Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 295 - Chương 199: Thọ Yến Trịnh Thị (Một).

Chương 199: Thọ yến Trịnh thị (một). Chương 199: Thọ yến Trịnh thị (một).Chương 199: Thọ yến Trịnh thị (một).

- Ta cũng không rõ lắm!

- Nghe nói là họ có quan hệ với Thái tử, bên ngoài đều đồn đại như vậy.

Lý Diên Khánh cười cười, không nói gì thêm, e rằng chỉ có hắn biết rõ nguyên nhân vì sao Trịnh thị đãi tiệc lần này. Nếu không có chuyến đi của Triệu Giai tới Giang Nam, sợ là Thái tử sẽ vẫn tiếp tục giữ thái độ “khiêm tốn”, việc Triệu Giai được hoàng đế ngợi khen sau chuyến đi đó, khiến Thái tử rốt cuộc ngồi không yên.

Lần yến tiệc này ở Phàn Lâu, chẳng qua là Trịnh gia bỏ tiền ra để Thái tử đãi khách mà thôi, Triệu Hoàn mua chuộc nhân tâm như vậy, không sợ làm thiên tử không hài lòng hay sao?

Lý Diên Khánh cảm thấy người bày ra chuyện này không nhận rõ tình thế, lúc này không tranh mới chính là tranh, Thái tử hành động gấp gáp như vậy, lộ rõ mình đang cảm thấy không an toàn, điều đó sẽ chỉ khiến hoàng đế càng nghĩ rằng, để Gia vương đi chuyến vừa rồi là đúng.

Xe bò tới gần Phàn lâu, bị mấy tên người hầu ngăn cản, người đánh xe nói:

- Tiểu quan nhân, e rằng xe của ta không vào được rồi, phải dừng ở đây thôi! Ngài chỉ cần đi vài bước nữa là tới rồi.

Lý Diên Khánh cầm tiền đưa cho y, y cám ơn rối rít rời đi.

Lý Diên Khánh cầm một cái quạt xếp, đây là thứ phụ tùng phổ biến của văn nhân sĩ tử Đại Tống, không phải loại quạt nhập từ Nhật Bản, mà được Tống triều chế tạo với số lượng lớn, chỉ cần một quan tiền là có thể mua được một chiếc loại tốt nhất.

Sĩ tử có gia cảnh hơi khá giả một chút, đều mỗi người cầm một chiếc, Lý Diên Khánh không thích quạt xếp lắm, tuy nhiên nhập gia tùy tục, ngày hôm nay hắn là văn nhân, phải mang trang phục của văn nhân.

Bốn phía Phàn lâu sáng rực ánh đèn góc, treo xung quanh các mái lầu cao, khắp nơi đều treo đèn lồng, khách mời đứng đầy trước bậc thềm cửa chính.

Trang phục của đa số các khách mời nam tương đối đơn giản, nhưng đám phụ nữ đều mặc quần áo có màu sắc rực rỡ, tươi đẹp, phong thái yểu điệu, đối với các bà các cô, yến tiệc đêm nay không chỉ đơn giản là dự tiệc, mà là tham gia ngày hội thi thố sắc đẹp.

Trước cửa chính, tiếng người cười nói ồn ào náo động, những chiếc xe ngựa không ngừng chạy tới.

Hôm nay Trịnh thị đãi khách, Phàn lâu cũng tốn nhiều tâm sức, hình các vị thần giữ cửa trên cửa chính đều được đổi mới, câu đối, biển hiệu, bùa đào được quét lớp dầu mới, rực rỡ hẳn lên.

Từ cửa chính, nghi môn, đại sảnh, buồng lò sưởi, nội tam môn, bính nghi ngôn và nội thùy môn, cho đến chủ đường, tất cả các cửa đều mở rộng. Dưới thềm, hai bên là hai ngọn nến cao đỏ thắm, một khi thắp sáng, trông như hai con kim long.

Hai bên đường cái bên ngoài Phàn lâu có quan sai được mời tới duy trì trật tự, chỉ có người có thiệp mời mới có thể tới gần Phàn lâu. Hai bên cửa lớn đã có nhiều xe ngựa, kiệu đỗ lại, một số xa phu và người khiêng kiệu thân phận thấp tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, lát nữa sẽ có người từ Phàn lâu mang bữa ăn khuya đến cho họ.

Lý Diên Khánh đi tới trước cổng chính, chỉ thấy mấy con em của Trịnh gia đang đứng trước cửa đón khách dưới sự chỉ huy của Trịnh Thăng, cha Trịnh Vinh Thái, Trịnh Vinh Thái cũng ở trong số đó. Bọn họ ai cũng có dáng người mập mạp, thoạt trông cũng khá thú vị, chỉ là khí trời nóng bức, chỉ đứng không bao lâu, cả đám người đã đầy mồ hôi.

Lúc này, Trịnh Vinh Thái nhìn thấy Lý Diên Khánh, liền vội vàng bước tới chào hỏi:

- Lão Lý, sao mới giờ này ngươi đã tới rồi?

- Ta muốn xem hộp son phấn có được hoan nghênh hay không?

- Đương nhiên là được hoan nghênh rồi! Ngươi có tin không, nếu ta nói cho người khác biết, ngươi chính là chủ nhân của Bảo Nghiên Trai, bảo đảm cả đám nữ nhân sẽ vây quanh ngươi, hỏi ngươi “ngọc chi” là cái gì?

