Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 372 - Chương 267: Chỉ Điểm Sai Lầm.

Chương 267: Chỉ điểm sai lầm. Chương 267: Chỉ điểm sai lầm.Chương 267: Chỉ điểm sai lầm.

Ban đêm, Lý Diên Khánh ngồi một mình đọc sách trong thư phòng. Mặc dù lúc ăn cơm buổi chiều, hắn nói với đám người Chu Xuân chuyện Dư Thâm làm chủ khảo, sách luận khoa cử năm nay rất có thể khuynh hướng việc nhỏ, dù đây chỉ là vui đùa một chút, nhưng bản thân Lý Diên Khánh cũng cảm thấy rất có thể sẽ là sự thật.

Đề thi khoa cử thường là thể hiện phương hướng dư luận của người nắm quyền. Đại Tống hiện giờ tệ nạn mọc thành bụi, quan viên khổng lồ, quân đội khổng lồ, chi tiêu tài chính khổng lồ, thuế phú và thu nhập ngày càng quẫn bách, dân chúng tầng dưới chót lại ngày càng nghèo khó. Dưới tình huống này, hướng gió của triều đình thường có hai lựa chọn, hoặc là kích phát ý thức gian nan khổ cực của đám sĩ tử, để đám sĩ tử quan tâm quốc sự, bày mưu tính kế cho triều đình.

Loại lựa chọn khác vừa vặn trái ngược, cố gắng né tránh các loại tệ nạn, dẫn dắt đám sĩ tử đưa mắt nhìn sang một số việc nhỏ, đề thi khoa cử thường sẽ dẫn đến tác dụng này.

Cho nên Lý Diên Khánh cảm thấy cần phải nghiên cứu một chút lý niệm trị quốc của Dư Thâm, từ những lý niệm này có lẽ hắn có thể đoán được một chút đề khoa cử.

Vận may của Lý Diên Khánh không tồi, trong một đống sách mua sắm lần thứ hai đầu năm, hắn mua được một bản sách luận do Dư Thâm viết. Bởi vì số lượng quá ít, cho nên không in khắc, mà dùng hình thức chép tay bán ra tại hiệu sách. Lúc ấy hắn mua quyển sách này mất hai mươi quan tiền, xem ra quyển sách này cực kỳ hữu dụng.

Thiên thứ nhất là ‘Luận Khai Biên’ do Dư Thâm viết. Lý Diên Khánh mua quyển sách này chính vì bản sách luận hơn ngàn chữ này. Trong sách, Dư Thâm cực lực phản đối tiến đánh Liêu quốc, y cho rằng Liêu quốc đã là thân thể mục nát, nội chiếm nghiêm trọng, tranh đấu hoàng quyền cực kỳ tàn khốc. Vương triều này không chút uy hiếp đối với Đại Tống, nhưng nó lại có thể ngăn cản Hồ Lỗ mới phát triển tại phương bắc quật khởi. Có thể nói, quan niệm này không bàn mà hợp với Lý Diên Khánh, cũng không nhất trí với phần lớn quan viên trong triều đình.

Lý Diên Khánh mơ hồ cảm thấy, Triệu Cát để Dư Thâm làm chủ khảo, chính là thể hiện mâu thuẫn trong lòng y. Một phương diện muốn thừa dịp Liêu Kim đại chiến, sau lưng trống rỗng, xuất binh đoạt lại mười sáu Châu U Vân. Nhưng một phương diện khác, Triệu Cát lại lo lắng Kim quốc trở thành Liêu quốc thứ hai, rất có thể đề thi năm nay vẫn liên quan đến thế cục Liêu Kim.

Lúc này, bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng mở cửa, dường như Hỉ Thước đang nói chuyện cùng ai đó.

Lý Diên Khánh đặt sách xuống hỏi:

- Hỉ Thước, là ai vậy?

Trong viện truyền đến giọng Vương Quý:

- Lão Lý, là chúng ta, chúng ta tìm Hỉ Thước muốn chút dược cao. Mặc khác, lão Ngưu có chuyện tìm ngươi.

Lý Diên Khánh đứng dậy đi ra cửa phòng. Trong viện chỉ có hai người Vương Quý và Ngưu Cao. Hắn liền cười hỏi:

- Ngũ ca và A Thang đâu? Sao họ không đến?

Vương Quý cười nói:

- Ngũ ca muốn luyện thương với Từ Ninh không đi được. Thang ca đêm nay trực tuần, cho nên hai chúng ta tới.

- Vào ngồi một lát.

Lý Diên Khánh để hai người tiến vào thư phòng ngồi xuống. Hắn thấy hai người dường như có tâm sự, liền cười hỏi:

- Dường như không đơn giản là đến lấy dược cao!

