Chương 185: Giết Chu bảo vệ Chu (2)
Chương 185: Giết Chu bảo vệ Chu (2)Chương 185: Giết Chu bảo vệ Chu (2)
Lý Diên Khánh cười lạnh:
- Ngươi không định nói là Lương công công đấy chứ?
- Thông minh!
Chu Xung nheo mắt khen:
- Không ngờ ngươi tuổi không lớn, không những có thuật bắn tên cao cường, mà đầu óc còn linh hoạt đến thế! Ta cũng nghĩ là Lương Sư Thành, nhưng ta chưa nói cho hắn biết công văn thư tín ở chỗ nào! Một khi hắn lấy được, Lương Sư Thành và Thái Kinh đạt được một thỏa hiệp, chúng ta cũng đừng hòng sống sót vào kinh.
- Ngươi sẽ nói cho ta biết?
Chu Xung gật đầu:
- Hôm nay ta muốn nói chuyện này với Gia vương, nếu như hắn cam đoan cha con ta an toàn trên đường, cam đoan giao số công văn thư tín kia cho thiên tử, ta có thể nói cho hắn biết, đồ vật cất giấu ở đâu!
Triệu Giai nghe xong báo cáo của Lý Diên Khánh, mặt liền tái nhợt, thì ra Đường Thiên Trí lại là thị vệ của hoàng huynh, không cần phải nói, nhất định cũng là do Lương Sư Thành bố trí, dĩ nhiên hoàng huynh đang ngầm đề phòng mình, điều này thực sự khiến Triệu Giai giật mình.
- Điện hạ, Lương Sư Thành muốn nắm điểm yếu của đám Thái Kinh, Thái tử muốn có công lao này, nhưng hai cha con họ Chu không tin bọn họ, Chu Xung muốn đổi chác với điện hạ, điện hạ có thể tiếp nhận không?
…
Triệu Giai im lặng chắp tay đi qua đi lại, trầm tư thật lâu rồi nói:
- Ta quả thực muốn đem công văn, thư tín giao cho phụ hoàng, về phần phụ hoàng có giết hai cha con Chu Miễn hay không, ta cũng mặc kệ, ngươi thấy sao?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta cảm thấy đây là một cuộc mua bán tốt, điện hạ hẳn là đáp ứng?
Triệu Giai rốt cuộc quyết định:
- Được! Bây giờ ta phải đi gặp Chu Xung, ngươi đi cùng ta.
Lúc canh hai, mấy người kéo thuyền đều đi nghỉ, đội tàu cũng lặng lặng bỏ neo ở bên bờ kênh. Đội tàu khởi hành từ lúc hoàng hôn, đến giờ đã đi được năm mươi dặm, ngày mai lại đi một ngày đêm, sáng ngày mai là có thể đến Tô Châu, nhưng ít nhất còn nửa tháng nữa mới đến được Biện Kinh.
Trên mặt sông, nước một màu đen kịt, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy nước sông vỗ ào ào vào bờ. Lúc này, một con thuyền nhỏ từ từ cập sát một chiếc thuyền lớn sau cùng của đội tàu, chỉ chốc lát sau, trên thuyền lớn ném xuống một bầu rượu, thuyền nhỏ liền nhanh chóng rời đi.
Trong chiếc thuyền nhỏ màu đen, một ngọn nến được thắp lên, một người đàn ông mặt chữ điền ngồi xếp bằng trong mui thuyền, đó là Thị Vệ Lĩnh Đường Thiên Trí, tên thật của gã là Đặng Xung, lúc Thái tử Triệu Hoàn vẫn còn là Định vương, gã là thị vệ trong phủ, chỉ có điều gã vừa mới gia nhập hệ thống cấm quân, rất ít người biết gã, đến mức gã cùng lên đường theo Gia vương Triệu Giai xuôi nam, cũng không bị ai nhận ra.
Trong lòng Đặng Xung thực sự uể oải, gã mang Thượng Phương bảo kiếm đến đây, cuối cùng bức bách Vương Tử Võ, mở rương lấy đồ, khi bọn gã cạy mở tiêu ký lấy công văn thư tín trong rương, bên trong là một đống sổ sách, cũng không có công văn thư tín gã muốn, mà toàn bộ ba trăm tám mươi rương lớn, gã cũng không thể mở hết ra được.
Vạn bất đắc dĩ, gã đành phải đi tìm hai cha con Chu Miễn thương lượng, hai cha con Chu Miễn lại một mực cự tuyệt yêu cầu của gã, nhưng cũng xác định rõ với gã, thứ gã muốn, không có trong rương.
Lúc bấy giờ, biện pháp duy nhất là chờ Triệu Giai ra tay, bọ ngựa bắt ve, chia sẻ ở ngay phía sau, mặc dù thân phận của gã đã bại lộ, không thể tiếp tục đi theo Triệu Giai, nhưng bên cạnh Triệu Giai, vẫn còn hai thủ hạ của gã, làm tai mắt cho gã.
