Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 374 - Chương 269: Đề Mục Hiếm Thấy.

Chương 269: Đề mục hiếm thấy. Chương 269: Đề mục hiếm thấy.Chương 269: Đề mục hiếm thấy.

- Tiếp theo!

Giám khảo hô to một tiếng, Lý Diên Khánh bước lên phía trước, đưa phù phiếu cho giám khảo. Giám khảo nhìn thoáng qua tên tuổi trên phù phiếu, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Diên Khánh một chút.

Cảnh tượng này quen thuộc như thế, khiến Lý Diên Khánh nghĩ tới thi giải mấy nâm trước, gần như các khâu đều giống nhau, khác biệt duy nhất là thi tỉnh dường như nghiêm ngặt hơn. Dưới ánh lửa, ba tên binh sĩ điều tra một người, từ đầu đến chân, tóc và giày, thậm chí nơi riêng tư của thí sinh cũng không buông tha, điều này khiến rất nhiều thì sinh đều cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể làm gì.

Giám khảo do dự, dường như đang suy nghĩ cái gì. Y lại liếc mắt nhìn Lý Diên Khánh, cuối cùng làm ra một quyết định khiến Lý Diên Khánh cũng cảm thấy giật mình.

- Hắn không cần lục soát, trực tiếp đi vào!

Giám khảo đưa phù phiếu cho Lý Diên Khánh, làm ra động tác mời. Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với y, bước nhanh vào trong. Lúc này có thí sinh phía sau kháng nghị, liền nghe giám khảo lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi có thể xử lý võ sĩ Tây Hạ, ta cũng không lục soát thân thể của ngươi.

Lý Diên Khánh cũng không biết đây là vận may của mình hay là tai họa ngầm gì, nhưng lúc này hắn không có đường khác để lựa chọn, một tên binh sĩ dẫn hắn tới phòng thi của mình.

Trường thi Biện Kinh và trường thi Tương Châu không hề khác nhau, có thể nói trường thi Tương Châu là phiên bản thu nhỏ của trường thi Biện Kinh, trường thi có thể cùng lúc chứa được hơn vạn sĩ tử thi cử, quy mô cực kỳ khổng lồ. Từ đầu ngõ nhìn không thấy cuối, khoảng chừng một trăm hai mươi ngõ, mỗi con ngõ đều tối mờ, ngẫu nhiên sẽ có chút ánh sáng của ngọn nến.

- Nơi này chính là ngõ hai mươi lăm, mời vào!

Lý Diên Khánh đi vào ngõ nhỏ, số phòng của hắn cách cửa ngõ không xa, nhanh chóng tìm được số tám mươi tư. Hắn lại kiểm tra đối chiếu phù phiếu một lần, lúc này mới đi vào.

Lúc này trời còn chưa sáng, nhưng đã có ánh sáng mông lung, trong phòng lại vẫn rất tốt, chẳng qua vẫn có thể thấy rõ khung cảnh, khiến Lý Diên Khánh cảm thấy, nó lớn hơn phòng thi Tương Châu một chút. Lý Diên Khánh dùng tay đo một chút, quả thực rộng chừng nửa thước. Đừng coi thường nửa thước này, nó sẽ không có cảm giác đè nén bởi không gian chật hẹp.

Từ giờ trở đi, hắn sẽ phải ở lại căn phòng này bốn ngày ba đêm. Lý Diên Khánh chậm rãi ngồi xuống, trên bàn có một chiếc giỏ quen thuộc, chẳng qua nó lớn hơn một chút đầy hơn một chút chiếc giỏ ở trường thi An Dương, không tồn tại tình huống dùng không đủ. Chỉ riêng nến đã có bốn cây, còn có bút mực nghiên mực nước ấm đá lửa các loại, thiếu sót duy nhất chính là giấy. Lý Diên Khánh thắp một ngọn nến, căn phòng lập tức sáng lên, phía sau quả thực rất rộng và dài, còn có thảm giường, ban đêm không cần co ro nằm ngủ.

Lý Diên Khánh đổ đầy nước trong nghiên mực, bắt đầu chậm rãi mài lực. Lỗ tai hắn dựng thẳng nghe động tĩnh hai căn phòng bên cạnh, liền nghe sĩ tử sát vách tám mươi tư thở dài trầm thấp:

- Thổ Địa gia gia, học sinh không cách nào mang hương, đành dùng ngọn nến này thay thế, kính xin Thổ Địa gia gia phù hộ học sinh đậu thi tỉnh, đậu thi đình, học sinh nhất định sẽ lại đến tế bái lễ tạ thần linh!

Hắn lập tức nghe được tiếng dập đầu thùng thùng, thí sinh bên phải lại rất yên tĩnh, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng vang gì.

Sắc trời dần sáng, cửa lớn trường thi đóng cửa ầm ầm, tất cả giám khảo nhanh chóng vào chỗ. Giống như thi giải, mỗi đầu ngõ đều có một giám khảo và hai binh sĩ, toàn bộ trường thi trở nên trang nghiêm, tất cả mọi người nín thở, lẳng lặng chờ đợi gì đó!

