Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 315 - Chương 214: Khốn Đề Cầu Giải (Thượng).

Chương 214: Khốn đề cầu giải (thượng). Chương 214: Khốn đề cầu giải (thượng).Chương 214: Khốn đề cầu giải (thượng).

Trịnh Vinh Thái nhất thời không ngậm được miệng:

- Các ngươi lại còn làm ăn với nội cung, ngươi không biết nội cung xưa nay mua sắm không trả tiền sao?

Lý Diên Khánh khẽ giật mình:

- Tại sao lại như vậy?

- Đương nhiên là như vậy, chúng ta bán hương liệu cho nội cung, mấy năm nay ít nhất bán mấy vạn quan, nhưng chúng ta chưa từng lấy được một văn tiền, đám nội cung kia là rùa đen không trứng, không biết dựa vào quịt nợ được bao nhiêu tiền tài, chỉ có thể nói họ tập trung vào Bảo Nghiên Trai là bất hạnh của các ngươi.

- Trước giờ đều là một văn tiền không giao sao?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Cũng không phải hoàn toàn không trả tiền, chỉ là rất khó đòi nọ, cực kỳ khó khăn, hoặc là cho ngươi một số thứ coi như gán nợ, bình thường cửa hàng lớn đều không làm ăn với nội cung, hoặc là trả tiền luôn, đưa tiền trước rồi đưa hàng, không sợ đám cháu rùa này, làm ồn lên quan gia cũng không giúp họ.

- Ta đã mời Gia Vương hỗ trợ, còn có Đại bá của ngươi, kéo thêm mấy tháng, chúng ta sẽ trả nợ.

- Vậy hiện giờ các ngươi làm sao? Có muốn ta cho các ngươi mượn ít tiền hay không, cá nhân ta có hơn chín ngàn quan tiền, ta có thể cho ngươi mượn năm ngàn quan.

Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ cười nói:

- Cảm tạ tâm ý, chẳng qua bản thân ta cũng có chút tiền, chỉ cần Đại bá của ngươi không ngừng cung cấp hàng, chúng ta sẽ có thể tiếp tục vận chuyển, đảm bảo bảng hiệu Bảo Nghiên Trai, nhiều nhất nửa năm có thể trả hết.

- Không có vấn đề, ta đi nói cho Đại bá, mấy ngàn quan với hắn mà nói chỉ là mưa bụi, nếu hắn không đáp ứng, ta sẽ không kế thừa tài sản của hắn!

Mặc dù nghe hơi quái dị, Lý Diên Khánh vẫn rất cảm kích Trịnh Vinh Thái trượng nghĩa, hắn rót chén rượu cho Trịnh Vinh Thái nói:

- Ngươi nói cho Đại bá của ngươi, xin hắn yên tâm, nếu có một ngày chúng ta thực sự không trả nổi, ta sẽ đưa cửa hàng Ngự Nhai cho hắn.

- Ha ha! Tuyệt đối đừng nói cho hắn biết, đêm hắn sẽ không ngủ được, cả ngày nhớ tới cửa hàng của các ngươi!

Giữa trưa ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh vừa trở lại ký túc xá, Hỉ Thước vọt vào như một trận gió:

- Tiểu quan nhân nhanh tới phố Ngự Nhai, Ngô chưởng quỹ mời ngươi mau chóng tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng nói không rõ ràng, ngươi đến thì biết.

Lý Diên Khánh cũng không muốn hỏi nhiều, quay người chạy tới Ngự Nhai. Hắn một hơi chạy đến Bảo Nghiên Trai, thấy lối vào cửa hàng yên lặng, cũng không xảy ra chuyện gì, khách mua ngọc phấn vẫn xếp thành hàng dài.

Ngô chưởng quỹ đang ở cổng nhìn quanh, y thấy Lý Diên Khánh vội vàng chạy ra:

- Ông chủ nhỏ mau đi theo ta.

- Trước tiên nói một chút đã xảy ra chuyện gì?

- Trong cung đưa tới một số thứ.

- Thứ gì?

Lý Diên Khánh bước nhanh vào cửa hàng, xuyên qua cửa hàng đi tới trung viện, hắn lập tức ngẩn người, thấy trong sân và phòng ít nhất có hai ba trăm thùng rượu lớn:

- Đây là cái gì?

- Đây chính là tiền trong cung trả cho chúng ta, Lý công công nói, từ đây thanh toán xong tiền hàng.

Lý Diên Khánh hơi choáng:

- Những thứ này trị giá ba vạn quan?

Dương Tín bên cạnh cười lạnh một tiếng:

- Ta có thể tính cho tiểu quan nhân nghe, một bình rượu ở quán rượu bên ngoài có thể bán mười văn tiền, coi như nó là rượu ngon, một bình rượu có thể bán hai mươi văn, thừng rượu này có khoảng năm trăm bình, cũng chính là một vạn văn tiền, tính là mười lạng bạc, hết thảy có ba trăm thùng rượu, nhiều nhất chỉ là ba ngàn lạng bạc, ta nói cho họ số rượu này chỉ giá trị ba ngàn lạng bạc, họ nói ta nói linh tinh, số rượu này đều đáng giá ba vạn quan tiền, đây gọi là đổi tiền, quy củ trong cung.

