Chương 211: Tuyệt sát ngoài ý muốn. (3)
Chương 211: Tuyệt sát ngoài ý muốn. (3)Chương 211: Tuyệt sát ngoài ý muốn. (3)
- Nhưng ta làm sao có thể đánh giá được hướng bay của một con chim? Còn có tại sao lại trùng hợp như vậy, tốc độ tên bay không nhanh cũng không chậm, vừa vặn trúng vào nó, hơi nhanh một chút sẽ vượt qua, hơi chậm một chút sẽ trễ, điểm nhỏ bé thế này làm thế nào để nắm chắc?
Ngưu Cao vẫn khó hiểu nói.
- Đây chính là chỗ cao thâm của xạ kỵ, ta cũng không nói ra kinh nghiệm cụ thể gì, chỉ là dựa vào một loại cảm giác, thời điểm tên rời tay, ta lại tự nhiên khống chế được lực lượng.
- Cái này chính là thiên phú đi! Nhạc ca nhi bọn họ từng nói với ta, thiên phú bắn tên của ngươi từ nhỏ đã rất lợi hại.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Có lẽ có một chút nguyên nhân thiên phú, nhưng nếu như ngươi không khổ luyện, ngươi cũng không đào móc được thiên phú của mình. Ngươi không khổ luyện, làm sao có thể biết được mình không có thiên phú chứ?
Ngưu Cao yên lặng gật đầu, gã cảm thấy mình cũng có thiên phú, nếu không tại sao trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi gã liền nhập môn chứ? Chỉ có khổ luyện, mới có thể phát hiện thiên phú của mình.
Lý Diên Khánh dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cười nói:
- Sáng hôm nay luyện đến chỗ này, chúng ta tìm một nơi uống trà nghỉ ngơi, buổi chiều lại luyện tiếp.
Hai người dắt ngựa xuyên qua một rừng cây, đi lên quan đạo. Nơi này cách thành Biện Kinh hơn mười dặm, quan đạo lại hết sức náo nhiệt, người đến người đi. Lý Diên Khánh chỉ vào một quán trà phía xa cười nói:
- Nghỉ chân ở nơi đó đi!
Đúng lúc này, một nam tử cưỡi lừa từ xa phóng như bay tới nơi này, hô to:
- Tiểu quan nhân!
Giọng này hơi quen tai, Lý Diên Khánh giục ngựa nghênh đón, là Dương Tín, chỉ là thấy mặt mũi gã tràn ngập lo lắng, điều này khiến trong lòng Lý Diên Khánh có cảm giác không ổn.
- Dương Nhị thúc, xảy ra chuyện gì?
Dương Tín chạy đến trước mặt Lý Diên Khánh, thở hổn hển nói:
- Cha ngươi ngã bệnh rồi!
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Bệnh nghiêm trọng không?
- Quả thực nghiêm trọng, đã nằm năm ngày, uống thuốc cũng không thấy đỡ.
Lý Diên Khánh lập tức gấp, bệnh năm ngày mới nói cho mình, hắn cả giận nói:
- Tại sao không nói sớm cho ta?
- Cha ngươi không cho phép mọi người nói với ngươi, tỷ tỷ của ta thấy bệnh tình của hắn ngày càng nặng, lúc này mới vụng trộm để ta tới tìm người.
Lòng Lý Diên Khánh nóng như lửa đốt, quay đầu nói với Ngưu Cao:
- Ta trở về trước, buổi chiều ngươi tự luyện tiếp.
- Ta cũng trở về, ta có thể tới võ đài luyện tập.
Lý Diên Khánh gật đầu, giục ngựa đi theo Dương Tín về phía thành.
- Tại sao cha ta lại sinh bệnh, có phải khoảng thời gian trước đội mưa hay không?
Mấy trận mươi rào mười ngày trước, không ít học sinh Thái Học đều ngã bệnh, Lý Diên Khánh đương nhiên cũng liên tưởng lên người phụ thân.
Dương Tín cười khổ một tiếng:
- Chỉ sợ ông chủ là tâm bệnh.
- Tâm bệnh?
Lý Diên Khánh giựt mạnh dây cương, quay đầu trừng mắt hỏi Dương Tín:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Này! Người phía trước có đi không?
Lý Diên Khánh chặn trước cầu, người phía sau vội vã vào thành cao giọng thúc giục.
Lý Diên Khánh kéo Dương Tín qua một bên, hỏi Dương Tín:
- Mau nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao phụ thân sinh bệnh?
Dương Tín ấp úng nói:
- Ông chủ không cho phép chúng ta nói cho tiểu quan nhân, nhưng chuyện này hắn lại không giải quyết được, tiếp tục nữa, chúng ta lo lắng chỉ sợ Bảo Nghiên Trai không xử lý nổi.
