Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 267 - Chương 180: Người Khả Nghi

Chương 180: Người khả nghi Chương 180: Người khả nghiChương 180: Người khả nghi

Chu Miễn vội vàng mở thư bồ câu, trong thư là tin tức Gia Vương Triệu Giai phụng chỉ đến trấn an Giang Nam, mặc dù không nói nhằm vào y, nhưng lòng Chu Miễn sáng như gương, quả nhiên là phụ thân nói đúng, Triệu Cát đã để con trai tới Giang Nam trấn an, lấy cái gì trấn an? Đương nhiên là đầu Chu Miễn y.

- Rụt đầu một đao, đưa đầu cũng một đao!

Chu Miễn nghĩ tới lời phụ thân nói, chậm rãi cắn chặt răng. Triệu Cát đã bất nhân, cũng đừng trách Chu Miễn y bất nghĩa, vậy thì liều cho cá chết lưới rách đi!

Triệu Giai và đám Lý Diên Khánh vượt Trường Giang ở Nhuận Châu, lập tức đi dọc theo kênh đào xuôi nam. Lúc chạng vạng ngày hôm nay, bọn hắn đến Thường Châu, dừng lại nghỉ chân ở trạm dịch trấn Bôn Ngưu, mấy ngày liền chạy gấp gáp tên đường dài, tất cả mọi người đều đã rất mệt mỏi rồi.

Thấy người trong hoàng tộc đến, viên dịch thừa và hạ nhân trong nhà khách không dám chậm trễ, vội vã nấu nước làm cơm, hầu hạ đám người quyền quý từ kinh thành đến, ngay cả ngựa của họ cũng được cho ăn bằng cỏ khô loại tốt.

Triệu Giai chợt nghe phía bên ngoài có tiếng hô kinh sợ, liền bước nhanh ra đại đường, chỉ thấy Lý Diên Khánh ở sân trong đang lắp dây cung, vây quanh là một đám thị vệ, vừa rồi là tiếng kinh hô của đám thị vệ.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Giai đi tới, hỏi.

Một thị vệ chỉ chỉ cây cung trên tay Lý Diên Khánh:

- Điện hạ, cây cung đó…

Lúc này Triệu Giai mới chú ý tới cây cung trên tay Lý Diên Khánh, đó không phải là cây cung thường, mà là cunglàm bằng đồng, hắn hơi ngẩn người:

- Lý thiếu quân, đây là cung gì vậy?

Lý Diên Khánh đang hết sức chăm chú lắp dây cho cây đồng cung, cũng không ngẩng đầu lên, cười cười nói:

- Điện hạ, đây là cung của sư phụ ta, hiện giờ ta tạm thời sử dụng.

Triệu Giai chưa từng nghe nói đến “đồng cung, thiết tiễn” (cung đồng, tên sắt), hắn tò mò cười hỏi:

- Cung cũng có thể làm bằng đồng ư?

Một tiểu thị vệ bên cạnh nói:

- Điện hạ, đây là đồng cung của giáo đầu Cấm quân Chu Đồng, độc nhất vô nhị trong thiên hạ, mọi người kinh ngạc vì không ngờ đồng cung, thiết tiễn lại xuất hiện trên tay Lý thiếu quân.

- Dùng đồng cung thì lợi hại thế nào?

- Lý thiếu quân, trổ tài một chút đi!

Bọn thị vệ đều thỉnh cầu Lý Diên Khánh bắn tên.

Lúc này Lý Diên Khánh đã lắp xong dây cung, hắn cười nói:

- Được rồi, ta sẽ thử một phen!

Y chỉ chỉ cửa sân:

- Ta sẽ bắn vào cánh cửa kia, các ngươi nhìn bên ngoài xem có người không?

Hai tên thị vệ chạy ra sân, hô:

- Bên ngoài không có người!

Lý Diên Khánh liền rút một mũi tên sắt từ ống tên ra, liên tục lui về phía sau đến bậc thềm, kéo căng đồng cung, quát to:

- Xem đây!

Dây cung buông, một tiếng “păng” trầm đục vang lên, một mũi tên đen thui thoát khỏi dây cung, bắn về phía cổng lớn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cửa gỗ bị bắn thủng một lỗ, cả tấm gỗ từ trên xuống dưới đều nứt ra! Bọn thị vệ kêu lên kinh ngạc, lập tức vỗ tay rào rào.

Triệu Giai cả kinh há hốc miệng, bình thường tên chỉ ghim lên cửa, nhưng đồng cung thiết tiễn của Lý Diên Khánh lại làm cánh cửa thủng một lỗ lớn, sức mạnh của mũi tên này thật sự quá kinh người.

- Lý thiếu quân, ngươi luyện bao lâu?

Lý Diên Khánh cười nhẹ nói:

- Thật ra ta chỉ luyện một năm, cũng chỉ hơn nhiều người bình thường một chút năng khiếu trời cho, còn lâu mới có thể gọi là tinh thâm, chỉ có thể nói là qua loa sơ lược, nếu để sư phụ bắn cánh cửa kia, người sẽ bắn nó bể nát, ta còn chưa đạt tới trình độ của ông ấy.

Lúc này, tên thị vệ ngoài cửa cầm mũi tên chạy trở về, Triệu Giai vội vàng nói:

- Đưa ta xem!