Lý Diên Khánh tức đến xanh mặt, đổi tiền là dùng vật thật thay thế tiền mặt, đúng là quy củ trong cung, nhưng bình thường đều giảm 10%, nhiều nhất giảm còn 80%, dùng thứ ba ngàn lạng bạc này trả tiền hàng ba vạn quan, rõ ràng là quịt nợ ác ý, đoán chừng đây là Gia Vương nói chuyện với Lương Sư Thành, họ mới thay đổi thủ đoạn.

Lúc này, Dương Tín đột nhiên cảm thấy không đúng, gã tiến tới ngửi ngửi, ngửi mấy chục thùng rượu, lập tức kinh ngạc kêu lên:

- Rượu đều chua rồi, ai muốn thứ rượu này?

Giờ phút này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được, khó trách ban đầu ở Phàn Lâu Lương Sư Thành lại kính hắn rượu, không phải là ý tặng rượu hay sao?

Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đây coi như là rượu mời hay là rượu phạt?

Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, chỉ sợ chuyện này cuối cùng hắn vẫn phải đi tìm Lương Sư Thành, mặc kệ có được hay không, hắn đều không trốn thoát bước này.

Mặc dù Lương Sư Thành xuất thân hoạn quan, nhưng y sớm đã độc lập mở phủ, phủ đệ nằm ở phía tây Ngự Nhai nội thành, dựa vào hoàng cung đại nội, là một tòa nhà lớn chiếm diện tích trăm mẫu, trong phủ cảnh sắc tú lệ, nước biếc vờn quanh, cây xanh râm mát, các loại đình đài lầu các xinh đẹp tô điểm trong đó.

Tuy Lương Sư Thành là hoạn quan, nhưng không đại biểu y không thích nữ sắc. Mấy trăm người đẹp sống trong phủ y, mỗi người thân mặc áo mỏng, nhỏ giọng ngâm ca, trở thành từng phong cảnh đẹp trong phủ, coi như vú già hạ nhân bình thường cũng mặc áo g ấm, thắt lưng vàng, cuộc sống cực kỳ xa xỉ.

Lý Diên Khánh đi tới cửa phủ Lương Sư Thành, tám tên gia đinh đeo đao canh cổng, không đợi hắn tới gần, lập tức có người quát:

- Nơi này là phủ đệ Thái Sư, người rảnh rỗi không được đến gần, nhanh chóng rời đi.

Lý Diên Khánh đi tới ôm quyền nói:

- Xin chuyển cáo Lương Thái Sư, nói học sinh Thái Học Lý Diên Khánh cầu kiến!

Một gia đinh ngạo mạn nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Thứ nhất, Thái Sư nhà ta không gặp học sinh Thái Học gì; thứ hai, Thái Sư hiện giờ không có trong phủ, ngươi đi đi!

Lý Diên Khánh vẫn nhẫn nại hỏi:

- Xin hỏi bao giờ Thái Sư trở về?

- Cái này không rõ lắm, ít nhất ba năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng.

Lý Diên Khánh trầm tư một lát, nếu như Lương Sư Thành có lòng để mình đến, vậy y chắc chắn sẽ phân phó người giữ cửa, nhưng những người giữ cửa này tại sao lại mờ mịt không biết, chẳng lẽ hắn suy nghĩ quá nhiều hay sao?

Đúng lúc này, một gia đinh cưỡi ngựa sau lưng vội chạy tới, hô lớn:

- Nhanh mở cửa lớn, Thái Sư về phủ!

Gia đinh thủ vệ lập tức rối ren, đẩy biển xuống ngựa ra, mở cửa lớn. Lý Diên Khánh cũng lui lại mấy bước, đứng chờ một bên.

Chỉ trong chốc lát, một cỗ xe ngựa rộng lớn hoa lệ lộc cộc chạy tới dưới sự hộ vệ của mười mấy tên kỵ binh, trong xe ngựa Lương Sư Thành đang nhắm mắt dưỡng thần, hai tên tiểu đồng quỳ trên thảm nhẹ nhàng đấm chân cho y.

Lúc này, xe ngựa giảm tốc, đây là lên bậc vào phủ. Lương Sư Thành chậm rãi mở to mắt, bỗng nhiên trông thấy Lý Diên Khánh đứng đằng xa, khóe miệng Lương Sư Thành lộ nụ cười gằn, phân phó đồng tử:

- Ở cổng có học sinh Thái Học, để quản gia dẫn hắn tới thư phòng bên ngoài chờ ta.

- Vâng!

Đồng tử đáp lại một tiếng.

Xe ngựa đi vào phủ, chỉ trong chốc lát, một nam tử trung niên bộ dạng quản gia chạy vội ra, cao giọng hỏi:

- Bên ngoài có một học sinh Thái Học không?

Lúc này, Lý Diên Khánh đang muốn mời gia đinh bẩm báo thay mình, nghe được câu này, hắn vội vàng nói:

- Chính là tại hạ!

- Ngươi họ gì?

Quản gia đánh giá hắn một chút rồi hỏi.

- Tại hạ họ Lý, là học sinh thượng xá Thái Học.

Quản gia gật đầu:

- Mời đi theo ta!

Lý Diên Khánh đi theo quản gia tiến vào phủ, vừa đi qua cửa giữa, lại có một nam tử trẻ tuổi đi tới từ đối diện, chiếc cằm nhọn, sắc mặt tái nhợt, đi đường phù phiếm bất lực, chính là Lương Tình từng xung đột ở Phàn Lâu.

Bình Luận (0)
Comment