Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 390 - Chương 284: Hậu Quả Khó Giải Quyết

Chương 284: Hậu quả khó giải quyết Chương 284: Hậu quả khó giải quyếtChương 284: Hậu quả khó giải quyết

Rời khỏi ngõ Điềm Thủy, Lý Diên Khánh về Tân Cầu trước. Hắn vừa đi vào Tiệm son phấn Lý Ký, chưởng quỹ Dương Tín đã tươi cười chào đón:

- Hôm qua có bao nhiêu người đang tìm tiểu viên ngoại đấy!

- Cha ta cũng đang tìm ta sao?

- Không có! Cha ngươi đã về Canh Âm chiều hôm qua để chuẩn bị đi đón tin mừng cho ngươi. Rất nhiều người thân trong nhà tìm ngươi. Hỉ Thước tiếp đãi cả. Tiểu nha đầu kia đã bị phiền sắp ngất rồi.

- Thế cho nên ta có dám về đâu.

Lý Diên Khánh nghe bảo phụ thân về huyện Thang Âm thì trong lòng hắn thầm thở phào, cười nói:

- Ta ngồi đây một lúc. Phiền Nhị thúc tìm Hỉ Thước tới đây giúp ta.

- Không vấn đề, ta đi luôn.

Dương Tín dặn dò nhân viên cửa hàng vài câu, rồi cưỡi lên con lừa nhỏ đi về hướng nhà phố phủ Băng Quỹ.

Sau khi Lý Diên Khánh thi đậu Tiến sĩ liền nghỉ ngơi ba ngày. Tới ngày thứ tư hắn đi Lại bộ báo danh, làm hồ sơ ở đó rồi chờ Lại bộ thu xếp làm quan. Thời gian chờ đợi này cũng không chắc là bao lâu. Nếu có quan hệ hai ba ngày là có tin tức. Tuy nhiên, nếu như không có quan hệ hậu trường, cũng có thể phải chờ hai ba năm.

Ba ngày trên danh nghĩa là nghỉ ngơi, nhưng đối với tân khoa tiến sĩ mà nói lại chính là thời cơ hoạt động khắp nơi. Bọn hắn cần phải đi gặp các quan xây dựng tình cảm, thiết lập quan hệ. Đương nhiên, đối với những tiến sĩ bị cướp rể, ba ngày này là thời gian cho bọn họ chuẩn bị hôn sự.

Có điều, Lý Diên Khánh còn phải tới Thái Học làm thủ tục, thoát ly hoàn toàn thân phận học sinh.

Lý Diên Khánh ngồi trong tiệm ở Tân Cầu uống trà. Không bao lâu sau, Hỉ Thước ôm một cái gói thở hồng hộc chạy tới.

- Tiểu quan nhân, hai ngày nay ta mệt chết đi được. Lão gia không ở nhà, phu nhân thì ở cữ. Tất cả mọi người nói việc của ngươi để ta phụ trách. Kết quả việc gì cũng đều tới tay ta.

Lý Diên Khánh cười kéo kéo bím tóc của nàng, nói:

- Ta biết ngươi vất vả. Sau này rồi sẽ ban thưởng ngươi thật tốt cho ngươi.

Hỉ Thước được khích lệ, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng cười hì hì nói:

- Có điều cũng may mắn là tiểu quan nhân không ở nhà. Có biết bao nhà muốn đem con gái gả cho tiểu quan nhân. Hay là tiểu quan nhân cưới cả đi!

- Nói bậy bạ gì đó! Hôm qua ta không phải đã phải ra ngoài trốn đó sao?

