Chương 245: Nhất chỉ tố giản.
Chương 245: Nhất chỉ tố giản.Chương 245: Nhất chỉ tố giản.
- Cạn ly!
Trong Hội Tiên Lầu, hơn trăm đồng hương Thang Âm cùng tụ tập lại, chúc mừng Lý Diên Khánh đoạt được vị trí vô địch cuộc thi đấu cung mã.
Nhưng nhân vật chính của ngày hôm nay không phải Lý Diên Khánh mà là phụ thân của hắn, Lý Đại Khí. Lý Đại Khí cha quý nhờ con, được Thiên tử phong làm Võ Đức Lang, mặc dù không phải quan có thực quyền, nhưng cũng có cái danh quan, có nghĩa địa vị xã hội của Lý Đại Khí tăng thêm rất cao, không còn là một thương nhân toàn thân đầy mùi tiền, mà đã sĩ tộc.
Đám người uống cạn rượu, lý Câu Nhi nhảy dựng lên:
- Các vị nghe ta nói một lời!
- Cẩu Nhi muốn nói này, mọi người nghe coi.
Đám người cười vang. Lý Câu Nhi không tức giận, cười hì hì:
- Hội đồng hương Thang Âm chúng ta đã lên Kinh năm năm, vẫn chưa từng lập thành hội đàng hoàng, mấu chốt là vì thiếu một người khiến cho tất cả đều tâm phục khẩu phục. Hiện giờ ta cảm thây Lý Đại Khí thích hợp nhất, vừa là đại đông chủ Bảo Nghiên Trai, vừa được phong quan Võ Đức Lang, học vấn lại tốt. Ta đề cử Lý Đại Khí làm hội trưởng, mọi người thấy thế nào?
Đề nghị này lập tức được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Từ năm năm trước hội đồng hương Thang Âm đã muốn lập hội, nhưng phương án thành lập hội treo năm nưam vẫn chưa được mọi người tán thành, mấu chốt là vì thiếu một người dẫn đầu khiến cho ai cũng tâm phục khẩu phục.
Lý Đại Khí vốn xuất thân cử nhân, lại xây dựng thành công tiệm son phấn Bảo Nghiên Trai, hiện giờ lại được Thiên tử chính miệng phong làm Võ Đức Lang, đây là quan hàm tòng thất phẩm. Cho dù là về tài phú hay địa vị, Lý Đại Khí vẫn được người ta ngưỡng mộ.
Lý Đại Khí liên tục khiêm nhượng, mọi người không chịu, bất đắc dĩ đành nâng ly rượu lên tiếng:
- Mọi người đã tín nhiệm Đại Khí, vậy ta nhất định sẽ làm việc thật tốt vì mọi người. Nhưng thành lập nên hội đồng hương không phải chuyện của một mình Đại Khí ta, mà là chuyện tất cả mọi người dều chúng tay chung sức. Chúng ta có tiền ra tiền, có sức ra sức. Để chuẩn bị cho hội đồng hương, ta sẽ quyên trước một ngàn lượng bạc.
Sự xa xỉ và khẳng khái của ông ta được đám người nhất trí tán thưởng. Thang Chính Huyền tiếp theo, khách sạn Thang thị sẽ tiêp tục là nơi hoạt động của hội đồng hương, cũng sẽ quyên ra một gian phòng không cố định làm nơi thường trú của hội. Mọi người ngươi một câu ta một câu, mặc sức tưởng tượng về tương lai của hội đồng hương Thang Âm, cũng chọn ra năm người vào ban trù bị của hộ.
Đêm khuya dần, đám người tản dần, Lý Câu Nhi uống chưa đã, ngồi bên cạnh Lý Đại Khí cười hỏi:
- Hôm nay có đưa khánh công cho tiểu viên ngoại, nhưng không thấy hắn đâu.
- Hôm nay Đồng Thái úy thiết yến chiêu đãi mười người đứng đầu cuộc thi đấu cung mã, quả thực nó không đi được.
- Ta chỉ nói vậy thôi. Đương nhiên sự nghiệp phải làm trọng. Đại Khí, nghe nói ngươi đặt cược trúng, hẳn là tiền thưởng gấp hai mươi lần nhỉ ?
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Hạn mức cao nhất là gấp mười lần, không thể nhiều hơn nữa.
- Thật khiến cho người ta hâm mộ ! Một ngàn lượng bạc gấp mười lần lên, một vạn lượng bạc tới tay dễ dàng như vậy. Giá mà ta cũng đặt cược vào tiểu viên ngoại thì tốt bao nhiêu, ta lại đặt vào Hoa Vinh, kết quả là mất toi cả mười quan tiền.
Lý Đại Khí cười:
- Cái này có phải muốn là được đâu. Lúc đầu ta cũng hối hận!
Lý Câu Nhi thấp giọng nói:
- Nghe nói Thiên tử thưởng cho ngươi một tòa trạch viện rất đẹp, không biết lớn chừng nào?
Đây mới là mục đích Lý Câu Nhi tìm Lý Đại Khí. Gã là cò nhà, mẫn cảm với tất cả các loại tin tức liên quan đến bất động sản. Lý Đại Khi được ban thưởng, tất có thể tìm lợi ích.
