Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 320 - Chương 218: Mâu Thuẫn Trở Nên Gay Gắt.

Chương 218: Mâu thuẫn trở nên gay gắt. Chương 218: Mâu thuẫn trở nên gay gắt.Chương 218: Mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Lưu Cao tên hiệu là Tác Mệnh Hắc Vô Thường, huynh trường của gã Xích Phát Quỷ Lưu Đường cũng là giặc Lương Sơn, thuộc về tướng lĩnh hạch tâm, bản thân Lưu Cao là một trong những thuộc cấp tâm phúc của Triều Cái, phụ trách tìm hiểu tình báo vùng đông nam, đồng thời gom góp quân tư cho Lương Sơn, huyện Trung Đô nằm trong phạm vi quản lý của gã.

Hôm qua gã nhận được tin của thủ hạ tâm phúc Dương hổ, một thiếu niên mặt đen từ nơi khác đến cưỡi một thớt tuấn mã màu trắng cực kỳ khỏe mạnh đi qua huyện Trung Đô, còn cắt thương yết hầu của Dương Hổ.

Không nói thủ hạ chịu thiệt lớn, Lưu Cao không cách nào ngồi yên mặc kệ, chỉ nhìn thớt tuấn mã của đối phương, gã cũng sẽ động tâm thình thịch. Lão chúa công Triều Cái vẫn luôn buồn rầu vì không có một thớt tọa kỵ tốt, từng thông báo gã tìm một thớt ngựa tốt cho mình, gã cũng dặn dò xuống, mới xảy ra chuyện Dương Hổ không từ thủ đoạn muốn cướp tọa kỵ của Lý Diên Khánh.

Lúc này, Lưu Cao đánh giá chiến mã dưới hông Lý Diên Khánh, chỉ thấy ngựa này toàn thân tuyết trắng, không có một sợi lông tạp, hình thể lại hùng tráng, tứ chi thon dài, là một thớt bảo mã hiếm có.

Lưu Cao mừng rỡ trong lòng, lần này gã có thể khiến lão chúa công như nguyện. Gã lại nhìn Lý Diên Khánh một chút, thấy hắn đầu đội kim quan, người mặc đồ võ sĩ tím nhạt, vải vóc dường như dùng hoa luyện cực kỳ đắt đỏ dệt thành. Lưu Cao cũng có chút kiến thức, gã biết hoa luyện này còn đắt hơn gấm Tứ Xuyên, người mặc vải vóc này không phú tức quý, hơn nữa đối phương mặt đen mày trắng, dáng dấp hơi khác thường, gã liền cẩn thận trong lòng.

Gã liền nói với tâm phúc thủ hạ:

- Ngươi đi hỏi lai lịch đối phương của hắn, nói ta không muốn tổn thương tính mạng của hắn, để hắn xuống ngựa rời đi.

Tiểu giáo chạy như bay, cách Lý Diên Khánh ba mươi bước hô:

- Ngươi là ai?

Lý Diên Khánh chửi ầm lên:

- Ngươi quản nha nội ta là ai, thủ hạ của nha nội ta bị các ngươi biết, lập tức thả người cho lão tử, nếu không nha nội ta giết tới Lương Sơn, khoét hai cẩu tặc Tống Giang cùng Triều Cái!

Tiểu giáo sắc mặt biến đổi, chạy vội trở về bẩm báo. Lưu Cao lập tức giận tím mặt, đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách gã ra tay độc ác vô tình.

Gã giục ngựa chạy về phía Lý Diên Khánh. Lúc này, Lý Diên Khánh đã chuẩn bị kỹ càng, chờ đối phương cách hắn còn trăm bước, hắn lập tức giục ngựa chạy gấp tới, hai tên liên tục bắn v ề phía Lưu Cao, tốc độ hai mũi tên nhanh không gì sánh nổi, chớp mắt đã đến trước mắt Lưu Cao.

Lưu Cao giật nảy cả mình, vội nghiêng người né tránh, một mũi tên bắn xượt qua vai trái của gã, một mũi khác lại tránh không được, mũi tên thứ hai trúng ngực trái của gã, mặc dù gã mặc ô chùy giáp, nhưng Lý Diên Khánh dùng lại là tên phá giáp, đầu mũi tên hình chùy, vừa mảnh vừa dài, có thể bắn vào kẽ hở lá giáp.

Mũi tên thứ hai bắn phốc vào ngực trái Lưu Cao, gã đau đớn kêu thảm một tiếng, nhưng thực sự trí mạng lại là mũi tên thứ ba lập tức tới. Mũi tên này đoán chắc phương hướng của Lưu Cao, ngay khi Lưu Cao bị trúng tên ở ngực trái đau đớn khàn giọng kêu thảm, mũi tên thứ ba đã đến, chính giữa mặt Lưu Cao, tên này bắn thủng đầu lâu Lưu Cao, lúc này Lưu Cao mất mạng, bịch một tiếng, thi thể ngã quỵ khỏi ngựa.

Lý Diên Khánh khoái mã như bay, phi thân nhặt trường thương dưới mặt đất, hung hăng đâm một cái vào mông chiến mã của Lưu Cao. Chiến mã kêu thảm một tiếng, vung bốn vó chạy gấp theo chiến mã của Lý Diên Khánh, như vậy chiến mã của Lưu Cao liền trở thành tấm mộc.

Lý Diên Khánh nằm rạp trên thân ngựa trắng, phóng người chạy gấp, mười mấy mũi tên bắn vụt qua đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên, chiến mã của Lưu Cao hí dài một tiếng, nó trúng liền ba mũi tên, mất đà ngã xuống đất.

