi đã chết, trong mắt bi phẫn vạn phần, mang theo cương đao phóng tới phòng đánh bạc.

Một tiếng vang thật lớn, gã đá bay cửa ngoài, vọt vào, sáu tên lao tử sợ hãi trợn mắt há mồm, bỗng nhiên có người hô to:

- Là Hỗ Thành! Kẻ này lại chạy về.

Hai tên lao tử gần cửa rút đao chém gã, đao còn chưa tới, đã thấy ánh đao lóe lên, hai cái đầu ngươi bay lên không, máu tươi ở cổ phun khắp nơi.

Hỗ Thành đỏ ngầu cả mắt, hét lớn một tiếng:

- Tất cả các ngươi đều đáng chết!

Hỗ Thành vung đao chém giết, nháy mắt lại giết ba người, chỉ còn lại Vương Quản doanh lui tới góc, gã thấy Hỗ Thành nhào về phía mình, sợ hãi nghẹn ngào hô to:

- Con gái của ngươi chưa chết!

Đao dừng lại trên đỉnh đầu gã, trong lòng Hỗ Thành dấy lên một tia hi vọng, gấp giọng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Vương Quản doanh sợ hãi hồn không phụ thể, mắt thấy tính mạng khó bảo đảm, gã nức nở hô:

- Có người cứu con gái và mẹ già của ngươi đi, chết không phải các nàng, là những phạm nhân khác.

- Ngươi dám gạt ta!

Hỗ Thành dùng lưỡi đao dí vào cổ gã, căm tức nhìn Quản doanh.

Vương Quản doanh cảm thấy chỉ cần đao thoáng dùng sức một cái, cổ gã sẽ bị chặt đứt. Sợ hãi cái chết khiến gã gần như sắp hỏng mất, run rẩy nói:

- Ta không lừa gạt ngươi, ta nhận tiền của hắn, liền dùng biện pháp thay người chết bệnh đưa bà cháu các nàng đi.

Hỗ Thành thấy gã không giống nói dối, lại hỏi:

- Là ai cứu được họ?

- Là một thiếu niên họ Lý, hắn nói là hàng xóm Thang Âm của ngươi.

- A!

Hỗ Thành lập tức hiểu được, hóa ra là Khánh ca nhi, gã cũng tin tưởng, Vương quản doanh không có khả năng biết Khánh ca nhi.

Trong lòng gã trở nên kích động, lại hỏi:

- Lúc ấy mẫu thân của ta đang ngã bệnh, chẳng lẽ nàng cũng không việc gì?

- Hỗ hảo hán! Ta không lừa ngươi, ta không có tổn thương mẹ và con gái ngươi, nhưng mẹ của ngươi quả thực không được, ngươi tới thôn Đại Bàn hỏi một chút, có lẽ bên kia có tin tức.

- Xem mặt mũi ngươi thả con gái ta, ta tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi dám bán ta, ta tất giết cả nhà ngươi!

- Ta không dám, khẩn cầu Hỗ đại vương cũng đánh ta ngất xỉu, lại bồi một đao, nếu không ta không cách nào giải thích.

Hỗ Thành một quyền đánh vào mặt gã, Vương quản doanh lập tức bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Hỗ Thành bồi hai đao vào chỗ không yếu hại trên người gã, lúc này mới quay người nhanh chân rời khỏi phòng, lưu lại thi thể đầy đất.

Trời sắp sáng, Hỗ Thành quỳ xuống dập đầu ba lạy trước một ngôi mộ mới ở ngoài thôn Đại Bàn, trên bia mộ viết: ‘Hồ Đại Nương chi mộ’, người khắc bia viết ‘Nhị Ngốc’.

Nước mắt Hỗ Thành dâng lên, chỉ có gã biết Nhị Ngốc này là ai.

Gã chậm rãi đứng dậy, Thanh nhi ở bên người Khánh ca nhi chắc chắn rất an toàn, nếu hiện giờ gã đi Thang Âm, lại mang đến phiền phức cho Khánh ca nhi. Gã trầm tư một lát, liền quay người chạy nhanh về phía Sơn Đông.

Ngay khi gã rời khỏi Ngụy huyện không lâu, các huyện thuộc quản hạt của phủ Đại Danh cùng dán thông cáo treo thưởng, tìm kiếm một đại hán áo đen che mặt, người cung cấp đầu mối thưởng trăm quan.

Dưới chân Linh Nham Sơn cách huyện Trường Châu Tô Châu về phía tây nam chừng hơn hai mươi dặm, có một trang viên chiếm diện tích mấy ngàn mẫu. Trang viên dựa vào sông núi, phong cảnh tú lệ, bốn phía trang viên được tường cao vây quanh, từ bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong trang viên.

Chẳng qua leo lên dãy núi gần đó, vẫn có thể thấy mơ hồ bố cục trong trang viên. Cả tòa trang viên cây xanh râm mát, nước chảy róc rách, một con đường lớn bằng phẳng thẳng tắp kéo từ phía bắc đến phía nam trang viên, giống như trục trung tâm của trang viên.

Ở trung tâm trang viên xây dựng một kiến trúc kiểu cung điện, chiếm diện tích ước chừng hơn năm trăm mẫu, ở giữa là một ngọn núi nhỏ hình đào mừng thọ, bốn phía mặt hồ sóng nước lấp loáng, các loại ban công thủy tạ, cầu khúc hành lang, kiến trúc cực kỳ tinh mỹ.

Chung quanh xuất hiện đầy các loại đá lạ núi giả, còn lớn và quý hiếm hơn đá Thái Hồ trong hoàng cung. Giữa hồ là một tòa Thưởng Nguyệt Lâu dùng toàn bộ đàn mộc chế thành, không chỉ đắt đỏ khác thường, lại khéo léo tuyệt vời. Ở ven hồ còn có vài đại điện khí thế hoành tráng, mỗi đại điện đều có thể chứa hơn nghìn người.

Nếu như công tượng trong cung nhìn thấy những kiến trúc này, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình, đây rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Diên Phúc Cung, hoàn toàn tạo thành dựa theo một bản vẽ, nhất là mấy đại điện hạch tâm, hoàn toàn tương tự với Nhị Châu Điện và Kim Quang Điện trong Diên Phúc Cung.

Nơi này chính là biệt phủ của Chu Miễn, gọi là Thọ Sơn Trang. Trên thực tế, Chu Miễn xây dựng dựa theo bản vẽ của Diên Phúc Cung, hao tốn gần năm mươi vạn lạng bạc, chọn lựa mấy trăm mỹ nữ Tô Hàng nhét đầy trong đó, chi phí quần áo hoàn toàn nhất trí với cung nữ, xa hoa và phú quý hơn hoàng cung rất nhiều. Hơn ba mươi người đời thứ ba Chu gia sống tại nơi này, hưởng thụ cuộc sống đế vương xa xỉ.

Phụ thân Chu Miễn là Chu Trùng vốn là một tên vô lại ở Tô Châu, bởi vì biết mấy đơn thuốc thảo dược mà tự xưng là thần y, lại thêm lão biết ăn nói, giỏi luồn cúi, có tiền vốn chèo chống cùng quyền thế hậu trường, Chu gia chuyển qua thương nghiệp, mua rẻ bán đắt, gia nghiệp dần dần phát đạt.

Bình Luận (0)
Comment