Lý Diên Khánh cau mày, tới tình trạng Bảo Nghiên Trai sắp sập tiệm, phụ thân vẫn không chịu nói cho hắn, hắn lo lắng trong lòng, nhìn chằm chằm Dương Tín:
- Ngươi rốt cuộc có nói hay không?
- Được được! Ta nói.
Dương Tín cũng mặc kệ ông chủ có tức giận hay không, khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Chuyện xảy ra vào nửa tháng trước, trong cung đặt ba nghìn bộ hộp báu với chúng ta, yêu cầu giao hàng trong mười ngày. Lúc ấy chúng ta vui mừng hớn hở, đây không chỉ là thu nhập ba vạn quan tiền, còn là trong cung đặt hàng, đó là tán thành Bảo Nghiên Trai, tất cả mọi người làm ngày làm đêm, rốt cuộc giao ba ngàn hộp báu cho nội cung trong mười ngày.
Dựa theo ước định, đưa hàng vào kho hẳn là trong mười ngày trả đủ tiền, nhưng mười ngày sau ông chủ đi đòi tiền, họ nói chờ thêm mười ngày, chờ mười ngày sau họ lại muốn chờ thêm mười ngày. Ông chủ không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm mười ngày, kết quả người chủ sự thay đổi, hắn phủ nhận mua son phấn gì đó, nói son phấn trong cung đều là tự chế, chưa từng mua bên ngoài, còn nói giấy tờ là giả, cướp lấy đốt đi. Ông chủ tức không chịu nổi, liều mạng nói lý lẽ. Họ đem sổ sách ra ngoài, lật từng quyển, chỉ là không có ghi chép ba nghìn hộp báu. Ông chủ tức giận liền ngã bệnh, ba vạn quan tiền! Bị trong cung giữ lại như vậy.
Lý Diên Khánh giận dữ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Lúc ấy trong cung là ai làm chuyện này?
- Dường như là công công họ Lý, hắn rất biết nói chuyện, cố gắng lôi kéo làm quen ông chủ, dáng dấp gian tướng. Lúc ấy Ngô chưởng quỹ cảm thấy hẳn là để họ giao tiền đặt cọc, nhưng ông chủ lại nghĩ người trong hoàng cung đặt hàng, nên không để họ giao tiền đặt cọc, kết quả…
Lúc này Lý Diên Khánh đã ý thức được chuyện không đơn giản, hắn ép buộc mình tỉnh táo lại, hỏi:
- Hiện giờ trong tiệm ngoại trừ ba vạn quan tiền không cầm về được, còn phiền phức khác không?
- Ba vạn quan tiền không cầm về được, tất cả phiền phức đều tới. Trịnh gia thúc chúng ta đòi năm ngàn quan tiền hương liệu, đây là khoản lớn, đã thúc mấy lần, còn có mấy nhà đồ tể thúc chúng ta tiền dầu, còn hai ngàn tiền hộp của thợ mộc, một ngàn tiền dầu Trương Cổ Lão, ngoài ra còn có tiền công, vì đảm bảo Bảo Nghiên Trai, tiệm son Lý Ký Tân Kiều phải đóng cửa tạm thời.
- Hiện giờ tổng cộng thiếu bên ngoài bao nhiêu tiền?
- Dường như khoảng một vạn quan!
- Vậy hiện giờ trong tiệm còn bao nhiêu tiền?
- Hiện giờ trong tiệm chỉ còn tám trăm quan tiền.
- Tại sao chỉ có tám trăm quan tiền?
Lý Diên Khánh cực kỳ kinh ngạc, lần trước phụ thân còn nói với hắn có tám ngàn quan tiền quay vòng, đây là chuyện gì?
Dương Tín thở dài:
- Chủ yếu hai tháng này mở năm chi nhánh, lại mua một tòa trang viên Bách Hoa, mỗi nhà ít nhất ném một hai ngàn quan tiên, tiền gần như sắp hết, vốn trông cậy vào ba vạn quan tiền cấp cứu trong cung, nhưng hết lần này tới lần khác lại… Ài! Tám trăm quan tiền này chỉ có thể dùng để phát tiền công, thế nhưng hàng tồn sắp không còn, Ngô chưởng quỹ nóng vội đến độ bạc đầu.
- Vậy tại sao lại không nói cho ta?
Lý Diên Khánh cả giận nói.
- Ông chủ không cho phép bất cứ kẻ nào nói cho tiểu quan nhân, chuyện này ngay cả Hỉ Thước cũng lén gạt, hiện giờ mắt thấy Bảo Nghiên Trai sắp không chịu đựng nổi, tỷ tỷ của ta để ta nói cho ngươi biết.
Lý Diên Khánh không nói một lời, giục ngựa chạy tới Ngự Nhai. Hắn mơ hồ đoán được, đây là một kích tuyệt sát vào lúc mấu chốt của Lương Sư Thành với hắn.