Vương Quý thở dài:

- Ngày mai cần phụ trọng hành quân tới Hà Bắc, phải đầu tháng hai mới có thể trở về, khi đó ngươi vừa vặn khoa cử, đoán chừng chúng ta không gặp mặt được.

- Vì sao?

- Ngày hôm sau khi trở về chúng ta phải tự mình xuất phát, tới quân đội đã lựa chọn thực chiến một năm, một năm sau trở về tham gia võ cử, tiền đồ của mọi người đều đã quyết định rồi.

Lúc này, Hỉ Thước ôm một đống lớn thuốc đi tới, đặt thuốc lên bàn:

- Tất cả hàng tồn đều ở nơi này, đủ cho các ngươi dùng nửa năm, bên trong còn có một đơn thuốc phối chế dược cao cụ thể, mỗi người các ngươi chép một lần, tự mình học phối chế đi!

- Rất cảm tạ!

Vương Quý và Ngưu Cao vội vàng nói lời cảm ơn.

Lý Diên Khánh chỉ chán trà, ý bảo Hỉ Thước đi rót hai chén trà nóng. Hỉ Thước hiểu ý, quay người rời đi.

- Vậy lão Ngưu quyết định đi nơi nào chưa?

Lý Diên Khánh hỏi Ngưu Cao.

Ngưu Cao lắc đầu:

- Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, muốn nghe ý kiến của ngươi.

- Nhưng hiện giờ còn chưa quyết định, còn kịp không?

Lý Diên Khánh hơi lo lắng hỏi.

- Buổi sáng ngày mai hết hạn, nếu sáng mai không báo lên, sẽ do Võ Học phân phối, cho nên đêm nay ta phải đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngưu Cao nói xong, ánh mắt mong đợi nhìn Lý Diên Khánh. Gã quả thực hơi mê mang, không biết mình nên chọn con đường nào?

Lý Diên Khánh trầm tư một lát hỏi:

- Vậy bản thân ngươi muốn đi đâu?

- Ta không biết, chẳng qua ta muốn đánh trận. Ban đầu muốn chọn mặt Giang Nam, bên đó có Phương Tịch tạo phản. Nhưng về sau ta nghe nói không phải đi đánh Phương Tịch, mà là đóng giữ Hàng Châu, ta liền không có hứng thú. Phía Lương Sơn đi cũng là chịu chết, càng không có hứng thú.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Dựa theo suy đoán của ta, hai năm này có ba địa phương sẽ đánh trận, ta kể ra, tự ngươi lựa chọn một chỗ. Một là Phương Tịch, họ nhiều lần diệt không hết, triều đình chắc chắn sẽ xuất binh quy mô lớn tiêu diệt họ. Một nơi khác là quân Lương Sơn, ta nghe nói Lương Sơn đã tập trung mấy vạn người, thế lực đang không ngừng lớn mạnh. Dựa vào mảnh đất Lương Sơn kia không thể nào nuôi được quân đội nhiều như vậy, quân Lương Sơn chắc chắn phải khuếch trương ra ngoài, chỉ cần họ công Châu cướp Huyện, triều đình sẽ đứng trước một trận chiến.

Lúc này, Hỉ Thước bưng ba chén trà nóng đến, Lý Diên Khánh hơi khát nước, nâng trà uống hai ngụm.

- Vậy còn một nơi?

Vương Quý lo lắng hỏi.

- Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói là được.

Lý Diên Khánh đặt chén trà xuống cười nói với hai người:

- Còn một nơi tương đối tuyệt mật, hiện giờ triều đình đang chuẩn bị chiến đấu, chiến trường ở tây bắc, nhưng mục tiêu cụ thể ta không thể khẳng định, hoặc tiến đánh Tây Hạ, hoặc đánh phủ Đại Đồng Tây Kinh Liêu quốc.

Ánh mắt Ngưu Cao sáng lên, vội hỏi:

- Tin tức này có thể xác định không?

- Đại khái nắm chắc bảy thành.

- Vậy ta sẽ đi quân Tây Bắc.

Ngưu Cao không chút do dự nói:

- Ta cũng không muốn nội chiến, muốn đánh thì đánh Đảng Hạng Thát tử và Khiết Đan Thát tử, đây là nguyện vọng từ nhỏ của ta.

Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Vương Quý. Vương Quý chợt tỉnh ngộ, vội vàng thuyết phục Ngưu Cao:

- Vậy lão Ngưu cùng ta tới Thái Nguyên là được, nếu như muốn đánh Tây Hạ và Liêu quốc, quân đội Thái Nguyên chắc chắn không đứng ngoài quan sát. Lại nói chúng ta ở chung một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau, một người rất chán, ta khuyên ngươi lâu như vậy, ngươi đi cùng ta chứ!

