Chương 286: Sư Sư mất tích.
Chương 286: Sư Sư mất tích.Chương 286: Sư Sư mất tích.
Trong phủ Lý Sư Sư, Lý Sư Sư mặc một bộ váy dài màu đỏ tươi, đang ngồi bình thản uống trà trong nội đường. Chu Bang Ngạn vẻ mặt xấu hổ, chủ đề mà nhiều khi trước đây lão luôn né tránh, lúc này lại không thể không đối mặt.
- Sư Sư còn nhớ rõ năm ngoái ta xử lý chuyện thoát tịch giúp ngươi không?
- Ta nhớ được, Chu công nói huyện Khai Phong tạm thời ngừng làm chuyện này, nên ta không thúc giục nữa.
- Thật ra cũng không phải ngừng làm việc!
Chu Bang Ngạn cười khổ một tiếng.
Lý Sư Sư khẽ giật mình:
- Vậy thì vì cái gì?
- Chỉ là nhằm vào ngươi. Trong huyện nói phía trên không cho phép, ta đoán chừng là quan gia không cho ngươi thoát tịch.
Lý Sư Sư lập tức giận dữ, đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Ta đã tự chuộc thân cho mình, vì sao không cho ta trở về lương tịch?
Lúc bảy tuổi cha mẹ Lý Sư Sư đều mất, cữu phụ của nàng bán nàng vào giáo phường. Tú bà giáo phường thấy dung mạo nàng thanh tú xuất chúng, giọng nói vô cùng tốt, liền mang nàng tới Biện Kinh, bán giá cao cho nhạc phường Thiên Âm nổi danh. Bởi vì chủ nhân nhạc phường họ Lý, liền lấy nghệ danh là Lý Sư Sư, lạc tình là người của âm thanh thái thường, cũng chính là kỹ nữ. Mặc dù tốt hơn kỹ nữ một chút, nhưng địa vị xã hội vẫn giống như công hộ tạp hộ, đều thuộc về giai tầng dân đen, không có thân thể tự do, lại đời đời thế tập.
Nhạc hộ được thả làm lương dân hoặc nữ tử nhạc tịch bị lương dân cưới làm thê thiếp, đều cần trải qua quan phủ phê chuẩn lạc tịch miễn tiện sau đó mới có thể hoàn lương. Lạc tịch của Lý Sư Sư ở huyện Khai Phong, tuy rằng nàng đã sớm chuộc thân cho mình, không còn là nhạc kỹ của nhạc phường Thiên Âm, nhưng nhất định phải được quan phủ đồng ý, gạch bỏ nhạc tịch lúc trước mới ban phát hộ tịch lương dân mới.
Năm ngoái Lý Sư Sư nhờ Chu Bang Ngạn đổi tịch thay mình nhưng vẫn không hoàn thành, nàng cũng không thúc giục. Chỉ là có nằm mơ nàng cũng chẳng nhờ, căn bản không phải ngừng làm việc nhất thời, mà là quan gia không cho phép nàng chuyển tịch.
Chu Bang Ngạn thở dài nói:
- Về sau ta từng hỏi ông chủ Lý nhạc phương Thiên Âm, hắn nói…
- Nghĩa phụ ta rốt cuộc nói thế nào?
Lý Sư Sư không chịu bỏ qua truy hỏi.
- Hắn nói quan gia bị ngươi hấp dẫn, một nguyên nhân rất quan trọng chính là thân phận của ngươi!
- Cái gì?
Lý Sư Sư ngây dại, lần đầu tiên nàng nghe nói quan gia cảm thấy hứng thú với thân phận của mình, một cảm giác vũ nhục cực lớn khiến nàng nói không ra lời.
Lời đã nói đến mức này, Chu Bang Ngạn dứt khoát nói hết:
- Hắn là Thiên tử cao quý, hậu cung có hơn vạn Tần Phi, hắn đã sớm chán ngấy, chính vì thứ mới mẻ kích thích mới tự mình rời cung.
