Chương 183: Hung kiêu sa lưới (2)
Chương 183: Hung kiêu sa lưới (2)Chương 183: Hung kiêu sa lưới (2)
Lý Diên Khánh kéo cung cong tròn như một mảnh trăng rằm, nhắm ngay cột buồm cách xa hơn trăm bước, “băng”, tên sắt thoát khỏi dây cung, mạnh mẽ bắn về phía cột buồm. Chỉ nghe “phực’ một tiếng, dây thừng chính trên đỉnh cột buồm đã bị mũi tên sắt bắn đứt, cột buồm to lớn ầm ầm ngã xuống, thuyền lớn lập tức mất đi sức đẩy, bắt đầu quay vòng vòng trên mặt nước, Chu Miễn gấp đến độ rống to, ông ta bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc này, Chu Xung, cha của Chu Miễn cũng gấp đến mức dộng mạnh gậy chống xuống boong thuyền, hướng về Chu Miễn hô to:
- Cập vào bờ nam, mau đầu hàng Vương Tử Võ!
- Vì sao?
Chu Miễn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn phụ thân quát hỏi.
- Vương Tử Võ là người của Đồng Quán, rơi vào tay hắn, chúng ta còn có thể giữ được mạng, người ở bờ bắc nếu là do Thái Kinh phái tới, chúng ta nhất định phải chết!
Chu Miễn nhất thời tỉnh ngộ, mình nắm được rất nhiều nhược điểm của Thái Kinh, tất nhiên hắn sẽ giết mình để diệt khẩu, mà lúc này Đồng Quán còn ở miền bắc chưa về, chưa hẳn đã biết chuyện xảy ra ở Biện Kinh, trước giờ hắn có giao tình với mình, cho dù Vương Tử Võ không dám thả mình, thì ít ra cũng sẽ giữ lại tính mạng của mình.
Nghĩ vậy, ông ta lập tức quát to với người chèo thuyền:
- Cập vào bờ nam!
Đội thuyền từ từ cập vào bờ nam, thuyền vừa vào bờ, đông đảo binh sĩ lập tức xông lên thuyền, trói chặt hai cha con Chu Miễn. Lý Diên Khánh đứng trên bờ bắc, mặc dù hắn có cơ hội bắn chết Chu Miễn, nhưng cân nhắc hồi lâu, hắn nghĩ tốt nhất là để Gia vương ra tay, công khai xử tử Chu Miễn ở Tô Châu phố xá sầm uất, sự ủng hộ của dân chúng đối với Triệu Giai sẽ tăng lên rất nhanh.
Thanh nhi từ dưới nước lên bờ, cả người ướt sũng, Lý Diên Khánh vội vã choàng một chiếc áo khoác lên người nàng. Thanh nhi lạnh run cầm cập, hỏi:
- Tiểu quan nhân…vì sao không…bắn chết Chu Miễn tại chỗ?
Lý Diên Khánh kẽ cười nói:
- Chu Miễn chết như thế nào, chúng ta không có quyền quyết định, đây là việc của triều đình, không liên quan với chúng ta!
Lúc này, Vương Tử Võ đi tuyền tới bờ bắc, cười sang sảng nói với Lý Diên Khánh:
- Tiểu quan nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lý Diên Khánh ngẩn ra:
- Ta và tướng quân từng gặp nhau rồi?
- Năm ngoái, trong đại doanh ngoài thành Thang Âm, ta đã hân hạnh chứng kiến thần tiễn của tiểu quan nhân, đương nhiên, tiểu quan nhân có thể không thấy ta, lúc đó nhiều người lắm.
Lý Diên Khánh thầm nghĩ, hóa ra người này đúng là người của Đồng Quán, hắn mỉm cười, nói:
- Tướng quân trở về bao lâu rồi?
- Chúng ta đi phủ Chân Định ở phương bắc, sau đó phát hiện quân Liêu cũng không có ý đồ xâm nhập phía nam, Đồng thái úy tiếp tục ở lại trấn thủ Hà Bắc, một bộ phận quân đội liền rút về, tham gia bao vây tiêu diệt Phương Tịch, không ngờ lại gặp tiểu quan nhân ở chỗ này. Tiểu quan nhân tháp tùng Gia vương điện hạ xuôi nam ư?
Tuy vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt Vương Tử Võ có một chút nghi hoặc.
Lý Diên Khánh thầm kêu không ổn, gặp người này, chẳng khác nào để Đồng Quán biết mình có quan hệ với Triệu Giai, chuyện này thêm phần phiền phức, tuy nhiên cũng may là Đồng Quán còn ở Hà Bắc chưa về, còn có thời gian xoa dịu tình thế.
Lý Diên Khánh cười nhẹ:
- Gia vương điện hạ hiện ở huyện Võ Tiến, thỉnh cầu Vương tướng quân áp giải Chu Miễn và tất cả của cải giao cho điện hạ. Mặt khác, con trai Chu Miễn dẫn hai nghìn người chạy tới Minh Châu, chẳng hay tướng quân có tin tức của bọn họ hay không?