Lý Diên Khánh đón từ tay Hỉ Thước một chồng thiệp mời thật dày. Chí ít cũng phải có tới hai mươi mấy cái. Những thiệp mời này kỳ thực chỉ thư là cầu hôn. Bên trong còn kẹp cả danh sách đồ nữ trang hồi môn cưới. Những thứ trong danh sách của Thượng Hữu Kiêu Vệ đại tướng quân, Kim Thành quận công Phan Kỷ liền khiến người xem líu lưỡi. Chỉ tính riêng đồ cưới đã có ba mươi vạn quan tiền. Kèm theo có nhà mười mẫu trong thành Biện Kinh, năm ngàn mẫu ruộng. Rồi lời hứa hẹn để Lý Diên Khánh làm quan từ chức huyện thừa trở lên.

Nếu như là hàn môn tiến sĩ, thật rất khó cự tuyệt cái điều kiện hậu đãi này. Hỉ Thước lại cười hì hì nói:

- Ta đã hỏi riêng quản gia đưa thiệp mời đến đây. Con gái nhà họ Phan này tuổi vừa mới hai mươi. Dung mạo đẹp như hoa, lại cực kì kính ngưỡng đối với tiểu quan nhân. Hay là tiểu quan nhân tính luôn đi!

- Tính cái đầu của ngươi!

Lý Diên Khánh nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu nàng, lại hỏi:

- Đồ ta để ở Thái Học có chở về cho ta hay chưa?

Hỉ Thước bị tiểu chủ nhân gõ một cái, xoa đầu suýt xoa nói:

- Mệnh lệnh của ngươi ai dám chống lại. Ta coi như làm trâu làm ngựa cũng phải khiêng về chứ.

- Được rồi! Được rồi! Đừng giận nữa.

Lý Diên Khánh cười xoa xoa đầu nàng, nói:

- Ta biết Hỉ Thước nhỏ bé rất vất vả. Hay thế này đi, Bên đó có rất nhiều đồ vật quan trọng. Ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi.

- Nói như hát hay!

Sự bực tức trong bụng Hỉ Thước rốt cục cũng tiêu tan ít nhiều. Nàng khẽ lầm bầm:

- Những thứ đồ vật quan trọng kia của ngươi đều do ta mang về. Thanh cung đồng sém chút khiến ta bị đè sấp mặt. Còn cái hòm sắt cũng phải một mình ta lôi từng chút một lên xe bò. Còn nào sách, đệm chăn, tất tật đều là Thiết Tỏa và Tào Tam Lang chuyển về.

Nói đến đây, Hỉ Thước lại khôi phục lòng hiếu kỳ của nàng, hỏi:

- Nhiều người tốt như vậy, tiểu quan nhân không ưng ai sao? Lúc gần đi lão gia nói, để ngươi chọn con gái của một quan lớn có thực quyền.

- Cha ta cũng đã nói như vậy à?

Lý Diên Khánh lập tức dừng việc lật xem thiệp mời, kinh ngạc hỏi.

- Ông ấy nói cho ta như vậy, bảo ta nói lại với ngươi. Nguyên bản một câu trong đó là: “Tìm cho ngươi một nhạc phụ làm quan cao có danh vọng, còn đồ cưới bao nhiêu không quan trọng.”

Lý Diên Khánh nghe được mặt đần ra. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Nếu phụ thân biết mình muốn cưới Lý Sư Sư, không biết ông ấy sẽ như thế nào?

Lý Diên Khánh lại lật lật thiệp mời. Đột nhiên tay của hắn dừng lại. Một phần thiệp mời hấp khiến hắn nhìn chăm chú. Lương Sư Thành mời hắn vào phủ.

Hỉ Thước lập tức nhớ ra, nói:

- Đây là thiệp một quản gia sáng sớm hôm nay đưa tới. Bảo ta cần đưa tận tay cho ngươi. Ta mải việc mê muội, quên cả chuyện này đấy.

