Chương 210: Kế sách ra mắt (2)
Chương 210: Kế sách ra mắt (2)Chương 210: Kế sách ra mắt (2)
Nhìn vẻ mặt hắn, lập tức Loan Đình Ngọc có cảm giác không ổn, vẻ mặt Lý Diên Khánh rõ ràng là hơi chán nản.
Lý Diên Khánh ngồi xuống bên cạnh Loan Đình Ngọc, thở dài nói:
- Có tin tốt, nhưng cũng có tin xấu, ta nói tin xấu trước vậy! Hoàng đế đã quyết định trục vớt toàn bộ số thuyền đắm ở Tô Châu lên. Quyết định này được đưa ra ba ngày trước, nguyên nhân cũng giống như huynh nói với ta, hoàng đế lo lắng tranh chữ trong rương bị hư hỏng vì thấm nước. Hoàng đế đã hạ chỉ cho Ngự sử Trung thừa Vương phủ làm đặc sứ, đã đi Tô Châu cách đây hai ngày.
- Vậy còn tin tốt?
- Tin tốt là ta đã tìm thấy bản sao danh sách kia, cây cổ cầm mà huynh muốn, nằm trong rương số 281, trên chiếc thuyền đắm thứ 24.
Lý Diên Khánh vừa nói xong, Loan Đình Ngọc liền đứng vụt dậy, chắp tay thi lễ với Lý Diên Khánh, rồi quay người vội vàng chạy đi.
Lý Diên Khánh nhìn theo hắn đi xa dần, không khỏi cười nhạt, sát thủ máu lạnh phòng chữ Thiên, mà lại si tình một nữ nhân đến mức đó, ai nghe cũng cảm thấy hoang đường.
Đương nhiên Lý Diên Khánh cũng biết Loan Đình Ngọc không hề nói thật hoàn toàn với mình, có lẽ y muốn tặng cổ cầm cho một nữ nhân nào đó, nhưng nhất định y còn có một mục tiêu khác.
Hôm qua Lý Diên Khánh thăm dò thêm một chút, Loan Đình Ngọc liền lộ ra sơ hở, một quân nhân như y, e rằng ngay cả chữ viết của Hoàng Đình Kiên ra sao, y còn chưa từng nhìn thấy, huống hồ là mô phỏng một cây đàn cổ, thế mà y còn biết “Thượng Ngu thiếp” của Vương Hy Chi!
Rất rõ ràng, việc mô phỏng đàn cổ, sẽ có người chuẩn bị kỹ càng thay y và bọn y đã thương lượng xong đối sách. Lý Diên Khánh nghi ngờ, mục tiêu thật sự của Loan Đình Ngọc là “Thượng Ngu thiếp”, đàn cổ chỉ là vật che chắn.
Mặc dù biết Loan Đình Ngọc không nói thật, nhưng Lý Diên Khánh cũng không từ chối y, tài sản trong năm mươi chiếc thuyền không liên quan tới hắn, hắn cũng chỉ thuận nước mà giong thuyền thôi!
Lý Diên Khánh lấy bầu rượu ra, rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch, hừm, rốt cuộc tiền rượu y còn để mình trả thay.
- Tiểu nhị, tính tiền!
Từ Châu Tây Ngõa Tứ đi ra, Lý Diên Khánh lại vội vàng chạy tới phố Ngự. Hai ngày nay, hắn luôn lo lắng tình hình ở tiệm mới. Mặc dù trước mắt đã đủ người, nhưng không biết tiệm mới ở phố Ngự, có thể đụng phải thế lực nào hay không? Lý Diên Khánh vẫn hơi lo lắng, như cha hắn có nói, để mở tiệm ở phố Ngự, không những phải có tiền vốn rất lớn, mà còn phải có thế lực mạnh mẽ.
Khi cách cửa hàng ở phố Ngự mấy bước, Lý Diên Khánh chợt phát hiện một hàng người thật dài, hàng người này xếp dài cả dặm tới tận cửa Chu Tước. Hắn bước về phía trước, quả nhiên, điểm xuất phát của hàng người này là ở cửa tiệm son phấn Vương gia, hiện giờ đã treo biển của Bảo Nghiên Trai.
Chỉ thấy trên thềm cửa hàng, trưng bày một quầy hàng lớn, phía trên bày chi chít những hộp gỗ nhỏ, ba cô gái người làm của cửa hàng bận rộn không ngơi tay, hai người phụ trách thu tiền, một người phụ trách giao hàng.
Mình tới huỵnh Trung Mưu mới ba ngày ngắn ngủi, việc buôn bán Ngọc Chi đã trở nên sôi động như thế này rồi sao? Trong tiệm cũng đông nghịt khách nữ đến mua son phấn, nước hoa. Ngô chưỡng quỹ tươi cười rạng rỡ, đang đứng ở cửa ra vào, đón khách, tiễn khách, không ngừng giải quyết đủ loại vấn đề nho nhỏ.
Lý Diên Khánh lại ngẩng lên nhìn, phía trên cửa chính của cửa hàng, treo một bảng hiệu lớn bằng cái đấu, trên đó là ba chữ to “Bảo Nghiên Trai” do chính tay Triệu Cát ngự bút.
- Tiểu quan nhân đã trở về!