Lý Đại KHí lắc đầu:
- Buổi chiều chỉ có một quan viên tới, trò chuyện một chút, cho ta tòa nhà có chừng hai mưoi mấy gian phòng, có hậu viện. Còn diện tích bao nhiêu thì không nói.
- Tòa nhà kia ở đâu?
- Hình như ở đường Băng Quỹ, bên cửa Bảo Khang.
- A, thì ra là nơi đó.
- Có gì không ổn sao?
- Đường Băng Quỹ, khi Chân Tông Hoàng đế còn tại vị, chỉ là một vùng đất trũng, Tướng quốc Đinh Vị đã mua mấy trăm mẫu đất đó với giá cực rẻ, sau đó đào đất lấp hồ, lấp đầy đất trũng, lại có thêm một cái hồ nhỏ. Ông ta lại xin mở cửa Bảo Khang, kết quả, vùng đất trũng không ai ngó đến đã biến thành khu vực hoàng kim. Đinh Vị xây nên trăm tòa viện tử nhỏ cho thuê, tiền thuê mỗi thang lên đến bốn năm ngàn quan. Về sau ông ta bị cách chức sung quân, liệt kê gia sản, trên trăm căn viện tử đều thành quan trạch. Bên đó ta đã qua rồi, tòa viện tử nhỏ nhất cũng tới ba mẫu, lớn nhất là sáu mẫu. Nếu có hai mươi mấy gian phong thì phải là tòa viện tử rộng bốn mẫu.
Lý Câu Nhi dừng một lát vừa cười vừa nói:
- Thông thường ban thưởng viện tử có hai loại. Một là ban thưởng trên danh nghĩa, khi chủ nhân chết rồi sẽ bị quan phủ thu hồi, trên bản chất vẫn là của quan. Còn có một loại khác là ban thưởng thật, giống như nhà dân, có khế nhà khế đất. Ta đoán chừng Lý Đại Khí được ban thưởng là loại đầu tiên. Tất cả bên phố Băng Quỹ đều là quan phòng, không có nhà nào là ban thưởng thật cả.
- Không quan trọng. Tự mình kiếm tiền mua nhà, không trông cậy vào quan phủ.
- Tuy nói vậy, nhưng phòng nhà ở Kinh thành ai mà mua được? một căn nhà nhỏ ba bốn mẫu đất ít nhất cũng phải từ hai vạn quan trở lên. Khu vực bên cửa Bảo Khang cực kỳ tốt, một tòa nhà bốn mẫu, thấp nhất cũng phải năm vạn quan. Đại Khí, năm vạn quan đó!
Lý Đại Khí không nói gì, hiện giờ ông ta cũng lấy ra được năm vạn quan tiền. Ông ta thầm cảm khái vạn làn, mấy năm trước còn nghèo túng đến năm quan tiền cũng không bỏ ra được, vậy mà chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, một ngàn quan tiền cũng chỉ như mưa bụi. Ông ta không thể không cảm khái tạo hóa trêu ngươi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây là đây.
Khi Lý Diên Khánh rời viện tử Đoàn gia thì đã tầm giờ hợi. Hôm nay Đồng Quán cử hành yến hội long trọng chúc mừng đại hội cung mã kết thúc, ngoài trừ mười võ sĩ đứng đầu, còn mời thêm hơn ba mươi tướng lãnh cấm quân cấp cao. Mọi người uống vui hết mình mới giải tán. Đồng Quán không yên tâm với Lý Diên Khánh, nên để cho hai binh sĩ cùng hắn quay về.
Giờ hợi là khoảng chín giờ tối, đối với người Biện Kinh quen sống về đêm, giờ mới là lúc cuộc sống đêm bắt đầu, các loại quán ăn, quán rượu, thanh lâu vẫn sáng trưng, đường tây ngõ tứ tấp nập người qua lại, chen chúc náo nhiệt dị thường.
Lý Diên Khánh hơi mệt, không đến đường Ngõa Tứ mà đi qua con hẻm nhỏ bên cạnh, đi thêm một đoạn nữa thì đến cầu mới, qua cầu, không xa chính là Thái Học.
Hắn phát hiện bên trong cửa hàng son phấn Lý Ký vẫn sáng trưng, khá là hiếu kỳ, bèn dẫn ngựa tới trước cửa hỏi:
- Ai bên trong cửa hàng?
Hắn hỏi hai tiếng thi thấy một người tráng kiện chạy vội ra, là Thiết Trụ.
- Thiết Trụ, sao ngươi lại ở đây?
- Ta đang ở cùng Dương nhị thúc.
- Ông ta làm sao?
- Hai phu thê cãi nhau, Dương nhị thúc nói muốn hưu nhị thẩm. Nhị thẩm vừa khóc vừa gào, muốn treo cổ tự sát. Dương di liền khuyên nhị thẩm, để cho ta kéo nhị thúc tới cửa hàng.
- Sao lại cãi nhau?
- Còn không phải vì tiền sao? Vì cái gì được nữa? Nói lại, chuyện này là nhị thẩm không đúng.
