Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 302 - Chương 206: Gây Hấn Trả Thù

Chương 206: Gây hấn trả thù Chương 206: Gây hấn trả thùChương 206: Gây hấn trả thù

Tuy nhiên, bà ta đang tươi cười, dường như không có ác ý gì. Lý Diên Khánh vội vàng thi lễ với cha mẹ Trịnh Vinh Thái.

- Vãn bối tham kiến bá phụ, bá mẫu!

Trịnh Thăng cười cười, giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh với Lý Diên Khánh:

- Vị này là Tả vệ Cao tướng quân, hắn muốn gặp ngươi!

Lý Diên Khánh liền vội vàng thi lễ. Tả vệ Thượng tướng quân Cao Thâm là hậu duệ của khai quốc nguyên lão Cao Hoài Đức. Chức quan và tước vị của ông ta rất cao, nhưng không có thực quyền. Cũng như tất cả các nhà làm quan quyền quý, Cao gia cũng không cam lòng tiếp tục chịu đựng tình trạng hữu danh vô thực như vậy đời đời kiếp kiếp. Họ cũng nghĩ cách đào tạo con cháu, chỉ có điều con cháu có khả năng làm nên chuyện, thật sự là hiếm có, ngoại trừ bồi dưỡng con cháu, còn một cách khác, đó là tuyển con rể tiến sĩ.

Cao Thâm có ba cô con gái, trưởng nữ đã gả cho một tiến sĩ đỗ năm Chính Hòa thứ hai, hiện tại đã là huyện lệnh phu nhân của một huyện lớn, sang năm người con rể cả này sẽ thăng quan. Cô con gái thứ hai đã gả cho Tào gia, hiện giờ chỉ còn lại cô con gái út, mặc dù năm nay chưa đầy mười lăm tuổi, nhưng cũng nên sớm nghĩ tới việc chung thân đại sự cho nàng rồi.

Thật ra, Cao Thâm không có hứng thú lắm đối với Lý Diên Khánh, hắn chỉ là con một thương nhân, huống hồ Thái học sinh còn kém tiến sĩ rất xa, nhưng phu nhân của ông ta lại rất thích hắn, nhất định muốn ông ta gặp Lý Diên Khánh một lần. Nể mặt phu nhân, Cao Thâm đành phải nhờ Trịnh gia làm trung gian giới thiệu.

Cao Thâm ôn hòa khoát tay:

- Mời Lý thiếu quân ngồi xuống, chúng ta cũng không có ý bất kính, chỉ là muốn nhận biết Lý thiếu quân, chuyện vãn vài câu.

Lý Diên Khánh thấy ông ta dùng lời lẽ nho nhã, lễ độ, cũng không ghét, liền ngồi xuống, cười hỏi:

- Cao thế bá có chuyện gì cần Lý Diên Khánh ra sức?

- Lý thiếu quân khách khí rồi, vừa rồi ta nghe Trịnh đông chủ (chủ nhân) giới thiệu, hình như Lý thiếu quân là học sinh ở thượng xá của trường Thái học, có đúng không?

Cao Thâm không có hứng thú đối với thân phận chủ nhân Bảo Nghiên Trai của Lý Diên Khánh, ngược lại chỉ có đôi phần quan tâm tới vị trí học sinh trường Thái học của hắn.

- Đúng vậy!

Lý Diên Khánh thẳng thắn thừa nhận.

- Thế nhưng, theo ta được biết, mặc dù Lý thiếu quân là giải nguyên Tương Châu, nhưng cũng không thể vào thượng xá của trường Thái học, mà phải là nội xá sinh mới đúng, vì sao lại được vào thượng xá?

Hai vợ chồng Trịnh thị nhìn nhau, hai người cũng có thắc mắc giống như vậy, con trai của họ dốc hết sức bình sinh, mới miễn cưỡng được vào nội xá Thái học, vì sao Lý Diên Khánh có thể vào thượng xá, loại tư cách này, cho dù có tiền cũng không mua được.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát, rồi đáp:

- Là một vị tiền bối vừa đúng lúc có một danh ngạch thượng xá, ông ấy liền đề cử vãn bối.

- Ồ! Chẳng hay là vị tiền bối nào đề cử?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Rất xin lỗi, không có sự đồng ý của vị tiền bối, vãn bối không thể nói ra thân phận của ông ấy.

Suy nghĩ của Cao Thâm xoay chuyển rất nhanh, danh ngạch đề cử thượng xá sinh hàng năm chỉ có mười cái, thiên tử và hoàng hậu đã chiếm hết bốn rồi. Không phải ai cũng có thể có được danh ngạch đó, ngay cả ông ta cũng không tới lượt, mà chỉ có những nhân vật quyền thế ngập trời như Thái Kinh, Đồng Quán, Lương Sư Thành mới có cơ hội.

Cao Thâm lập tức hiểu ra, ai nói thiếu niên này không có bối cảnh? Chỉ là bối cảnh của hắn ẩn giấu rất sâu, chỉ có truy đến cùng mới có thể dần dần nổi trên mặt nước.

Cao Thâm liền khẽ cười, nói:

- Ta chỉ là hơi hiếu kỳ một chút, cũng không có ý truy đến cùng, xin Lý thiếu quân chớ trách.

- Cao tướng quân khách khí rồi, vãn bối không để tâm!

