Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 269 - Chương 181: Phá Vây Ở Dịch Trạm (2)

Chương 181: Phá vây ở dịch trạm (2) Chương 181: Phá vây ở dịch trạm (2)Chương 181: Phá vây ở dịch trạm (2)

Đường Thiên Trí hơi do dự, nói:

- Chỉ có điều tình hình bên ngoài không rõ ràng, hay là chờ thăm dò tình hình rồi hãy đi!

Lý Diên Khánh thầm than, sao mà bọn thị vệ này không nhận ra chút nguy cơ nào vậy?

- Đường tướng quân còn chưa hiểu ý của ta sao? Cơ hội của chúng ta là ở vào lúc này, chờ đến lúc đối phương bao vây chúng ta rồi, có đột phá vòng vây đi ra ngoài cũng sẽ tổn thất nặng nề, không nên do dự nữa, lập tức chấp hành!

Rốt cuộc Đường Thiên Trí không thể không chấp hành, đành phải xoay người chạy đi:

- Mọi người lập tức lên ngựa, chuẩn bị đột phá vòng vây.

Chỉ trong thoáng chốc, ba mươi thị vệ đã tập hợp xong, Triệu Giai cũng xoay người lên ngựa, tám tên thị vệ bảo vệ nghiêm mật cho hắn, Lý Diên Khánh nói với Thanh nhi ở phía sau:

- Ngươi theo sát ta, tuyệt đối không được trổ tài, nhớ chưa?

Thanh nhi gật đầu:

- Tiểu quan nhân, ta hiểu rồi!

Lý Diên Khánh quay đầu lại nhìn quanh, thấy đô đầu Vương Thiện cũng cưỡi ngựa cùng bọn họ đột phá vòng vây, Triệu Giai đã mặc một bộ khôi giáp vào. Đội xong chiếc mũ giáp chim ưng, Đường Thiên Trí bước tới ôm quyền nói:

- Lý thiếu quân, người đã sẵn sàng !

Lý Diên Khánh lập tức hướng về phía đám thị vệ cao giọng nói:

- Tối nay hoặc là bị giết, hoặc là đột phá vòng vây tìm đường sống, mọi người chớ nên ham chiến, hãy hăng hái tinh thần xông ra!

Mọi người hô vang đáp ứng, Lý Diên Khánh lại chọn mười thị vệ cường tráng làm tiên phong, hét lớn một tiếng:

- Ra!

Cửa viện mở ra, ba mươi mấy kỵ sĩ liền phóng ngựa xông ra ngoài, tuy chỉ có ba mươi mấy người, nhưng khí thế lại hết sức mạnh mẽ, mọi người phóng như bay dọc theo quan đạo, Lý Diên Khánh không dùng đồng cung, mà dùng cung tên bình thường, ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát tình huống hai bên quan đạo.

Đột nhiên nhìn thấy phía bên trái xuất hiện một đám bóng đen, Lý Diên Khánh không chút do dự giương cung bắn tên, mười mũi tên liên châu liên tục bắn ra, tên bay mạnh mẽ, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người chặn đường lập tức trúng tên ngã xuống đất.,

Lúc này, những tên từ hai mặt bắn tới đám thị vệ, bọn chúng không bắn người mà bắn ngựa, chiến mã hí lên thảm thiết, ba chiến mã bị bắn trúng, lộn nhào ngã xuống đất, hất văng mấy thị vệ ra xa.

Lý Diên Khánh hô to:

- Đừng để mất bọn họ, mang người theo!

Hai thị vệ ngã ngựa được đồng bạn cứu lên, thị vệ còn lại bị ngựa giẫm dưới chân, không thể nào đứng dậy chạy trốn, mấy tên hắc y vung đao chém về phía y, Lý Diên Khánh liền bắn ra mấy mũi tên, khiến bốn tên hắc y lộn nhào, y phóng ngựa lao tới, đỡ tên thị vệ bị ngựa giẫm lên. Tên thị vệ này bị thương ở chân, y cố nén đau đớn, xoay người ngồi lên ngựa của Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh quất mạnh một roi, cho ngựa lao nhanh về phía trước.

Bọn thị vệ nhìn thấy đồng bạn được cứu, lập tức tinh thần phấn chấn, cả bọn quát to, vung đao chém chết mười mấy tên chặn đường, mọi người được khích lệ tinh thần, chạy ra khỏi vòng vây, rồi chạy về phía huyện Võ Tiến cách đó ba mươi mấy dặm.

Sau nửa canh giờ, mọi người đến dưới cổng thành huyện Võ Tiến, lúc này, cửa thành đã đóng chặt, lính giữ cổng thành đã sớm phát hiện đám kỵ binh chạy băng băng tới, đều vọt tới tường thành.

Đô đầu Vương Thiện tiến lên hô to:

- Gia Vương điện hạ đến, mau mở cổng thành!