- Đương!

Trên bầu trời trường thi rốt cuộc truyền đến một tiếng kẻng gõ vang, tiếng bước chân sàn sạt từ xa đến gần, trái tim tất cả thí sinh đều nâng lên đến cuống họng, bắt đầu phát bài thi.

Lý Diên Khánh cũng yên lặng chờ đợi, lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên đầu hắn:

- Kinh Nghĩa Khoa, cố gắng hoàn thành trong hai ngày!

Ba quyển giấy thật dày đặt trước mặt hắn, bên cạnh còn có một phần bài thi dán tên tuổi.

Lý Diên Khánh mở bài thi ra nhìn đại khái một lần, bao gồm Tam Kinh Tân Nghĩa và Luận Ngữ Mạnh Tử, tổng cộng ba mươi đề, đề mục đều không khó, chỉ cần khổ học kinh sách, cơ bản đều có thể làm ra, quan trọng là số lượng nhiều. Lý Diên Khánh tính toán qua trong lòng, ít nhất phải viết một vạn năm ngàn chữ, chắc chắn phải làm xong trong hai ngày, có nghĩa mỗi ngày phải viết khoảng tám ngàn chữ.

Đương nhiên, bài thi đáp xong cũng không phải nộp lên, mà để ở một bên, chờ sau khi hoàn thành toàn bộ thì cùng giao nộp. Ngày thứ ba bắt đầu làm sách luận, nếu như hai ngày làm không hết, sẽ ảnh hưởng đến sách luận ngày thứ ba, dẫn đến cuối cùng sách luận không thể kết thúc hoặc là trình độ làm thơ quá kém, trực tiếp bị đào thải.

Tất cả thí sinh đều không chờ đợi nâng bút làm bài, mọi người đều nắm chắc trong lòng, đề mục không khó không đại biểu mình có thể thi đỗ, dù sao tỷ lệ trúng tuyển còn ở đó, mọi người chỉ có thể cố gắng, thư pháp và bài thi sạch sẽ là ấn tượng đầu tiên cho quan thẩm tra bài thi.

Lý Diên Khánh cũng không vội nâng bút, hắn cần tính toán toàn bộ độ dài, quyết định kiểu chữ và khoảng cách giữa các hàng, đây là kinh nghiệm của hắn trong thi giải, cũng là điểm tất cả các cao thủ đều biết, càng là loại thi cử dựa vào chi tiết để quyết định thắng bại, họ càng phải cẩn thận.

Lý Diên Khánh tính toán một khắc đồng hồ, cuối cùng mới xác định kiểu chữ lớn nhỏ và khoảng cách giữa các hàng. Lúc này, hắn lật bài thi tới trước mặt, bắt đầu làm từ bộ thứ nhất.

Bộ thứ nhất là Thiếp Kinh, tổng cộng có mười đề, cũng là bộ phận có số lượng từ nhiều nhất trong đề Kinh Văn, có khoảng vạn chữ.

Thiếp Kinh có hai loại thi, một là cho mấy dòng chữ, chỉ để lộ hai câu trong đó, còn lại bôi mực, yêu cầu thí sinh viết ra phần bị bôi mực, loại này đơn giản, bởi vì số lượng từ không nhiều.

Phương thức thứ hai tương đối khó, chỉ viết một câu, yêu cầu thí sinh viết ra toàn bộ bài văn, khoa cử hậu kỳ Bắc Tống đều áp dụng phương thức thứ hai.

Đề thứ nhất chỉ có một cầu: ‘Tứ loại vu thượng đế, nhân vu lục tông, vọng vu sơn xuyên, biến vu quần thần’.

Nếu như chưa quen thuộc kinh văn, căn bản không biết nó xuất xứ từ đâu!

Lý Diên Khánh nhìn kỹ đề thứ nhất, mới ngầm cảm thấy giật mình. Vừa mới đầu nhìn còn cho rằng tương đối đơn giản, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện không có chuyện như vậy, đây là một câu lấy trong Thượng Thư. Trong Thư Kinh Tân Nghĩa do Vương An Thạch biên soạn không có câu nói này, vì không hợp mà xóa bỏ. Nếu như sĩ tử không nhìn Thượng Thư cũ, chỉ nhìn Thư Kinh Tân Nghĩa, căn bản chưa từng nghe thấy câu này.

Lý Diên Khánh không khỏi thầm cảm kích sư phụ Diêu Đỉnh. Năm đó lúc giảng bài, lão chuyên môn giảng Thượng Thư và so sánh với Thư Kinh Tân Nghĩa, lại liệt kê bộ phận xóa bỏ ra, trong đó có câu này, nếu không phải như vậy, Lý Diên Khánh hắn cũng không đáp được đề thứ nhất.

