Chương 263: Mỹ quyến ngày lành.
Chương 263: Mỹ quyến ngày lành.Chương 263: Mỹ quyến ngày lành.
Trong sân trường Thái Học trống rỗng, không nhìn thấy một người đi trên đường. Tuyết đọng bao phủ bãi cỏ, từng cây đại thụ cũng chất đầy tuyết đọng, ép cong cành cây. Trong rừng cây nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà rừng kêu. Chung quanh không thấy một bóng người, đặc biệt yên tĩnh.
Lý Sư Sư kéo cánh tay ái lang chậm rãi đi dạo trong sân trường, hưởng thụ giây phút yên tĩnh và ấm áp này.
- Ta nghe nói chàng suýt chút nữa bị Thái Học khai trừ, lúc ấy khiến ta sợ hãi, lại nghe nói chàng không sai, ta mới buông lỏng trong lòng.
Lý Sư Sư cười nhạt nói.
Lý Diên Khánh chắc chắn nàng nghe được từ chỗ Chu Bang Ngạn. Chu Bang Ngạn có mấy người bạn cũ ở Thái Học, chuyện hắn thiếu chút nữa bị khai trừ đã truyền khắp Thái Học, đương nhiên cũng không gạt được tai mắt của Chu Bang Ngạn.
- Hai quan lớn trong triều dùng ta để vật cổ tay, cuối cùng không giải quyết được gì.
- Chàng luôn khiến người khác chú ý!
Lý Sư Sư lắc đầu nói:
- Trước đây ở Phàn Lâu nhắc tới chàng, cuối cùng sẽ dẫn tới rất nhiều câu chuyện. Chẳng qua một năm này lại an tĩnh, phần lớn người Biện Kinh đoán chừng cũng đã quên chàng rồi.
- Vậy còn nàng? Nàng cũng quên ta rồi sao?
Lý Diên Khánh nháy mắt mấy cái cười hỏi.
Lý Sư Sư quay người kéo tay hắn, chậm rãi dừng bước, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn hắn:
- Chàng nói sao?
- Xem ra không có, nếu như nàng quên ta, sẽ không tới tìm ta.
Lý Sư Sư thở dài trầm thấp:
- Tình cảm của nữ nhân là một vòng tròn, đi mấy chục năm sẽ trở lại điểm xuất phát. Trừ khi nam tử kia vứt bỏ nàng, phản bội nàng, nếu không cả đời nàng cũng không quên được.
Nói đến đây, Lý Sư Sư lại lườm hắn một cái:
- Mà đàn ông các chàng lại là một con đường không có phần cuối, sau khi rời đi sẽ không bao giờ quay đầu lại, người nào cũng đều là kẻ phụ lòng.
- Có kinh nghiệm như thế, chẳng lẽ nàng cũng từng bị phụ lòng?
Lý Diên Khánh mang theo chút trêu chọc hỏi.
Đôi mi thanh tú của Lý Sư Sư nhăn lại:
- Chàng lại tới rồi, người ta lần đầu tiên, nói không chừng sau này cũng sẽ bị chàng phụ lòng.
Lý Diên Khánh không chờ nàng nói xong, liền lôi một sợi dây chuyền trên cổ ra, mặt dây chuyền chính là tinh thạch muối mà Lý Sư Sư tặng hắn.
Lý Sư Sư thấy hắn lại mang theo tinh thạch muối bên người, trong lòng cảm động khác thường. Nàng nắm chặt tay hắn, dựa đầu vào vai hắn, buồn bã nói:
- Lý lang, ta đã quyết định chàng, nếu thực sự bị chàng phụ lòng, đó cũng là số mệnh của ta.
Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có người đi đường nào. Lý Diên Khánh liền đánh bạo ôm eo nàng, nhấc khăn che mặt của nàng, lại cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ tươi nở nang của nàng. Một lúc lâu sau, hai người mới từ từ tách ra, họ không nói gì, mà gắn bó thắm thiết chậm rãi đi về phía trước, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào ý đầu tâm hợp kia.
Không biết qua bao lâu, phía trước xuất hiện một quán trà, vẫn còn mở cửa, kỳ phiên cũng treo bên ngoài. Lý Sư Sư chỉ quán trà cười duyên nói:
- Chúng ta đi uống chén trà nóng đi! Làm ấm thân thể.
- Được!