- Này. Thiết Trụ, đừng có nói lung tung!
Dương Tín ở trong phòng tức giận nói vọng ra.
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua thăm dò, thấy Dương Tín đang rầu rĩ ngồi trong góc phòng, bèn cười nói với Thiết Trụ:
- Kệ ông ta đi. Ngươi nói ta xem chuyện gì xảy ra?
- Nhị thúc, tiểu quan nhân nhất định muốn truy vấn ta. Không phải ta cố ý muốn nói.
Thiết Trụ quay lại nói với một tiếng giải thích, rồi khẽ kể với Lý Diên Khánh:
- Trước đó khi đánh cược tiểu quan nhân đứng hạng nhát, tất cả mọi người đều đi cược. Lúc đầu chưởng quỹ muốn cược một trăm lượng bạc, đông chủ không đồng ý cho Dương nhị thúc cược nhiều, chỉ cho ông ta cược năm mươi lượng. Vì năm mươi lượng này, Dương nhị thẩm đã măng Dương nhị thúc trọn vẹn hai ngày, là bại gia tử, nhiều tiền đến phát điên rồi.
Nhưng cuối cùng tiểu quan nhân đoạt ngôi đầu thật, mọi người đều thắng gấp mười. Dương nhị thẩm hối hận đến xanh ruột, lại mắng nhị thúc là đồ hèn nhát, làm việc không quyết đoán, là đồ bỏ đi không có trứng, để cho bà mất toi năm trăm lượng bạc ròng. Nhị thúc phát điên, đánh cho bà ta một trận, muốn hưu ác bà nương tham tiền này. Kết quả là ra vậy.
Lý Diên Khánh nghe vậy xoay người rời đi. Thiết Trụ vội gọi:
- Tiểu quan nhân, người đi là thế nào? Phải làm sao bây giờ?
- Thanh quan khó gỡ việc nhà. Việc này ngươi đừng hỏi ta, coi như ta không nghe thấy gì, không biết gì.
Hắn chẳng buồn quản mấy chuyện này. Tiền là thứ tốt, nhưng đôi khi cũng sẽ dẫn ra tranh chấp việc nhà. Không phải sao? Chiến tranh gia đình Dương Tín mới mở màn thôi.
Trước cổng chính Thái Học, Lý Diên Khánh đuổi hai tên lính về. Hắn gửi ngựa, đeo túi quay về phòng ký túc của mình. Cửa ký túc đã đóng, hắn vừa vào thì thấy Hỉ Thước tiến lên đón bằng một tràng phàn nàn:
- Tiểu quan nhân về rồi, bên này có một tiểu tử thúi rất phiền. Thật sự là chán muốn chết. Đuổi gã không chịu đi, nhất định phải chờ người về.
- Là ai?
Một tiểu nam đồng từ trong phòng khách đi ra, chừng sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, cực kỳ nhanh nhẹn đáng yêu. Lý Diên Khánh lập tức nhớ ra nó là ai, không phải tiểu đồng giữ cửa của Phong Nguyệt Lâu trong Phàn Lâu sao?
- Thì ra là ngươi !
Lý Diên Khánh cười:
- Có chuyện gì không?
- Ta đưa thư của cô nương nhà ta. Cô nương dặn nhất định phải tự mình giao tận tay Lý Thiếu quân.
Gã quay sang làm mặt quỷ với Hỉ Thước. Hỉ Thước hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý.
- Tiểu gia hỏa, thư đâu?
Tiểu đồng vội vàng lấy ra lá thư từ trong ngực đưa cho hắn:
- Lý Thiếu quan xem một chút đi. Ta còn phải đem tin về.
Hắn mở thư, thi ra là thiệp mời của Trương Tố Bạch. Lý Sư Sư mời hắn xế chiều ngày mai tới nhà ăn bữa cơm rau, địa chỉ là ở ngõ Điểm Thủy, đường Ngự Nhai.
- Thế nào? Lý Thiếu quân có đi được chứ?
Tiểu đồng nhìn hắn chờ đợi.
- Ngoài ta ra, còn có khách nhân nào khác không?
Gã lắc đầu:
- Cô nương không dễ mời người khác tới nhà ăn cơm đâu. Nhưng ngày mai, ngòa tiểu quan nhân còn có ba người nữa. Trong đó có Chu tiên sinh, Thiếu quân cũng biết. Còn lại là một đôi phu thê, cũng là người văn nhã, không phải mấy thiếu gia ăn chơi thô lỗ kia, tuyệt đối sẽ không để Thiếu quân phải khó xử.
- Không biết hai phu thê này là người phương nà?
- Cái này ta không thể nói, ngày mai Thiếu quân sẽ biết. Đương nhiên, cô nương nhà ta cực kỳ mong Thiếu quân quang lâm hàn xá!
Lý Diên Khánh nghĩ nghĩ một ít, Lý Sư Sư đã giúp Bảo Nghiên Trai của mình rất nhiều, mình còn chưa cám ơn nàng cẩn thận, nàng đã mời mình ăn cơm, làm sao từ chối được, bèn vui vẻ cười đồng ý:
- Được. Nhất định ngày mai ta sẽ tới!