Trịnh Vinh Thái cười, một nụ cười đầy mập mờ, không biết y đang nghĩ đến cái gì.

Lý Diên Khánh đưa tay gõ đầu y một cái:

- Ngươi dám nói lung tung, ta cam đoan hai ngày nữa ngươi sẽ mập còn hơn heo!

- Không dám! Không dám!

Lúc này, một gia đinh mang tới một gói quà được bọc trong lụa, Trinh Vinh Thái đưa nó cho Lý Diên Khánh, cười nói:

- Đây là quà tặng cho khách mời, ngươi là khách nam, không được tặng son và trầm hương, mà chỉ có một bộ văn phòng tứ bảo. Cũng đừng xem nhẹ nó, một bộ này giá ba mươi quan, giá bút làm bằng ngọc dương chi loại tốt nhất.

- Ta không mang được, hay là để hôm khác hãy tặng ta!

- Không sao cả, ta sẽ sai gia đinh đưa tới chỗ ngươi ở.

Trịnh Vinh Thái ra lệnh, gia đinh vội vàng chạy tới chăm sóc cho xe bò. Lúc này, Lý Diên Khánh lấy lễ vật ra đưa cho Trịnh Vinh Thái, cười nói:

- Đây là một chút tấm lòng của ta, xin nhận cho!

- Thế này…thế này là thế nào?

Trịnh Vinh Thái vội vã kéo Lý Diên Khánh sang một bên:

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Khách mời của ta không cần mang lễ vật đến, đây không phải là lời khách sáo, những người khác đều không tặng lễ vật, chỉ một mình ngươi tặng, mặt mũi bọn họ để đâu bây giờ?

- Làm sao có chuyện tới chúc thọ lại đi tay không? Đây chỉ là một chút tấm lòng của ta đối với lệnh tổ, không liên quan tới những người khác!

Trịnh Vinh Thái cứ mãi nhún nhường, Lý Diên Khánh một mực không chịu, Trịnh Vinh Thái đành phải nhận, đưa cho người ghi chép ở bên cạnh:

- Quà mừng thọ một trăm quan!

Đương nhiên khách mời sẽ không mang tiền tới chúc thọ, mà thông thường là đưa ra danh mục quà tặng, sau đó sẽ có người đưa quà tặng tới. Quà tặng của Lý Diên Khánh không thể xem là nhiều, chỉ một trăm quan, tất nhiên, điều này tùy theo mức độ giao tình của mỗi khách mời đối với Trịnh gia.

Nếu như chỉ là một món quà mừng thọ đơn thuần, thì một trăm quan này không nhiều không ít, vừa đủ để có thể đem tặng.

Tiệc được tiến hành cùng một lượt ở ba đại sảnh là Xuân Bạch Đào, Hạ Phù Dung và Thu Hồng Diệp, gồm một nghìn hai trăm bàn nhỏ, làm thành ba nửa vòng bán nguyệt lớn.

Bên cạnh mỗi bàn nhỏ đều đặt một kỷ trà, trên kỷ bày lư tam sự, đốt hương bách hợp, loại nhang này được tổng hợp từ mười loại hương thơm tốt nhất là long diên hương, long não hương, hoắc hương, đinh hương, giáp hương, xạ hương, tùng hương v.v…cuối cùng làm thành một mùi thơm kỳ lạ.

Trên kỷ còn bày một chậu bon sai nhỏ dài tám tấc, cao ba tấc, điểm xuyết núi đá, trồng hoa cỏ tươi tốt.

Lại có khay trà sơn mài Nhật Bản, trên đặt chén trà nhỏ loại được sản xuất từ lò gốm sứ Quan Diêu (lò gốm sứ do triều đình lập ra), bên cạnh là mấy cái bình rót trà Quan Diêu nhỏ, cắm đầy hoa tươi đang mùa. Hai bên xà nhà treo từng chùm đèn lồng pha lê đủ màu. Bên bàn tiệc dựng một cây đèn hình lá sen rũ xuống. Trong ngoài mái hiên treo đầy những đèn lồng làm bằng lụa, bằng giấy hoặc pha lê đủ màu.

Những người đến sớm dựa theo quy định nam đông nữ tây để chọn chỗ ngồi, hoặc nhấm nháp canh Hợp Hoan, trái Cát Tường, bánh Như Ý, hoặc tụ lại một chỗ trò chuyện một cách náo nhiệt. Vài người đàn ông không biết nói tới chuyện gì, đột nhiên cười ầm lên, ánh mắt ám muội nhìn về phía mười mấy kỹ nữ trong vườn hoa.

Khách mời nữ cũng tụ lại một chỗ, nói cười bàn tán về yến tiệc đêm nay, quan sát quần áo của đối phương, khẽ ngửi mùi hương của nhau, đánh giá lẫn nhau, tóm lại là so đấu về mọi thứ.

Phu nhân của Tả vệ Thượng tướng quân là người đến sớm nhất, bà họ Phan, nhà mẹ đẻ là hậu duệ của Phan Mỹ, người có công lớn khai quốc.

Phan phu nhân không hổ là dòng dõi con nhà tướng, dáng người cao lớn nở nang, khuôn mặt tròn thoa đầy son phấn. Bà đặc biệt thích nước hoa tường vi, mỗi lần đều phải dùng hết một lọ, hương nồng không những che giấu được mùi cơ thể của bà, mà còn hấp dẫn đám đàn ông ở cách xa mười mấy bước, các ông hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương nồng đậm kia.

Bình Luận (0)
Comment