Không chờ lão nói xong, Lý Sư Sư cực kỳ oán hận ngắt lời lão:
- Chỉ vì thân phận nhạc kỹ của ta hắn mới tìm tới sao?
- Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải Sư Sư tài mạo vô song, hắn cũng sẽ không coi trọng ngươi.
Lý Sư Sư tức giận hai má đỏ bừng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cảm xúc phẫn nộ trong lòng khiến nàng khó mà bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Chu Bang Ngạn thấp giọng nói:
- Sáng hôm nay ta đi tìm Lý thiếu quân.
- Ngươi tìm hắn làm gì?
Lý Sư Sư bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
- Ta thương lượng với hắn nên đối phó cục diện trước mắt thế nào?
- Ngươi nói cho hắn biết cái gì?
Chu Bang Ngạn chậm rãi gật đầu:
- Ta nói cho hắn biết ước hẹn mười tám tuổi của quan gia với ngươi.
- Chu công, ngươi làm sao có thể!
Lý Sư Sư lập tức nóng vội:
- Ngươi có thể đã hại khổ ta rồi!
- Ta cảm thấy ngươi đã muốn giao chuyện cả đời cho hắn, thì không nên giấu diếm chuyện này.
- Thế nhưng từ từ về sau ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi nói cho hắn biết như vậy, hắn sẽ nghi ngờ ta!
- Ngươi đừng có hồ đồ!
Chu Bang Ngạn không nhịn được cả giận nói:
- Qua ba ngày nữa là ngươi sinh nhật mười tám tuổi, ngươi cảm thấy quan gia sẽ bỏ qua ngươi sao? Một khi hắn phát hiện chuyện của ngươi và Lý thiếu quân, hai người các ngươi đừng muốn sống nữa, làm sao có thời gian cho người từ từ nói!
Lý Sư Sư chán nản ngồi xuống, nửa ngày, nàng thấp giọng hỏi:
- Lý lang nói thế nào?
- Hắn nói muốn mang ngươi đi!
Hai mắt Lý Sư Sư tỏa sáng:
- Hắn thực sự nói như vậy sao?
Đúng lúc này, quản gia ngoài cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm cô nương, bên ngoài có tiểu nương tìm ngài, nàng nói nàng là Hỉ Thước, ngươi biết nàng.
- À! Nhanh để nàng đi vào.
Không bao lâu, Hỉ Thước được dẫn vào nội đường. Lúc này nàng vẫn không hiểu ra sao, nhưng nàng lại không dám không nghe lời tiểu quan nhân. Nàng đã biết danh kỹ đệ nhất Biện Kinh này là nữ nhân của tiểu quan nhân, quả thực khiến người kinh ngạc vạn phần.
- Hỉ Thước muội tử, nhanh tới bên này ngồi.
Lý Sư Sư nheiejt tình kéo nàng ngồi xuống cười nói:
- Đã sớm nghe Diên Khánh nói về ngươi, nói ngươi là người hắn tin tưởng nhất.
- Ta đâu phải người hắn tin tưởng nhất, cha hắn mới đúng!
Hỉ Thước trả lời khiến Chu Bang Ngạn cười ha ha. Tiểu nha đầu này quả thực thú vị. Hỉ Thước lại cảnh giác nhìn Chu Bang Ngạn một chút, trong lòng thầm nghĩ, ‘lão đầu này là ai, sao có thể cô nam quả nữ ở chung một chỗ? ’
Nàng lại nói với Lý Sư Sư:
- Tiểu quan nhân nhà ta muốn ta giao một phong thư cho ngươi, nhưng hi vọng bên cạnh không có bất kỳ người nào!
Nói xong, nàng không khách khí trừng mắt nhìn Chu Bang Ngạn. Chu Bang Ngạn không nhịn được bật cười, tiểu nha hoàn này rất lợi hại nha! Lão liền đứng dậy nói:
- Vậy ta về trước, có chuyện gì Sư Sư phái người đến báo tin cho ta.
