Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 278 - Chương 187: Phong Trào Quần Chúng (2)

Chương 187: Phong trào quần chúng (2) Chương 187: Phong trào quần chúng (2)Chương 187: Phong trào quần chúng (2)

Triệu Giai trầm mặc không nói, y biết nghi ngờ của Lý Diên Khánh không phải không có lý, trong triều đã sớm có lời đồn Lương Sư Thành giả mạo ý chỉ của vua, chỉ là không ai dám truy cứu chuyện này. Nếu như Lương Sư Thành có trong tay một thanh Thượng Phương bảo kiếm mà cả phụ hoàng cũng không biết, thì cũng không có gì lạ, nói như vậy để thấy, khả năng thanh Thượng Phương bảo kiếm này là giả rất có thể xảy ra.

- Được rồi!

Triệu Giai chấp nhận đề nghị của Lý Diên Khánh:

- Khi quay về ta sẽ giao nó cho hoàng huynh.

Triệu Giai vội đổi đề tài câu chuyện:

- Cảnh tượng bên ngoài ngươi cũng thấy rồi đó, hơn mười vạn người vây quanh chúng ta, muốn chúng ta giao Chu Miễn ra, người nói nên làm thế nào cho phải?

- Rất đơn giản, giao hai cha con Chu Miễn là xong, đây không phải là ý ban đầu của hoàng thượng sao? Hoặc là xử trảm họ ngay trên bến tàu, nêu rõ tấm lòng yêu dân của hoàng thượng.

Triệu Giai trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài nói:

- Nếu như không có ý chỉ thứ hai của phụ hoàng, làm như vậy cũng vô phương, nhưng nếu như phụ hoàng chỉ muốn áp giải hắn về, ta lại giao cha con hắn đi, thì dù thế nào ta cũng không cách nào ăn nói với phụ hoàng.

- Vậy điện hạ định làm thế nào?

- Ta muốn xin chỉ thị của phụ hoàng, báo cáo tình hình bên này với phụ hoàng, nếu như phụ hoàng thay đổi chủ ý, ta sẽ xử trảm hai cha con họ Chu ở bên tàu.

- Nhưng nếu hoàng thượng không chịu?

Lý Diên Khánh gặng hỏi.

Triệu Giai khẽ cắn môi, nói:

- Vậy thì chỉ còn một cách tệ nhất, đó là giằng co lâu dài với dân chúng, cho đến lúc phụ hoàng phải thay đổi chủ ý mới thôi.

Lý Diên Khánh trầm mặc trong chốc lát, lại chỉ vào rương sắt hỏi:

- Nên làm thế nào với số công văn giấy tờ trong đó?

- Đương nhiên là giao cho phụ hoàng rồi! Không phải sao?

- Nếu như điện hạ giao hắn cho hoàng thượng, có thể hoàng thượng khoan hồng độ lượng, các đại thần sẽ không sao cả, nhưng điện hạ lại đắc tội với cả bá quan văn võ trong triều.

- Ý của ngươi là…

- Ý của ta là có cái nên làm, có cái không nên làm, điện hạ phải lựa chọn!

Triệu Giai hiểu ý Lý Diên Khánh, liền gật gật đầu:

- Ta biết rồi, chuyện này khiến ta luôn lo lắng.

Lý Diên Khánh trở lại thuyền mình, vừa đến cửa khoang thuyền thì gặp Thanh nhi, cảm giác có tảng đá đè nặng trái tim lập tức tan biến, liền gặng hỏi:

- Ngươi chạy đi đâu vậy? Tiểu Ất nói ngươi gặp người quen, là ai vậy?

Thanh nhi cuống quít lắc đầu:

- Ta nhìn nhầm người, ta tưởng đó là cha một bằng hữu, sau đó ta bị lạc đường, cuối cùng gặp được Trương đại ca. Khi ta trở về, không thấy các vị.

- Đã đợi ngươi lâu rồi, ít nhất là một canh giờ.

Lý Diên Khánh thật sự hơi bất mãn.

- Là ta si, đại ca, xin lỗi!

Thanh nhi cúi đầu nhận lỗi.

Lý Diên Khánh trừng mắt nhìn nàng một lát, thấy trên cổ nàng vẫn còn vết bầm tím do bị kẹp cổ, sự bất mãn trong lòng lập tức liền giảm đi mấy phần, lại hỏi nàng:

- Trương Dũng đâu?

- Trương đại ca sang thuyền khác dò xét rồi!

Thanh Nhi chỉ về phía đội tàu.

Lý Diên Khánh quay đầu lại liếc nhìn đội tàu, hắn nhớ tới chuyện Phương Tịch, đêm nay phải bố trí cẩn thận một chút, đề phòng Phương Tịch đánh lén ban đêm, liền bào Thanh nhi:

- Hai ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ sớm một chút đi!

- Dạ!

Thanh nhi cúi đầu đáp ứng, môi nàng giật giật, dường như muốn nói điều gì, nhưng Lý Diên Khánh đã rảo bước đi xa rồi.