Vừa đón lấy mũi tên, tay liền trĩu xuống, y kinh ngạc nói:

- Cái này nặng ít nhất hai, ba cân!

- Nặng hai cân tư, ta cũng chỉ có tổng cộng mười mũi tên, nhiều hơn sẽ mang rất nặng!

- Chỉ có mười mũi tên!

Ánh mắt Triệu Giai lộ vẻ nghi hoặc, tên ít như vậy, thì còn có tác dụng gì chứ?

- Điện hạ, thiết tiễn không phải dùng để đối phó với mục tiêu thông thường, vi thần dùng nó bắn vào mục tiêu quan trọng, hơn nữa khi không dùng thiết tiễn, chỉ dùng tên bình thường, khoảng cách gây sát thương cũng có thể tăng hơn gấp đôi, có thể giết chết quân địch ở cách một trăm hai mươi bước, còn dùng thiết tiễn có thể bắn thủng áo giáp quân địch ở khoảng cách hơn một trăm năm mươi bước, lực sát thương so với nỏ Thần tý còn có phần lớn hơn.

- Ngày hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!

Đúng lúc này, Thanh nhi từ trong trạm dịch ở hậu viện chạy ra, khẽ thì thầm vài câu với Lý Diên Khánh, vẻ mặt Lý Diên Khánh hơi đổi, Triệu Giai đoán ra đầu mối, lập tức gặng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Diên Khánh kéo Triệu Giai sang một bên, hạ giọng nói:

- Lúc ở trên nóc nhà, Tiểu Thanh vừa phát hiện chung quanh có người khả nghi, dường như theo dõi chúng ta?

Vẻ mặt của Triệu Giai cũng thay đổi, kẻ nào mà dám go gan như vậy?

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, như từ sau khi Thanh nhi nói về người khả nghi, đám thị vệ không phát hiện thêm bất cứ chuyện khác thường nào, mặc dù không tiện nói ra, nhưng mọi người đều nghĩ rằng đó là do tên thư đồng này của Lý Diên Khánh sợ bóng sợ gió.

Triệu Giai cũng hơi nghi hoặc, có lẽ Tiểu Thanh thật sự nhìn lầm.

- Điện hạ, hãy bảo mọi người đừng cởi quần áo đi ngủ.

Mặc dù Lý Diên Khánh cảm thấy Chu Miễn sẽ không tới nhanh như vậy, nhưng Thường Châu giáp ranh với địa bàn thế lực của Chu Miễn, hắn nghĩ cẩn thận vẫn hơn.

Triệu Giai gật đầu, lập tức dặn dò thủ hạ vài câu, thủ hạ rảo bước chạy đi, y trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Diên Khánh cho rằng Chu Miễn sẽ phản kháng sao?

- Ý chỉ mà điện hạ nhận được nói thế nào?

Lý Diên Khánh hỏi ngược lại.

- Phụ hoàng bảo ta bắt Chu Miễn vào kinh, nếu như Chu Miễn có dấu hiệu tạo phản, thì xử lý ngay tại chỗ!

- Tình thế đã đến mức phải giết người, điện hạ cho rằng Chu Miễn sẽ không hề nhận ra sao? Cho dù là chó, gặp nguy khốn cũng “chó cùng bứt dậu”, trước khi chết sẽ liều mạng chống cự quyết liệt, huống hồ người đó vẫn còn trong tay ba nghìn tư quân, nếu như ta đoán không lầm, chúng ta vừa từ Biện Kinh đi ra, Chu Miễn đã biết tin, tính theo thời gian, thì cho dù hắn muốn phục kích chúng ta ở Trường Giang vẫn kịp.

- Tại sao hắn lại muốn phục kích ta?

Triệu Giai khó hiểu, nói:

- Phục kích ta thì hắn được lợi gì? Chỉ càng làm vấn đề trở nên hỏng bét, e rằng ngay cả cơ hội giải thích, hắn cũng không có!

- Điện hạ, không thể nói như thế, nếu như Chu Miễn muốn chống đối, thì hành động đối phó điện hạ chính là làm theo bản năng của hắn, điện hạ chẳng phải là người nắm quyền sinh sát hay sao? Huống hồ, trong tay điện hạ còn có kim bài điều động quân đội, chỉ dựa vào điều đó, cũng đủ để Chu Miễn liều mạng cắn càn rồi!

Triệu Giai im lặng, y nhận ra mình suy tính vấn đề quá đơn giản, lúc trước y tưởng rằng mình đã muốn bắt Chu Miễn, nhất định là khi hắn đến Tô Châu, Chu Miễn sẽ quỳ trước mặt y, giơ tay chịu trói, y không nghĩ đến tình huống Chu Miễn phản kháng.

Đúng lúc này, Thanh nhi chạy vào, nói với Lý Diên Khánh:

- Tiểu quan nhân, ta lại vừa phát hiện một người có dáng vẻ khả nghi.

Lý Diên Khánh mừng rỡ, vội vàng theo Thanh nhi chạy về phía hậu viện. Khu vực Thanh nhi nấp quan sát là phía trên một vựa củi, phòng ở ở trên mái bằng, trên mặt chất đống mấy cái vại vỡ, vừa vặn có thể dùng làm nơi che chắn.

Bình Luận (0)
Comment