Lý Sư Sư cũng không giữ lão lại, thi lễ vạn phúc nói:
- Chu công đi thong thả!
Chu Bang Ngạn rời đi, lúc này Lý Sư Sư mới kéo Hỉ Thước vào khuê phòng của mình cười nói:
- Tiểu quan nhân nhà ngươi ở nơi nào?
- Hắn vào cung, nói muốn dạy một tiểu vương tử bắn tên rồi, ban đêm mới có thể ra ngoài.
Hỉ Thước lấy một phong thư từ trong ngực ra:
- Đây là thư cho cô nương!
Lý Sư Sư nhận thư, mở ra nhìn kỹ một lần. Đôi mắt đẹp của nàng nhất thời phát ra vẻ vui sướng, Lý lang rốt cuộc muốn dẫn nàng đi.
Lúc này Hỉ Thước mới cẩn thận quan sát Lý Sư Sư, thấy trên mặt nàng không có chút phấn trang điểm, đẹp đến nỗi ngạt thở. Mặc dù Hỉ Thước là tiểu cô nương, nhưng cũng nhìn đến ngây dại.
- Hỉ Thước đang nhìn cái gì?
Lý Sư Sư mỉm cười hỏi nàng.
Hỉ Thước đỏ mặt, vội vàng mượn cớ:
- Ta cảm thấy cô nương dùng son phấn mỹ nhân tương đối tốt, màu hồng nhạt của nó thích hợp với cô nương.
- Đúng rồi, ngươi biết chế son phấn, về sau cũng dạy ta một chút.
- Được! Ta biết điều chế các loại son phấn, cũng biết làm nước hoa, làm ngọc phấn, chỉ cần cô nương cảm thấy hứng thú, ta dạy cho ngươi.
Lý Sư Sư cười cười, thấy thị nữ đưa trà đã đi xa, lúc này mới đứng dậy đóng cửa lại, thấp giọng nói:
- Tiểu quan nhân nhà ngươi có nói cho ngươi biết, ta rời đi thế nào không?
Hỉ Thước gật đầu:
- Tiểu quan nhân đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngươi có món đồ gì nhất định phải mang theo, thu dọn một chút, sau đó lập tức đi theo ta.
Lý Sư Sư hỗn loạn trong lòng, phải lập tức đi ngay sao? Nàng còn bao nhiêu chuyện chưa xử lý tốt:
- Nếu không ngày mai hẵng đi!
Hỉ Thước lắc đầu nói:
- Tiểu quan nhân nói, chính bởi vì cái gì cũng không chuẩn bị kỹ càng, cho nên mọi người mới không hoài nghi, nếu như cô nương cần quyết đoán mà không quyết đoán, có thể sẽ không đi được.
- Được rồi!
Lý Sư Sư cũng biết thời gian căng thẳng. Nàng vội vàng trở về phòng thu dọn một số đồ trang sức, mang theo một bọc nhỏ xuống. Hỉ Thước đặt bọc nhỏ trong túi của mình, cười nói:
- Ta đi trước, chờ ngươi ở cửa bắc Phàn Lâu.
- Ngươi đi trước đi! Ta muốn mang theo hai thị nữ thiếp thân.
Hỉ Thước vội la lên:
- Tiểu quan nhân nói rằng người nào cũng không đáng tin, sẽ bán đứng cô nương.
- Ta biết, hai người họ là cô nhi ta thu lưu từ nhỏ, theo ta năm năm, người khác ta không biết, nhưng các nàng chắc chắn đáng tin.
Hỉ Thước không khuyên được nàng, liền đi trước một bước. Lý Sư Sư dẫn theo thị nữ thiếp thân Mộng Nguyệt và Phi Vụ của mình, cười nói với quản gia:
- Phía Phàn Lâu có thi hội, ta đi xem một chút, ban đêm có thể trở về muộn một chút.
- Cô nương đi thong thả!