Đề này với thí sinh mà nói quả thực vô cùng hiếm thấy, đoán chừng đối với rất nhiều thí sinh thì đề thứ nhất đã là một cây gậy đón đầu.

Câu này lấy từ Ngu Thư – Thuấn Điển, Lý Diên Khánh trầm tư một lát, quyết định viết đề mục.

Hắn lập tức nâng bút viết: ‘Ngu Thuấn trắc vi, Nghiêu văn chi thông minh, tương sử tự vị, lịch thí chư nan, tác “Thuấn Điển” ’.

Khi các thí sinh hết sức chăm chú làm bài thi, trong lầu ba Thẩm Quyển Lâu của trường thi, quan chủ khảo Dư Thâm đang đứng trước cửa sổ chậm rãi uống một chén trà, từ trong mắt y có thể thấy rõ đang nhìn trường thi phía dưới.

Đây là lần thứ hai y xuất hiện ở nơi này làm quan chủ khảo thi tỉnh, khoa cử là chong chóng đo chiều gió các chính sách quan trọng của triều đình, bổ nhiệm quan chủ khảo tuyệt đối không phải tùy tiện chỉ định, mà là kết quả đánh cờ giữa mấy thế lực.

Thời cuộc triều đình nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế nước ngầm cuồn cuộn. Trong triều ngoại trừ Công Tướng Thái Kinh ra, còn có Ảo Tướng Đồng Quán và Ẩn Tướng Lương Sư Thành, họ là ba thế lực lớn. Một quản triều chính, một nắm quân quyền, một giữ quy định báo cáo. Quyền thế của ba người đều cực lớn, đây cũng là thuật của đế vương, gây mâu thuẫn lấy cân bằng. Thái Kinh và Đồng Quán minh tranh ám đấu, Lương Sư Thành thì châm đầu hai bên, ăn sạch hai đầu.

Trong triều đình, ngoại trừ Thái Kinh nắm hết quyền hành ra, còn có Tả Tướng Bạch Thì Trung và Hữu Tướng Dư Thâm. Bạch Thì Trung là chó săn của Thái Kinh, mà Dư Thâm đi lại gần gũi với Đồng Quán.

Khoa cử lần này vốn là Thái Kinh đề cử Bạch Thì Kinh đảm nhiệm chủ khảo, nhưng rơi vào phản đối mãnh liệt của Đồng Quán. Lão nói lúc Bạch Thì Trung làm chủ khảo kỳ thi trước đã xuất hiện bê bối gian lận rất lớn, không nên đảm nhiệm chủ khảo nữa. Cuối cùng Thiên tử Triệu Cát tiếp nhận đề cử của Lương Sư Thành, bổ nhiệm Dư Thâm làm chủ khảo.

Khoa cử này vừa vặn gặp chiến sự Liêu Kim kịch liệt, triều Tống xuất hiện cơ hội thu phục Yên Vân. Bắt đầu từ năm trước, triều đình đã mấy lần phái sứ giả đi thuyền bắc thượng Liêu Đông, bí mật hiệp thương đại kế cùng diệt Liêu với Kim quốc. Cùng lúc đó, Kim quốc cũng phái sứ giả bí mật đi Tây Hạ, cùng hiệp thương việc tấn công Liêu với Tây Hạ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Đồng Quán cực lực chủ trương tiến đánh Liêu quốc chiếm cứ thượng phong trong dư luận, bởi vậy Dư Thâm cũng trở thành chủ khảo năm nay.

Mặc dù Dư Thâm rất thân cận với Đồng Quán, thậm chí hai người tạo thành đồng minh trong chính trị, nhưng điều này không hề đại biểu Dư Thâm kiên quyết ủng hộ đại kết liên Kim diệt Liêu của Đồng Quán.

Trái lại, bản thân Dư Thâm kiên quyết phản đối diệt Liêu. Y cho rằng điều này đánh vỡ cục diện cân bằng trăm năm của Tống Liêu, rất dễ dẫn sói vào nhà. Một khi Kim quốc thay thế Liêu quốc, giữa Tống Kim chắc chắn bộc phát chiến tranh, giằng co lặp đi lặp lại mấy chục năm mới có thể hình thành cân bằng mới. Với tài lực của triều Tống trước mắt, rất khó có thể chèo chống chiến tranh quy mô lớn mấy chục năm.

Dư Thâm rất thất vọng trong lòng, y biết rõ Thiên tử để mình làm quan chủ khảo thâm ý là phổ biến tư tưởng liên Kim diệt Liêu trong khoa cử. Nhưng điều này lại xung đột với chính kiến bản thân y, quả thực khiến y gặp tình thế khó xử.

Lúc này, một quan chủ khảo vội vàng đi tới, đưa cho y một tờ giấy. Dư Thâm mở ra nhìn một chút, trên đó viết năm chữ ‘Thủ đề thể Sấu Kim’.

Bình Luận (0)
Comment