Hắn vung trường thương, tung bay trên dưới, liên tục đâm mấy người. Mặc dù thương pháp của hắn còn lâu mới có thể sánh cùng tiễn pháp, nhưng đối phó với mấy tiểu lâu la này cũng đủ dùng.

Lúc này, mười mấy tên lâu la đều sợ ngây người. Lưu Thống chế trúng tên ngã ngựa, không rõ sống chết, tên mặt đen này lại hung ác khác thường, trong lúc bối rối bị Lý Diên Khánh giết ra một lỗ hổng, xông khỏi vòng vây.

Hơn mười người bắn nỏ chạy ra từ trong rừng, nâng nỏ nhắm chuẩn sau lưng Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh quay người bắn liên tiếp năm mũi tên, mỗi mũi tên tất có một người kêu thảm ngã xuống đất. Người bắn nỏ còn lại sợ hãi vội vàng nhào xuống mặt đất, chờ họ nâng người dậy tìm kiếm, Lý Diên Khánh sớm đã chạy xa.

Lương Sơn Bạc tại thời kỳ Tùy Đường được xưng là Cự Dã trạch, là hồ nước lớn nhất khu vực Trung Nguyên. Mặc dù thương hải tang điền mấy lần thay đổi, Lương Sơn Bạc vẫn là hồ nước lớn nhất Sơn Đông và Trung Nguyên, sóng nước mênh mông vô bờ, đi qua Vận Châu và Tế Châu, phương viên gần nghìn dặm, được xưng là tám trăm dặm Lương Sơn Bạc.

Ven hồ Lương Sơn Bạc mọc đầy bụi dặm cỏ lau, haia bên phố bố hơn trăm hòn đảo lớn nhỏ, cũng chia thành mười mấy làng chài.

Lương Sơn ở góc tây bắc Lương Sơn Bạc, diện tích Lương Sơn hơn mười dặm, địa thế hiểm trở, núi cao rừng rậm, khe rãnh ngang dọc. Hơn trăm năm qua, Lương Sơn và Lương Sơn Bạc luôn là đất lành của đạo phỉ, mười mấy đội loạn phỉ lớn nhỏ sinh sống, dựa vào đánh cướp đánh cá và săn bắt mà sống. Từ sau khi Tống Giang lên núi, y dùng thời gian năm năm thống nhất các lộ loạn phỉ Lương Sơn Bạc, chỉnh biên thành nghĩa quân Lương Sơn.

Mấy năm nay Dương Tiễn thành lập Tây Thành Sở ở Vận Châu, điên cuồng cướp đoạt tài nguyên đất đai bến nước rừng cây, khiến cho vô số nông dân phá sản, ngày càng nhiều người chạy đến Lương Sơn vào rừng làm cướp, khiến cho thanh thế của nghĩa quân Lương Sơn khuếch đại, đã có đội quân năm ngàn, khống chế hơn mười vạn nhân khẩu.

Lúc xế chiều, mười mấy tên do thảm phía đông nam đưa thi thể Lưu Cao trở về Lương Sơn Bạc, Nguyễn Tiểu Thất ở thôn Chiêu Hiền Lương Sơn Bạc nhận được tin tức kinh hãi, vội gửi bồ câu tới trại lớn Lương Sơn, sắp xếp thuyền đưa thi thể Lưu Cao vào Lương Sơn.

Trước Tụ Nghĩa Đường Lương Sơn, Lưu Đường nằm bên thi thể huynh đệ gào khóc, chúng tướng chung quanh im lặng. Đây là một lần tổn thất thảm trọng nhất từ khi nghĩa quân Lương Sơn thành lập đến nay, lại mất một viên thống chế. Triều Cái nổi giận lôi đình, muốn lập tức dẫn quân xuống núi tiến đánh Tu Thành, lăng trì hung thủ giết người. Tống Giang quá sợ hãi, giữ chặt y không thả.

- Đại ca tỉnh táo, chúng ta không thể hành động theo cảm tính, việc này cần bàn bạc kỹ hơn!

Triều Cái tức giận mất khôn, quay đầu rống to với Tống Giang:

- Không phải huynh đệ của ngươi chết, ngươi đương nhiên không thèm để ý!

Tống Giang im lặng, lúc này Ngô Dụng vội vàng tiến đến khuyên nhủ:

- Đại ca không nên kích động, thù này chúng ta nhất định phải báo, nhưng phải điều tra rõ cừu nhân là ai, nếu không giết lầm một đám bách tính, cừu nhân lại tiêu dao bên ngoài, không phải khiến lòng người rét lạnh sao?

Triều Cái cũng ý thức được vừa rồi mình nói sai, y thở dài một tiếng, quay người phẫn uất đi vào nội đường.

Ngô Dụng nói với Tống Giang:

- Vừa rồi Đại ca nhất thời nói linh tinh, Nhị ca không cần để trong lòng!

Tống Giang cười khổ một tiếng:

- Ta có thể hiểu được nỗi khổ của hắn, dù sao Lưu Cao theo hắn nhiều năm, chuyện này chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng.

- Thật ra muốn điều tra chuyện này cũng không quá khó.

- Ngươi có manh mối?

Ngô Dụng gật đầu:

- Chúng ta vào nội đường nói chuyện!

Trong nội đường, Triều Cái rầu rĩ không vui uống trà. Tống Giang và Ngô Dụng đang hỏi thăm Dương Hổ. Dương Hổ quỳ gối dưới công đường nói:

Bình Luận (0)
Comment