Lý Diên Khánh cầm thiệp mời trầm ngâm không nói. Hai năm trước hắn cùng Lương Sư Thành đã từng gặp nhau một lần. Không ngờ Lương Sư Thành lại tìm đến mình đúng thời điểm này. Điều này quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Lương Sư Thành đương nhiên không có con gái để gả cho hắn. Có lẽ y muốn làm mai mối thay người khác. Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát. Đây là thiệp mời đích thân Lương Sư Thành kí tên. Hắn không đi chỉ e sẽ không tốt lắm.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn kỹ lại thời gian. Trong thiệp ghi rõ hi vọng hắn có thể tranh thủ tới phủ Thái Phó một chuyến buổi trưa hôm nay.

Lại bắt mình đi ngay giữa trưa. Như vậy có vẻ gấp.hiện tại mới gần mười giờ sáng, vẫn còn có khoảng một canh giờ. Hắn có thể tranh thủ đi Thái Học làm xong thủ tục trước.

Lý Diên Khánh đưa chồng thiệp mời dày cho Hỉ Thước, cười nói:

- Nếu có người đến hỏi, ngươi cứ nói ta vẫn chưa về, có thể là bị nhà ai bắt rể rồi.

- Tiểu quan nhân, ngươi thực sự phải

Hỉ Thước hỏi với vẻ hơi lo lắng.

Lý Diên Khánh biết nàng lo lắng cái gì. Hắn bèn cười phất phất tay, nói:

- Không sao đâu, ngươi mau đi đi!

Hỉ Thước vừa mới rời đi, Dương Tín đi tới cửa nói:

- Tiểu quan nhân, có lão trượng họ Chu muốn gặp ngươi. Hắn nói tối hôm qua đã gặp ngươi.

Chẳng lẽ là Chu Bang Ngạn? Lý Diên Khánh vội vàng nói:

- Nhanh mời ông ta vào!

Một lát, Dương Tín mang theo một lão giả râu tóc bạc trắng đi vào gian phòng. Chính là Chu Bang Ngạn. Thấy sắc mặt lão rất nghiêm túc, Lý Diên Khánh vội vàng ra hiệu Dương Tín đi ra ngoài trước.

Chu Bang Ngạn thở dài nói:

- Lý thiếu quân, ngươi gây đại họa rồi!

Lý Diên Khánh đã ngầm đoán được lão muốn nói gì. Hắn bình tĩnh hỏi:

- Vì sao?

Hôm qua ngươi không nên ngủ lại phủ Sư Sư tối hôm qua.

- Chu công mời ngồi xuống rồi nói sau!

Lý Diên Khánh mời Chu Bang Ngạn ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Tối hôm qua Chu công không phải cũng đi bắt rể sao?

- Ta biết chắc bắt không được nhưng lại sợ Sư Sư đau lòng, cho nên ta mới đi. Ta làm vậy chỉ vì muốn an ủi nàng một chút. Không ngờ ngươi lại mình tới. Sư Sư rất si tình đối với ngươi.ta liền sợ nàng khống chế không nổi mình, quả nhiên điều ta lo lắng đã xảy ra.

- Ý của Chu công là ta không xứng đáng có được Sư Sư?

Lý Diên Khánh nói với vẻ thực sự có chút bất mãn.

- Không phải ý này!

Chu Bang Ngạn lo lắng nói:

- Sư Sư còn chưa chuộc thân, quan gia làm sao có thể bỏ qua cho các ngươi?

Lý Diên Khánh hừ một tiếng, nói:

- Thân thể Sư Sư thuộc về mình nàng. Nàng thích ai thì cho người đó. Ai quy định lần thứ nhất của nàng nhất định phải cho quan gia? Huống hồ ta nghe Sư Sư nói, quan gia đối nàng cũng không có không có ý gì với nàng, chỉ là thích nghe nàng đánh đàn.