Lý Sư Sư ngồi lên xe ngựa tới Phàn Lâu. Quản gia chăm chú nhìn theo xe ngựa đi xa, trong mắt lóe lên nụ cười lạnh khó mà phát giác, lúc này mới lui về phủ trạch.
Lý Sư Sư tiến vào Phàn Lâu từ cửa nhỏ, chờ xe ngựa nhà mình đi xa, ba người các nàng lại xuyên qua Phàn Lâu, đi tới cửa bắc Phàn Lâu.
- Bên này!
Trong một chiếc xe bò, Hỉ Thước đang vẫy tay với ba người. Ba người lên e bò, xe bò chậm rãi quay đầu chạy tới thành nam. Hỉ Thước mở hộp son phấn ra cười nói:
- Ta hóa trang cho cô nương, bộ dạng sẽ thay đổi.
Hai tỷ muội thị nữ nhìn nhau, một người hỏi:
- Cô nương, chúng ta đi nơi nào?
Lý Sư Sư cười nói:
- Chúng ta ra ngoài du ngoạn một vòng, qua một thời gian ngắn sẽ quay lại kinh thành.
- Thế nhưng không có chuẩn bị gì, quần áo cũng không mang theo, đi xa nhà phải mang theo rất nhiều đồ, chúng ta đều không có.
- Ra ngoài rồi mua! Gấp cái gì?
Hai thị nữ hoài nghi trong lòng, nhưng không dám hỏi nhiều.
Lý Sư Sư nín thở, mặc cho Hỉ Thước trang điểm trên mặt mình. Hỉ Thước là thợ làm son đứng đầu Bảo Nghiên Trai, tinh thông trang điểm. Mặc dù trang điểm không phải dịch dung, nhưng hai thứ kỳ thực cũng không khác nhau nhiều. Hỉ Thước đưa bút, vẽ lông mày thô hơn, sắc mặt biến thành màu đen, mặt mày lồi lõm lấp chút phấn, Lý Sư Sư liền hoàn toàn biến thành người khác, ngay cả hai thị nữ của nàng cũng không nhận ra.
- Đại công cáo thành!
Hỉ Thước phủi tay, thu dọn đồ trang điểm, Lý Sư Sư lại cầm gương đánh giá bản thân mình.
Lý Sư Sư da như mỡ đông, xinh đẹp kiều mỹ lúc trước không thấy, biến thành một cô nương thôn quê mặt đen mày rậm mắt nhỏ, lông mày nàng nhíu chặt lại:
- Đây là ta sao?
- Mặc cái này vào đi!
Hỉ Thước rút ba chiếc váy bên ngoài cho các nàng:
- Không tiện đổi thì trực tiếp phủ thêm, như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Cô nương, chúng ta làm gì vậy?
Hai thị nữ cũng không nhịn được nữa nghi ngờ hỏi.
Lý Sư Sư thở dài:
- Tạm thời đừng hỏi, sau này sẽ nói cho các ngươi biết, trước tiên phủ thêm váy ngoài đi!
Xe bò chậm rãi đi về phía thành nam. Nhưng năm cuối Bắc Tống, chế độ gác cổng của Biện Kinh đã sớm hoang phế, các cửa thành Biện Kinh đều không có binh sĩ thủ vệ, thám tử Liêu Kim tùy tiện ra vào như chỗ không người. Cửa thành chỉ có mấy người trông giữ, phụ trách gõ chuông gõ trống, mở cửa đóng cửa, nhưng binh sĩ kiểm tra thương khách qua lại đã hoàn toàn biến mất.
Xe bò rời khỏi thành, đi hai dặm, dừng lại ở bến tàu Tiểu Hồng Trang bên bờ Biện Hà. Lúc này, bốn người Lý Sư Sư và Hỉ Thước đã mặc áo vải, hoàn toàn là bốn thôn cô. Các nàng xuống xe bò, leo lên một chiếc tàu chở khách chờ ở nơi này, tàu chở khách lập tức rời khỏi bờ sông, chạy về hướng nam.