Nửa đêm, Lý Diên Khánh đang ngủ rất say, đột nhiên giật mình thức giấc bởi tiếng đập cửa gấp gáp:

- Lý thiếu quân, đã xảy ra chuyện rồi!

Lý Diên Khánh vội vã đứng dậy mở cửa, một tên thị vệ cấp báo:

- Chu Miễn bị ám sát rồi!

Lý Diên Khánh kinh hãi, vội vã theo thị vệ đi tới phòng giam, Gia vương Triệu Giai đã chạy tới trước một bước, trong phòng giam đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy Chu Miễn nằm ngửa mặt lên trời ở một góc, cổ họng bị cắt đứt, cổ đầy máu tươi, máu đã đông lại, đôi mắt như cá vàng càng lồi ra, dường như chết không nhắm mắt.

- Một lũ khốn kiếp!

Cơn giận của Triệu Giai rốt cuộc bùng nổ, y quay lại hung hăng tát tên thị vệ đang trực mấy bạt tai:

- Các ngươi trông coi phạm nhân cái kiểu gì vậy!

Thị vệ bụm mặt cúi đầu, không ai dám hé răng. Lý Diên Khánh bình tĩnh nói:

- Điện hạ không nên trách cứ bọn họ, Chu Miễn bị cắt đứt cổ họng trong lúc đang ngủ, cho nên không thể kêu cứu được.

- Bây giờ phải làm sao đây?

Triệu Giai hơi nhớn nhác nói.

Lý Diên Khánh sờ sờ thi thể của Chu Miễn:

- Thi thể vẫn còn ấm, hẳn là chết không bao lâu, có thể thích khách vẫn còn nấp trên thuyền, trước hết phải lục soát!

- Ca ngươi còn không mau lục soát đi!

Triệu Giai nổi trận lôi đình quát to.

- Điện hạ, cái rương sắt kia đâu?

- Ở trong phòng của ta.

- Điện hạ mau trở lại, trông coi cẩn thận chiếc rương!

Triệu Giai lập tức tỉnh ngộ, tuyệt đối đừng để trúng kế điệu hổ ly sơn của thích khách, y xoay người dẫn mấy thị vệ chạy vội trở về phòng mình.

Sau khi nhắc nhở Triệu Giai, lúc này Lý Diên Khánh mới kiểm tra kỹ càng vết thương của Chu Miễn, khí quản của y bị một loại lưỡi kiếm rất mỏng cắt đứt, bởi vậy cho nên vết cắt cũng không sâu, ông ta đã vùng vẫy rất lâu mới chết.

Hắn phát hiện có một mảng vết máu lớn chảy ra từ phía sau của Chu Miễn, liền lật thi thể lại, quả nhiên phía sau còn có một vết thương khác do kiếm gây ra, đây mới là vết thương chí mạng, một kiếm đâm xuyên giữa lưng.

Lý Diên Khánh xé mở y phục, lộ ra sống lưng, Lý Diên Khánh nhìn kỹ vết thương sau lưng Chu Miễn, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thông gió phía trên đỉnh đầu.

Lý Diên Khánh như chợt hiểu ra, liền xoay người chạy về phía khoang thuyền. Hắn chạy tới trước cửa phòng của Thanh nhi, ra sức gõ cửa:

- Ai vậy?

- Là ta đây, nàng mau mở cửa!

- Đại ca, muội đã ngủ rồi, có việc gì sáng mai hãy nói!

- Ngươi mở cửa ra đi, ta có việc quan trọng!

Chỉ chốc lát, cửa phòng ken két mở hé ra, Thanh nhi ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra hỏi:

- Đại ca, có chuyện gì vậy?

Lý Diên Khánh đẩy hẳn cửa ra, bước nhanh vào trong, tiện tay đóng cửa lại, lập tức tức hắn nghe có mùi máu tanh, hắn cười lạnh:

- Thanh Nhi, kiếm của muội đâu?

- Đại ca, huynh hỏi kiếm của muội để làm gì?

Thanh Nhi hơi chột dạ cúi đầu.

- Ta muốn xem ngươi có lau sạch máu trên thân kiếm hay không.

- Muội không hiểu, huynh nói vậy là ý gì?

Lý Diên Khánh thấy trên người nàng còn có vết máu chưa khô, đau lòng nói:

- Chuyện đã tới nước này, ngươi còn muốn gạt ta sao? Vết thương bởi kiếm trên người Chu Miễn chỉ có Ngọc Nữ kiếm của ngươi mới có thể gây ra, cửa thông gió ở phía trên cũng chỉ có ngươi mới có thể léo qua được, ngươi còn muốn gạt ta đến bao giờ?

Thanh Nhi đột nhiên thút thít khóc:

- Đại ca, muội xin lỗi!

Lý Diên Khánh thở dài:

- Chu Miễn tội ác ngập trời, chết chưa hết tội, ngươi giết hắn rồi, ta cũng không có ý kiến, nhưng ta muốn biết, vì sao ngươi giết hắn? Là ai bảo ngươi làm?

Bình Luận (0)
Comment