Chu Bang Ngạn mặt mũi tràn đầy cười lạnh nói:

- Đó là mong muốn của một mình nàng thôi. Quan gia phong lưu như vậy làm sao có thể không có ý gì với nàng? Chỉ là quan gia quả thực thích nàng, mới hứa hẹn với nàng rằng sẽ không ép nàng trước khi nàng tròn mười tám. Chính vì thế mà nàng mới có thể giữ được tấm thân ngọc như vậy. Quan gia lại sợ Sư Sư hiến thân vì không chịu đựng nổi quyến rũ của tiền tài, nên mới cho nàng một nửa Phàn lâu. Quan gia còn cho nàng một tòa nhà, để nàng có thể sống an nhàn sung sướng. Nhưng nếu một khi quan gia biết được nàng lòng có người khác, gửi thân chốn khác. Thì đó quả thực là nghịch đạo thiên tử đó.

Lúc này, nữ nhân viên cửa hàng đưa vào hai chén trà. Hai người im lặng, chờ nữ nhân viên cửa hàng lui ra, Lý Diên Khánh mới hỏi:

- Chu công có đề nghị gì sao?

Chu Bang Ngạn do dự hồi lâu nói:

- Biện pháp duy nhất chính là ngươi mang theo Sư Sư chạy trốn. Trốn tới nơi quan gia không thể tìm thấy!

Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:

- Ta chạy trốn thì phụ thân làm sao bây giờ? Bảo Nghiên Trai do ông ấy vất vả sáng lập phải làm sao bây giờ?

- Ý của ngươi là mặc kệ Sư Sư?

Chu Bang Ngạn lập tức hằm hằm nhìn thẳng Lý Diên Khánh.

- Sao ta lại mặc kệ nàng? Ta muốn lấy nàng làm vợ. Nhưng nàng àng làm sao cũng không đồng ý.

- Cưới làm chính thê không thực tế. Nếu ngươi không phụ nàng, cưới nàng làm vợ thứ cũng đã là có nơi có chốn cho nàng rồi. Vấn đề là nàng phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt Chu Bang Ngạn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lý Diên Khánh. Yvẫn luôn coi Lý Sư Sư như con gái của mình. Y hi vọng Sư Sư có một tương lai tốt. Tuy nhiên, quan gia vẫn luôn coi trọng Sư Sư. Nếu như Sư Sư vào cung, nàng làm sao có thể đấu lại được những phi tần kia trong cung. Một khi quan gia đã chán ghét, kết quả của nàng sẽ vô cùng bi thảm. Khó khăn lắm mới có một người dám tranh nữ nhân với quan gia như Lý Diên Khánh. Có lẽ hắn thực sự có thể cho Sư Sư một nơi đi về.

Chu Bang Ngạn sợ Lý Diên Khánh không chịu trách nhiệm sau một đêm phong lưu nên tới tìm hắn sáng sớm. Lúc này Chu Bang Ngạn rất căng thẳng. Một khi quan gia biết được Sư Sư không còn là trinh nữ, mặt rồng sẽ nổi cơn thịnh nộ. Y không quản việc Lý Diên Khánh bị trừng trị như thế nào. Nhưng y chỉ lo lắng Sư Sư sẽ bị quan gia trả thù. Vào giáo phường làm kỹ nữ vẫn là phúc bảy mươi đời chocho Sư Sư.

Chu Bang Ngạn cần một lời hứa hẹn của Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:

- Ta muốn đem nàng mang đi, tìm một chỗ giấu kín nàng trước đã.

Cách này mặc dù không phải rất tốt, nhưng Chu Bang Ngạn cũng không nghĩ ra cách khác. Lão đành phải thở thật dài một cái, nói:

- Được rồi! Để ta bàn với nàng một chút. Tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở trước với ngươi. Quan hệ của ngươi và Sư Sư không thể nói cho bất luận kẻ nào. Chuyện này chúng ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế giữ bí mật mới được.

Chu Bang Ngạn lo lắng đi khỏi rồi, Lý Diên Khánh cũng không quan tâm đến việc đi Thái Học nữa. Hắn, cưỡi lên một con lừa chạy thẳng tới phủ đệ của Lương Sư Thành.

Bình Luận (0)
Comment