Lúc này, một thủ hạ đi vào khoang thuyền, đưa bầu rượu cho hắn, Đặng Xung tinh thần phấn chấn, đây là tin tức do thủ hạ gã truyền đến.
Đặng Xung lấy một tờ giấy từ bầu rượu, trên đó viết mấy câu, đại ý là Lý Diên Khánh nói chuyện với Chu Xung rất lâu, mặc dù gã không biết nội dung câu chuyện, nhưng phỏng đoán Chu Xung nói cho Lý Diên Khánh biết tình huống như thế nào, nửa canh giờ trước, Lý Diên Khánh đã dẫn hai tên thủ hạ lên bờ rời đi.
Đặng Xung trầm tư thật lâu, trực giác nói cho gã biết, nhất định là Chu Xung nói cho Triệu Giai biết tung tích của đám công văn thư tín kia.
Vậy thì Lý Diên Khánh sẽ đi đâu? Một ý nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu gã, gã chỉ có thể đánh cược lần này thôi…Đặng Xung lập tức ra lệnh:
- Lập tức lên đường đến Diên Thọ sơn trang!
Lý Diên Khánh dẫn theo Thanh Nhi và hai thị vệ, đi tới Diên Thọ sơn trang một lần nữa, nhưng sơn trang vẫn do quản gia và mười mấy gia đinh trông coi như trước, Lý Diên Khánh đi thẳng tới gõ cửa chính.
Hai thị vệ đi cùng Lý Diên Khánh đến đây, một người tên là Trần Tiểu Ất, một người tên là Trương Dũng, đều là thị vệ tâm phúc của Gia vương Triệu Giai.
Trương Dũng tiến lên một bước, lấy ra lệnh bài cung đình thị vệ hướng về phía quản gia:
- Chấp hành công vụ, lập tức mở cửa!
- Lão gia nhà ta không ở nhà, tiểu nhân không cách nào làm chủ!
Quản gia nơm nớp lo sợ nói.
Lý Diên Khánh lấy từ trong ngực ra một viên ngọc bội, huơ tay qua lại trước mặt quản gia, cười nói:
- Vậy ngươi hẳn ngươi nhận biết cái này chứ?
Viên mai ngọc bội này là tín vật của Chu Miễn, quản gia lập tức hiểu ra, đây là lão gia bảo bọn hắn đến, ông ta liền vội vàng gật đầu nói:
- Ba vị, mời vào!
Lý Diên Khánh đi vào cửa chính liền bảo:
- Dẫn bọn ta đến Ký Sướng viên!
- Xin đi theo ta!
Quản gia dẫn theo mấy người Lý Diên Khánh vội vàng đi vào trong vườn hoa,
Ký Sướng viên là nơi ở của Chu Đào, con thứ của Chu Miễn, tiến vào sân trong, liền nhìn thấy một hòn giả sơn bằng đá Thái Hồ cao gần hai trượng Lý Diên Khánh bảo quản gia gọi hai người đến giúp, không bao lâu, hai tên gia đinh cùng chạy đến, quản gia lại cầm thừng dài tới.
Lý Diên Khánh trèo lên hòn giả sơn, cầm dây buộc ngang tảng đá, hướng về mọi người nói:
- Cùng ra sức kéo đổ nó đi!
Mọi người cùng ra sức kéo, hòn giả sơn bị kéo lệch đi, dưới đáy lộ ra một cái hố to.
Lý Diên Khánh bảo quản gia và gia đinh lùi ra ngoài sân, lại nói với Thanh Nhi:
- Ở ngoài cửa trông chừng, không cho phép bất cứ ai tới gần!
Thanh Nhi gật đầu, tay cầm bảo kiếm bước nhanh ra ngoài, lúc này Lý Diên Khánh mới cùng hai thị vệ đào móc trong hố, đào được chừng một thước sâu, chợt nghe “Choang” một tiếng, cuốc đã chạm vào một khối kim loại.
Lý Diên Khánh hết sức vui mừng, phía dưới quả nhiên có chôn đồ vật. Bọn hắn đào nhanh hơn, rốt cuộc một rương sắt cỡ một thước vuông hiện ra trước mắt bọn họ.
Lý Diên Khánh ôm rương sắt leo lên mặt đất, dung chủy thủ gạt bỏ lớp bùn phía trên, rồi cạy mở cái rrương ra, chỉ thấy bên trong đầy các lọai thư tín. Lý Diên Khánh lật lật mấy phong thư, liền thấy thư của đám Thái Kinh, Đồng Quán, ngoài ra còn có sổ ghi chép tặng vật tặng cho các nhà quyền quý ở kinh thành.
Đây là thứ Lương Sư Thành muốn lấy, đối với y, những thư tín này e rằng còn đáng giá hơn vàng bạc châu báu.
Đúng lúc này, ngoài cửa viện bỗng liên tục truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, lại nghe tiếng gầm thét đánh nhau của Thanh nhi, Lý Diên Khánh giật nảy người, vột rút đoản kiếm, lao ra ngoài.