- Vậy ta xin cầu chúc Lý thiếu quân sớm ngày công danh đề bảng, tiền đồ rực rỡ. Thiếu quân, xin mời!

- Đa tạ Cao tướng quân, đa tạ Trịnh bá phụ, đa tạ hai vị phu nhân, vãn bối cáo từ!

Lý Diên Khánh thi lễ, rồi quay người liền rồi khỏi phòng. Hắn vừa đi, Phan phu nhân liền vội vã hỏi:

- Lão gia cảm thấy người này như thế nào?

Cao Thâm gật gật đầu khen:

- Biết sách hiểu lễ, trẻ nhỏ dễ dạy!

- Vậy lão gia nói, chúng ta có nên…hay không?

Cao Thâm lại liếc nhìn hai vợ chồng Trịnh thị:

- Hiền đệ và đệ muội (em dâu) cảm thấy thế nào?

Loại chuyện như thế này, làm sao hai vợ chồng Trịnh thị dám nhiều lời, nếu chẳng may chuyện không thành, hoặc là sau đó đổi ý, lại đắc tội với người.

Trịnh Thăng liền hàm súc cười nói:

- Chỉ cần Cao tướng quân thích là được!

Ý ở ngoài lời, đó là: “Ngươi xem vừa ý là được, đừng hỏi bọn ta!”

Cao Thâm hiểu ý, liền nhìn phu nhân cười ha hả:

- Chuyện này không vội, để ta suy nghĩ lại một chút.

Thật sự thì Lý Diên Khánh cũng đoán được một phần, chuyện như thế này đến tám, chín phần mười là có liên quan tới ra mắt, nhất là lúc nhìn hắn, vị phu nhân kia cười tươi như hoa, rõ ràng là vẻ mặt của mẹ vợ nhìn con rể. Chỉ có điều, Lý Diên Khánh không nghĩ ra, trước đó phu nhân kia còn uy hiếp mình, chỉ chớp mắt lại muốn chọn mình làm rể. Sự thay đổi thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ này khiến hắn có phần chịu không nổi. Thảo nào người ta nói, đoán lòng dạ của nữ nhân giống như mò kim dưới đáy biển, người khác khó có thể nắm bắt.

Tuy nhiên Lý Diên Khánh cũng không muốn đoán hiểu, hiện giờ hắn hoàn toàn không có ý định cưới vợ, bản thân hắn vẫn còn vị thành niên, lại cưới một thiếu nữ vị thành niên, vậy thì sẽ ra cái gì?

Đối với hắn, hôn nhân vẫn còn là chuyện xa vời.

Lý Diên Khánh vừa trở lại Thu lâu, lại phát hiện Thu lâu yên tĩnh lạ thường. Hắn thấy một phu nhân dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ở hành lang phía sau Thu lâu, thoạt nhìn như đi dạo một cách nhàn nhã, lại thu hút vô số ánh mắt nam tử trẻ tuổi, trong lòng mọi người đều hiểu, đây là Hướng phu nhân đang chọn cháu rể tương lai.

Hôm nay mọi người đều tận mắt nhìn thấy tài lực hùng hậu của Trịnh gia. Hơn nữa, Trịnh gia có quan hệ với hoàng thân quốc thích, một khi trở thành rể của Trịnh gia, có được tài sản to lớn như vậy làm hậu thuẫn, đi vào hoạn lộ, thậm chí thăng quan phát tài là chuyện nằm trong tầm tay.

Ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, hoặc là ra vẻ chuyện trò vui vẻ, bọn họ đều cố hết sức biểu lộ phong thái hơn người và vẻ tươi cười anh tuấn của mình.

Hướng phu nhân ung dung đi tới, vị trí của những người trẻ tuổi đều do bà cho người sắp xếp. Thông qua thẻ vị trí, bà liền biết lý lịch và bối cảnh của họ, biết tình hình gia đình của họ. Tuy nhiên, Hướng phu nhân đặc biệt coi trọng tướng mạo bề ngoài của những người trẻ tuổi này. Điều này thường ngày không thấy được, chỉ có thông qua cơ hội hôm nay, bà mới có thể quan sát và đánh giá được tướng mạo bề ngoài của bọn họ.

Hướng phu nhân trông như thờ ơ đi dạo, nhưng trong đầu bà lại dò số chỗ ngồi, không ngừng phân loại bài trừ, mục tiêu của bà nhanh chóng giảm đi, chỉ còn mười người.

Sau lưng bà, cô cháu gái Trương Quán Nhi lại xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu xuống đi theo bà như một cái máy, từ phía Lý Diên Khánh nhìn lại, trông như một gà mái nhỏ theo sau một gà mái già, cũng hơi thú vị.

Đương nhiên Hướng phu nhân sẽ không chọn rể ở ngay bữa tiệc mừng thọ này, bà cũng có chừng mực, đây là tiệc mừng thọ do Thái tử tiến hành để mua chuộc lòng người, bà không thể giọng khách át giọng chủ.

Sau chừng một khắc, Hướng phu nhân đã cơ bản thực hiện xong bước đầu sang lọc, bà khoanh ngôi vị cháu rể tương lai của mình trong phạm vi mười người. Trong mười người này, ai cũng có tướng mạo anh tuấn, phong thái lễ độ ôn tồn, bất luận là chọn ai trong số đó làm cháu rể, bà cũng rất hài lòng, bước kế tiếp là phải cụ thể hóa việc bắt đầu ra mắt.

Bình Luận (0)
Comment