Hắn thấy một chàng trai đứng phía sau tiệm đang cười tủm tỉm, đó là Dương Tín, huynh đệ của Dương Di. Ấn tượng đầu tiên của Lý Diên Khánh đối với Dương Tín, đó là một “Võ Đại lang”, dáng người thấp bé, chân tay nhỏ, khuôn mặt to tròn, mắt nhỏ, mũi nhỏ, tính tình hiền lành, hòa nhã, ngay nào cũng cười tủm tỉm, Lý Đại Khí luôn nói sẽ cho y làm chưởng quỹ.
Đương nhiên Lý Đại Khí không chỉ nói cho có, cho nên sau khi Bảo Nghiên Trai dời đến phố Ngự, cửa hàng ở Tân Kiều lập tức giao cho Dương Tín, Dương Tín vinh dự trở thành Dương chưởng quỹ.
- Sao Dương nhị thúc rảnh rỗi mà tới?
- Tiệm Lý Ký bên Tân Kiều phải ngày mốt mới xong, hai ngày nay hơi nhàn rỗi, cho nên ta sang đây hỗ trợ một tay!
Lý Diên Khánh nhận ra có điểm mới trong lời nói của y, vội hỏi:
- Cửa hàng bên Tân Kiều quyết định đổi tên rồi?
Dương Tín gật gật đầu:
- Đông chủ nói đã quyết định, đổi tên là cửa tiệm son phấn Nhiễm Hồng Lý Ký, bán son phấn, nước hoa giá rẻ, nhưng thật ra phẩm chất cũng không kém Bảo Nghiên Trai bao nhiêu, nhưng bảng hiệu không giống nhau, giá cả cũng rẻ hơn Bảo Nghiên Trai một nửa.
Lý Diên Khánh không khỏi bội phục sự nhanh nhạy và quyết đoán của phụ thân, một khi đã quyết định việc gì, là lập tức bắt đầu ngay. Hôm hắn đi chịu tang sư phụ, mới quyết định mở thêm một cửa tiệm bán son phấn chất lượng trung bình, không ngờ hai ngày sau, ông ấy đã bắt đầu làm bảng hiệu, đã vậy lại còn đặt tên là Nhiễm Hồng Lý Ký.
- Vậy hàng dự trữ có đủ không?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Nói tới hàng dự trữ, thật sự là khiến người ta phải bất ngờ. Lúc chúng ta tiếp nhận cửa tiệm Nhiễm Hồng Vương gia, trong kho của họ chất đầy các loại son phấn và nguyên liệu, đều là hàng dự trữ trước đó, quan phủ có lấy cũng vô dụng, liền bán phá giá cho chúng ta với giá năm trăm quan. Chúng ta bỏ ra một buổi tối kiểm lại, giá trị số hàng dự trữ đó ít nhất cũng năm ngàn quan, phẩm chất không tệ. Số hàng đó được đổi nhãn hiệu, trở thành son phấn Nhiễm Hồng Lý Ký, hai ngày nay bọn ta luôn bận rộn sắp xếp những hàng hóa đó.
Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ, cửa hàng son phấn Nhiễm Hồng Lý Ký đột nhiên bị niêm phong, hẳn là còn không ít hàng dự trữ. Thông thường, số hàng đó được mang bán đấu giá, nhưng cửa hàng không bán, đương nhiên số hàng dự trữ cũng trở thành món hời, làm lợi cho bọn hắn.
Lúc này, Lý Đại Khí đầu đầy mồ hôi, chạy từ trong tiệm ra, nói với Dương Tín:
- Nhị lang, Ngọc Chi trong tiệm chỉ còn lại năm trăm hộp, ngươi đi mang tất cả Ngọc Chi đã chế xong tới đây.
Lý Đại Khí vừa quay lại, nhìn thấy con trai, liền giật mình kêu lên:
- Khánh nhi, con trở về lúc nào vậy?
— Con mới về, đang nói chuyện với Dương nhị thúc!
Lý Đại Khí không để ý lời nói của hắn, vội vàng giục Dương Tín:
- Ngươi nhanh đi, trong nhà hẳn là còn ba ngàn hộp Ngọc Chi, nếu không có hộp, bỏ thẳng vào túi mang hết sang đây.
- Ta biết rồi!
Dương Tín leo lên lưng lừa, vội vàng đi ngay.
- Hình như Ngọc Chi bán được cũng không tệ?
Lý Diên Khánh nhìn lướt qua hàng người thật dài, cười nói.
- Đâu chỉ là không tệ?
Lý Đại Khí cười đắc ý:
- Hai ngày nay, ngươi không biết chứ, bán được nhiều đến mức không tưởng nổi. Chỉ hai ngày ngắn ngủi, đã tiêu thụ được một vạn hộp Ngọc Chi, rất nhiều nhà quyền quý, giàu có, đều mua trên trăm hộp một lúc. Những người này đều là khách hàng cũ xếp hàng mua lẻ, mỗi người, ta chỉ bán một hộp, kết quả là họ gọi cả nhà chạy tới xếp hàng, bây giờ vừa mới bắt đầu, người bình dân thật sự ở kinh thành còn chưa biết Ngọc Chi là cái gì đâu!
- Như thể chẳng phải là làm ăn quá thịnh vượng sao?
Lý Đại Khí kéo Lý Diên Khánh qua một bên, thấp giọng nói:
- Nghe nói cửa tiệm son phấn Trương Cổ Lão cũng muốn làm Ngọc Chi, chỉ là họ làm không được. Nhưng lần này ta không muốn bán bí quyết cho họ, mấu chốt là tro rong biển, ta đã lặp đi lặp lại với Thiết Trụ, bí mật này chỉ có mấy người chúng ta biết.