Vương Tử Võ cười lạnh nói:
- Trưa hôm nay đã nhận được tin tức của Thái tướng quân ở Hàng Châu, hai nghìn quân của Chu Miễn muốn vượt qua Hàng Châu, kết quả là bị phản quân Phương Tịch bao vây phục kích ở Thanh Khê, toàn quân bị diệt, con trái Chu Miễn không có tin tức, có lẽ cũng dữ nhiều lành ít rồi.
- Đây cũng là ý trời, vậy còn Vương tướng quân định đi gặp Gia vương sao?
Vương Tử Võ lắc đầu:
- Mặc dù Gia vương điện hạ có kim bài xuất binh, nhưng không có hổ phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm 2 mảnh) điều binh, ta chỉ có thể hoạt động trong phạm vi Tú Châu, không thể đến biên giới. Ta sẽ giải phạm nhân cùng với của cải thu được tới giam giữ ở Gia Hưng, chờ điện hạ đến xử lý.
Nói rồi, Vương Tử Võ chắp tay thi lễ với Lý Diên Khánh:
- Bọn ta xin đi trước một bước.
Lý Diên Khánh yên lặng nhìn quân đội ấp giải Chu Miễn và đội thuyền đi xa, lúc này hắn mới hiểu, thật ra Triệu Cát cũng không tin con trai của mình, chỉ cấp kim bài mà không giao hổ phù, đương nhiên, đây cũng là bệnh chung của tất cả các hoàng đế, dù là đối với con trai của mình cũng vẫn “giữ miếng”, nhất là việc liên quan tới quân đội thì lại càng như vậy.
- Lý thiếu quân, bây giờ chúng ta trở về chứ?
Mấy tên thị vệ gần đó hỏi.
- Các ngươi về trước đi! Ta ở Gia Hưng chờ điện hạ đến.
Lúc này, Thanh Nhi hỏi:
- Tiểu quan nhân, bây giờ chúng ta phải đi Gia Hưng sao?
Lý Diên Khánh lắng nghe tiếng gió thổi trên biển, cười tủm tỉm nói:
- Nếu đã tới bờ biển, đương nhiên phải đi ngắm biển cả rồi!
Lục huyện úy thấy Chu Miễn đã sa lưới, trong lòng hết sức dễ chịu, liền cười nói:
- Ta có một người em họ là nhà giàu ở trấn Ninh Hải, đêm nay chúng ta có thể ở nhà hắn!
Em họ của Lục huyện úy tên là Lục Trọng Căn, mặc dù cũng người Tô Châu, nhưng ở trấn Ninh Hải làm ăn nhiều năm, đã trở thành nhà giàu có nhất ở đó, có được hai mươi mấy chiếc thuyền đánh cá, y nhiệt tình tiếp đãi anh họ từ quê quán tới và Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh đến bờ biển cũng không phải do tùy hứng, mà có mục đích của hắn, biển cả ẩn giấu một kho báu vật vô cùng vô tận, chỉ là mình có thể tận dụng được hay không mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Trọng Căn cùng Lý Diên Khánh đi tới chỗ phơi nắng của ngư trường. Nơi này rất rộng lớn, bên trong có hơn một nghìn gầu xúc, mỗi gầu xúc đang phơi mười mấy con cá biển. Mấy phụ nữ đội nón đang liên tục lật trở những con cá, mùi tanh của cá biển xông thẳng vào mặt.
Lý Diên Khánh nhìn một lát, hỏi:
- Có cá đặc biệt có nhiều mỡ không?
- Có cá hố, cá chim, mỡ của nó cũng không thể nói là nhiều.
Cá hố và cá chim đều không phải loại cá Lý Diên Khánh cần, hắn trầm ngâm một chút, hỏi:
- Ở đây có cá voi mắc cạn không?
- Ha ha! Cách đây ba năm, có một cá voi nhỏ mắc cạn, theo ta nhớ thì chỉ có một con, nhưng ngược lại, có rất nhiều cá heo mắc cạn.
Cá heo cũng có lớp mỡ rất dày, Lý Diên Khánh mừng rỡ:
- Nơi này cá heo mắc cạn rất nhiều sao?
- Hàng năm đều có mấy trăm con mắc cạn! Vịnh Hàng Châu có rất nhiều cá heo, mỡ cũng rất dày, thứ này nếu như không nhanh chóng xử lý, thịt sẽ rất nhanh thối, suốt mùa hè bãi biển rất tanh hôi, bọn ta dùng mỡ đốt đèn, thịt có thể ăn, da dùng để làm giày, sao vậy? Tiểu quan nhân cảm thấy có hứng thú?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta muốn mỡ của nó, sau này Lục quan nhân có thể lóc mỡ của nó bán cho ta được không?