Ngưu Cao cười nói:

- Không phải ta muốn nghe ý kiến của lão Lý hay sao? Tây Bắc đã muốn đánh trận, ta sẽ đi Thái Nguyên.

Ba người lại rảnh rỗi nói chuyện một lát. Vương Quý và Ngưu Cao đứng dậy cáo từ. Lý Diên Khánh tiễn họ ra khỏi Thái Học, nhìn bóng lưng họ đi xa, hắn không khỏi hơi thất lạc. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cuối cùng vẫn phải chia tay, không biết đến lúc nào họ mới có thể gặp lại.



Mặc kệ đám sĩ tử muốn kéo thời gian thế nào, nhưng thời gian vẫn vô tình trôi qua từng ngày

Đây là một chuyện lớn hấp dẫn toàn bộ Đại Tống. Đại Tống lấy quan văn lập quốc, gần như tất cả danh thần Tể Tướng đều đến từ khoa cử. Bởi vậy khoa cử là đá thử vàng của nhân tài Đại Tống, cũng là cái nôi của bách quan Đại Tống. Thi đậu khoa cử, có ý nghĩa sớm muộn sẽ có một ngày trở thành trọng thần đất nước hoặc quan phụ mẫu địa phương.

Tám vạn sĩ tử ưu tú nhất vì mộng tưởng ‘Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu Thiên tử’, toàn tâm tập trung tinh lực vào cuộc cạnh tranh vô cùng tàn khốc này.

Dựa theo quy luật số người trúng tuyển lần trước, nhân số trúng tuyển của khoa cử triều Tống đã từ từ ổn định, mỗi khoa cử ước chừng có khoảng sáu trăm người trúng tuyển, điều này tương đương với 130 người cạnh tranh một danh ngạch, tỉ lệ trúng tuyển cũng không tính thấp, nhưng vẫn tương đối tàn khốc.

Bởi vì số người tham gia khoa cử quá nhiều, Lễ Bộ liền chia khoa cử làm hai trường thi Giáp Ất, trong đó Cống Viện là nơi chủ khảo, có thể chứa được một vạn người thi trong này.

Trường thi Ất thì dựng lâm thời, mượn dùng đất trống đại doanh phía bắc, triều đình dùng ván gỗ xây dựng một trường thi tạm thời cực lớn. Vật liệu xây dựng này đã sử dụng tuần hoàn mấy chục năm, dựng lên cực kỳ tiện lợi, hai tháng trước đã dựng hoàn thành, chung quanh là tường quân doanh, người ngoài không cách nào quấy rầy, bảy vạn thí sinh sẽ quyết định vận mệnh của mình trong trường thi quân doanh này.

Khác biệt với cuộc thi phân đoạn thi giải, thi tỉnh sẽ thi liên tục bốn ngày ba đêm, nội dung bao gồm kinh nghĩa, sách luận và thơ. Trong đó kinh nghĩa lại bao quát Đại Kinh và Kiêm Kinh. Đại Kinh là thi Tam Kinh Tân Nghĩa, Kiêm Kinh hay gọi Tiểu Kinh, đó là Luận Ngữ và Mạnh Tử, nội dung có Thiếp Kinh và Mặc Nghĩa; sách luận phân thành hai loại sách và luận, cuối cùng là làm thơ.

Tổng quát mà nói, không khác biệt nội dung thi giải lắm, độ khó cũng giống nhau, chẳng qua số lượng rất lớn, thời gian làm bài vô cùng gấp gáp.

Nhưng mặc kệ độ khó cũng được, số lượng cũng được, thật ra những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là khuyến khích cạnh tranh. Một trăm ba mươi chọn ra một, coi như ngươi làm hoàn toàn đúng, cũng chưa chắc được tuyển, trong này liên quan tới mười khâu thư pháp, kỷ luật trường thi, ấn tượng của giám khảo…, chỉ cần có một khâu hơi yếu sẽ bị đào thải vô tình.

Lý Diên Khánh chuẩn bị trọn vẹn hơn một năm, mặc dù mỗi điểm đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng hắn vẫn không nắm chắc, chỉ cần bài thi của hắn có chút sai lầm, sẽ bị đánh trượt, trong lòng Lý Diên Khánh quả thực cũng hơi lo lắng bất an.

Trông cậy Đồng Quán hỗ trợ là không thể nào. Tiền đề Đồng Quán dùng hắn đó là nhất định phải thông qua khoa cử, ngay cả khoa cử hắn cũng không thi qua, Đồng Quán làm sao còn coi trọng hắn? Đương nhiên, hắn cũng không hi vọng Đồng Quán giúp mình gian lận trong khoa cử, hắn không muốn nợ ân tình của Đồng Quán hay bất cứ ai.

Mùng một tháng hai, canh năm, Lý Diên Khánh tỉnh lại như ngày thường.

Bình Luận (0)
Comment