Lý Diên Khánh mang theo nàng đi vào quán trà Thái Học. Trong quán trà cực kỳ yên tĩnh, không có khách, hai tiểu nhị dường như cũng đã trở về nhà, chỉ còn lại chưởng quỹ nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật. Y bị tiếng đẩy cửa làm bừng tỉnh, ngẩng đầu một cái, thấy hai vị khách một nam một nữ tiến vào, nam là Lý Diên Khánh khách quen của tiệm, nữ đội mũ không thấy rõ khuôn mặt, chẳng qua khí chất thanh lệ thoát tục trên người nàng dường như tiên nữ hạ phàm.
Chưởng quỹ cuống quít tiến lên đón:
- Mời Lý thiếu quân ngồi bên này!
Lý Diên Khánh mang theo Lý Sư Sư ngồi bên cửa sổ, cười hỏi:
- Ba mươi tết, quán trà còn chưa đóng cửa sao?
- Qua giữa trưa sẽ đóng cửa, hàng năm đều như vậy, hôm nay vẫn uống trà như cũ sao?
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Lý Sư Sư, Lý Sư Sư gật đầu, hắn liền cười nói:
- Vẫn như bình thường, cho thêm một đĩa bánh ngọc.
- Được rồi! Xin chờ một lát.
Chưởng quỹ đi vào trong phòng. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Ta vẫn muốn hỏi nàng, chủ nhân một nửa khác của Phàn Lâu là ai?
- Là gia tộc Sài thị, hậu nhân của tông thất họ Chu, Phàn Lâu vẫn luôn do họ kinh doanh, ta không hỏi đến.
Không bao lâu, chưởng quỹ đưa tới một bình trà nóng và mấy đĩa điểm tâm. Y ân cần tươi cười, trở về quầy hàng, thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm tới người đẹp như tiên nữ. Đáng tiếc nàng vẫn không buông mạng che mặt, quả thực khiến chưởng quỹ hơi thất vọng.
- Một năm này nàng vẫn luôn ở Phàn Lâu sao?
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà hỏi.
Lý Sư Sư lắc đầu:
- Sau ngày chàng rời đi, ta cũng chỉ tới Phàn Lâu một lần, vẫn luôn ở nhà đọc sách đánh đàn, chỉ là mùa xuân năm nay tới Giang Nam du ngoạn một chuyến, ngồi thuyền mà đi.
- Coi chừng bị Phương Tịch bắt lại làm áp trại…
Không chờ Lý Diên Khánh nói xong, Lý Sư Sư liền bấm vào mu bàn tay hắn một cái, gắt giọng:
- Không cho phép nói lời mất hứng!
Lý Diên Khánh le lưỡi một cái, không dám nhiều lời. Trong đôi mắt đẹp của Lý Sư Sư lộ vẻ hướng tới, nàng thấp giọng nói:
- Ta thực sự rất thích phong cảnh nơi đó, cảnh đẹp mưa bụi tháng ba kia, lòng ta cũng muốn say rồi. Lý lang, về sau chàng cũng qua đó làm quan đi! Ta cũng có thể theo chàng.
- Ta không biết!
Lý Diên Khánh không đành lòng lừa gạt nàng, đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Trong mắt Lý Sư Sư lóe lên vẻ ảm đạm, thấp giọng nói:
- Chàng từng nói với ta, sớm muộn người Nữ Chân sẽ xâm nhập phía nam, quốc nạn ập xuống, chàng đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng.
Lý Diên Khánh nắm chặt tay nàng, dịu dàng an ủi nàng:
- Phụ thân ta mua vài miếng đất ở huyện Tiền Đường Hàng Châu. Nếu như phương bắc xảy ra chiến tranh, hắn sẽ tới Hàng Châu ở lại, nàng cũng có thể qua đó.
Trong lòng Lý Sư Sư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Nàng nhẹ nhàng xốc mạng che mặt lên, đôi mắt đẹp sáng lên như đá quý:
- Lý lang, chàng thực sự nghĩ như vậy sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta đáp ứng nàng, chúng ta sẽ có ngày động phòng hoa chúc.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Sư Sư bỗng đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng cắn bờ môi, thẹn thùng lườm hắn một cái.
Lúc này, một tiếng động vang lên từ phía quầy hàng, khiến hai người giật mình. Lý Diên Khánh vội vàng đi tới, thấy chưởng quỹ đau đớn nằm trên mặt đất, y lại ngã từ trên ghế cao xuống, vừa vặn đụng đầu vào chân bàn.