Tướng chỉ huy trên đầu tường không dám chậm trễ, vội ra lệnh cho binh sĩ mở cửa thành. Lúc này, Lý Diên Khánh nói với Triệu Giai:

- Mời điện hạ vào thành tạm lánh, ta dẫn mấy tên thị vệ đến Tô Châu trước xem tình hình.

- Bây giờ đi Tô Châu e rằng không được an toàn.

- Điện hạ, ta lo lắng Chu Miễn thấy tình hình không ổn, sẽ dẫn người nhà lẩn trốn, có thể lần theo hành tung của hắn.

Triệu Giai cũng hiểu Lý Diên Khánh nói có lý, một khi Chu Miễn lẩn trốn, mình sẽ không có cách nào ăn nói với phụ hoàng. Hắn liền đáp ứng đề nghị của Lý Diên Khánh.

Hai người lập tức chia binh ra làm hai đường, Triệu Giai ở lại huyện Võ Tiến tạm lánh, đồng thời phái thủ hạ tâm phúc mang kim bài đi tới nơi đóng quân của Hàng Châu và Tú Châu cầu viện, Lý Diên Khánh thì dẫn mười tên thị vệ tiếp tục xuôi nam đi tới Tô Châu, theo dõi động tĩnh của Chu Miễn.

Biết tin việc chặn giết Gia vương thất bại, Chu Miễn nổi trận lôi đình, y đã phái ra ba trăm tử sĩ bao vây ngăn chặn, vậy mà vẫn bị đối phương đột phá vòng vây chạy mất.

Đây là một cuộc mạo hiểm của Chu Miễn, một khi thành công, y lập tức có thể dùng Gia vương làm con tin, để cò kè mặc cả với Triệu Cát, y có thể mang theo của cải ra khơi chạy về phía nam, nhưng hiện giờ hành động đã thất bại, thoáng cái Chu Miễn rơi vào tình thế nguy hiểm.

Chu Miễn như kiến bò trên chảo nóng, liên tục đi tới đi lui trong phòng, hiện giờ lối thoát duy nhất của y, đó là dẫn cả gia đình ra khơi đào tẩu, nhưng để đưa ra quyết định này, cũng không hề dễ dàng, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, y cũng tuyệt đối không chọn cách này.

Lúc này, cha y là Chu Xung chống gậy đi tới cửa nói:

- Chuyện đã đến nước này, con đã nghĩ ra đường lui chưa!

Chu Miễn thở dài:

- Con luôn mãi suy nghĩ, dường như ngoại trừ ra khơi chạy trốn, thì không còn con đường nào khác, mấy năm nay con có qua lại với một số thương nhân Nam Dương, nghe họ nói, bên đó rất nhiều đảo nhỏ, chúng ta có thể mua một hòn đảo làm nơi dừng chân.

- Đã như vậy, con còn do dự cái gì?

- Cứ thế này rời khỏi quê cha đất tổ, con thực sự không cam lòng.

Chu Xung cười lạnh:

- Con luyến tiếc không mang được của cải đi chứ gì! Lúc này mà con còn không chạy trốn, chẳng lẽ con mong đợi Triệu Cát tha mạng cho con sao?

Nếu ngay cả cha y cũng đã chịu buông bỏ, thì bản thân y còn có gì luyến tiếc? Rốt cuộc Chu Miễn hạ quyết tâm dẫn cả nhà vượt biển, bến cảng gần Tô Châu nhất là cảng Hoa Đình của Tú Châu.

Cảng Hoa Đình chính là vịnh phía bắc Hàng Châu ngày nay, ba năm trước đây, Chu Miễn đích thân xây dựng bến tàu ở đó, dùng hải thuyền vận chuyển những tảng đá Thái Hồ to lớn theo đường biển rồi chuyển sang Hoàng Hà vào kinh. Tuy nhiên, cảng Hoa Đình chủ yếu là cảng muối, nếu muốn đi thuyền đến Nam Dương, phải đến Minh Châu, hoặc phải đến Tuyền Châu.

Chu Miễn trầm tư một lúc lâu, sau cùng, Chu Miễn quyết định chia làm hai đường, y cho con trai trưởng và anh là Chu Vọng dẫn hai nghìn tử sĩ chạy tới cảng Định Hải ở Minh Châu cướp hải thuyền, bản thân y thì cùng cha và hai người cháu trai mang vàng bạc của cải đi thuyền đến cảng Hoa Đình, từ đó chuyển tàu đến Minh Châu, vịnh bờ nam Hàng Châu hội hợp.

Vào ban đêm, một đoàn gồm hơn trăm chiến thuyền chở đầy của cải, mỹ nữ và toàn gia Chu Miễn, dưới sự hộ vệ của mấy trăm tử sĩ tâm phúc, hướng về phía huyện Hoa Đình của Tú Châu, chạy suốt đêm.

Bình Luận (0)
Comment