- Chưởng quỹ, ngươi không sao chứ?
- Trời ạ! Hôm nay ta thực sự trông thấy tiên nữ.
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười. Hóa ra y chấn kinh bởi sự xinh đẹp của Lý Sư Sư. Trong lòng Lý Diên Khánh không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý.
Uống trà xong, Lý Diên Khánh lại mang theo Lý Sư Sư trở về ký túc xá. Hai người ngồi một chỗ tới xế chiều, Lý Sư Sư phải trở về rồi.
Lý Diên Khánh lại ôm eo nhỏ nhắn không cho nàng rời đi:
- Dù sao nàng cũng chỉ một mình, chúng ta ăn cơm tối ở bên ngoài, ta sẽ đưa nàng trở về.
Lý Sư Sư dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn cười nói:
- Rượu ngon cần nhấm nháp cẩn thận mới có hương vị, chừa chút tưởng niệm trong lòng không tốt hơn sao?
- Không tốt, ta thích uống chén rượu lớn.
- Gặp được một đứa trẻ nghịch ngợm!
Lý Sư Sư khẽ hôn lên trán ái lang cười nói:
- Ta cũng không phải chỉ có một người, ta còn cả một gia đình nữa! Chỉ riêng thị nữ đã có tám người, còn có đại viện, người gác cổng, thợ tỉa hoa, còn có sáu vú già, hàng năm tất cả mọi người cùng trải qua giao thừa với nhau, họ đang chờ ta nữa!
- Còn có một Chu lão gia tử, đúng không?
Lý Diên Khánh chua xót nói.
Lý Sư Sư vừa bực mình vừa buồn cười, gõ lên trán hắn một cái:
- Kẻ không có tiền đồ, ngay cả dấm của hắn cũng muốn ăn. Hắn cũng có phu nhân và hài tử, làm sao có thể lúc nào cũng ở trong nhà ta. Hắn cũng chỉ ngẫu nhiên đến một lần, lại nói hắn đã hơn sáu mươi tuổi rồi, chàng cho rằng ta và hắn…
- Đừng nói nữa, ta đã biết rồi.
- Về sau đừng có suy nghĩ lung tung. Chàng hẳn là phải cảm tạ hắn, nếu không phải hắn ngăn cản phía trước, ta đã sớm bị quyền quý nào đó thu làm tiểu thiếp rồi, còn đến lượt tên tiểu tử thối như chàng ôm ta thế này sao?
- Được! Lần sau ta mời hắn uống rượu.
Nói xong, tay của Lý Diên Khánh lại không nhịn được luồn vào trong quần nàng. Lý Sư Sư vỗ mạnh một cái:
- Ta vừa mới sửa sang lại quần áo, đừng có làm loạn nữa.
- Dù sao nàng cũng mặc áo ngoài nam tử trở về.
Lý Diên Khánh cười hì hì nói.
- Ta mới không muốn mặc quần áo của nam nhân thối các chàng trở về, có cái mũ này là đủ rồi, lại nói chàng sẽ đưa ta trở về, có đúng không?
Lý Diên Khánh thấy nàng quyết định rời đi, cũng không giữ nàng nữa. Hắn tìm gã sai vặt đi thuê một chiếc xe bò rộng, lúc này mới đưa Lý Sư Sư về phủ.
Thời gian đã tới buổi chiều, thị nữ mở cửa hông, Lý Sư Sư đi tới cửa cười nói:
- Chiếc mũ này chàng cầm cũng không tiện, về sau ta sẽ trả lại Hỉ Thước một cái. Nhưng ta nhất định phải nhắc nhở chàng, khoa cử chỉ còn lại một tháng, tối nay chàng có thể uống chút rượu, tiếp theo phải toàn lực ứng phó, đi tới một bước cuối cùng, không được phép thư giãn.
Lý Diên Khánh cúi rạp người thi lễ:
- Nương tử có lệnh, ngu phu làm sao dám không tuân lời?
Lý Sư Sư vui vẻ trong lòng, sóng mắt lưu chuyển, ngoái nhìn Lý Diên Khánh nở nụ cười xinh đẹp, nàng quay người đi vào phủ. Nụ cười này quyến rũ, khiến Lý Diên Khánh xúc động trong lòng. Hắn ngây người nửa ngày, sau đó mới lưu luyến rời khỏi phủ đệ của Lý Sư Sư, đi về phía Bảo Khang Môn.