Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 399 - Chương 292: Phụ Tử Tranh Luận.

Chương 292: Phụ tử tranh luận. Chương 292: Phụ tử tranh luận.Chương 292: Phụ tử tranh luận.

Nửa tháng tiếp theo là quãng thời gian vui vẻ nhất cũng là khắc cốt ghi tâm nhất của Lý Diên Khánh kiếp trước kiếp này. Hắn và Lý Sư Sư sớm chiều ở chung, hoặc nghe nàng đánh đàn, hoặc vẽ mi cho nàng, tới đêm, lại thỏa thích hưởng thụ đêm xuân thân mật cá nước.

Thời gian yên lặng trôi qua, cách thời gian Lý Diên Khánh xuất phát bắc thượng ngày càng gần.

Buổi sáng hôm nay, trong biển hoa muôn hồng ngàn tía, Lý Diên Khánh dùng hoa đào, hoa lê, hoa hạnh và cành liễu kết thành một vòng hoa cho cho Lý Sư Sư.

- Khi còn bé mẹ dạy ta dùng hoa và cành liễu kết thành vòng hoa, đến giờ ta còn nhớ rõ.

Lý Sư Sư nghiêng đầu cười nói:

- Không phải mẹ chàng qua đời lúc chàng còn rất nhỏ sao?

Lý Diên Khánh nói lộ miệng, vội vàng gãi đầu cười nói:

- Không phải chỉ mẫu thân của ta, là nói Hồ đại nương, nàng dạy ta dùng hoa tươi kết thành các món đồ.

- Là dạy hai người các ngươi đúng không!

Lý Sư Sư hé miệng cười nói.

- Đúng vậy! Còn có tiểu Thanh nhi, nàng không kết tốt như ta, luôn cướp đi vòng hoa ta kết.

Lý Diên Khánh cười đeo vòng hoa lên cho Lý Sư Sư. Lý Sư Sư cười nhạt một tiếng, xinh đẹp quyến rũ. Lý Diên Khánh rung động trong lòng, thấp giọng cười nói bên tai nàng:

- Ta phát hiện nàng càng thêm kiều diễm hơn trước, có phải đó là kết quả ta cần cù vất vả mỗi khi trời tối hay không?

Lý Sư Sư lập tức xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt. Nàng giơ tay lên đánh:

- Đánh tên người xấu này, còn dám nói hươu nói vượn.

Lý Diên Khánh cười ha ha, ôm đầu chạy trốn. Chạy mấy bước, Lý Sư Sư cũng lười để ý hắn, liền đi tới bên dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống dùng tay nghịch nước, ánh mắt lại lén liếc về phía ái lang. Lý Diên Khánh chậm rãi đi tới bên nàng, cũng không dám tới gần.

- Chàng sợ cái gì?

Lý Sư Sư lườm hắn một cái.

- Ta sợ nàng đẩy ta xuống nước!

Lý Sư Sư cười khanh khách:

- Tiểu tử thối coi như thông minh. Được rồi, hôm nay bản cô nương tha cho chàng một lần, lần sau còn dám nói bậy, xem ta thu dọn chàng thế nào!

Nàng đứng dậy gắt giọng:

- Còn không mau tới đây đỡ người ta!

Lý Diên Khánh tiến đến đỡ nàng:

- Nàng muốn làm gì?

Lý Sư Sư vịn vào vai hắn, nhẹ nhàng nhảy lên một thân cây nằm ngang dòng suối nhỏ, giang hai tay giữ cân bằng:

- Khi còn bé ta rất thích đi cầu độc mộc, bên cạnh thôn nhà ta có một dừng cây dương lớn, cây cối bị chặt xuống chất bên bờ sông. Mấy tiểu nương chúng ta mỗi ngày tranh tài xem ai đi được xa được vững nhất, ta luôn giành hạng nhất.

- Đã có thể giành hạng nhất, ta liền buông tay.

Lý Diên Khánh làm bộ muốn thả tay, Lý Sư Sư sợ hãi hét lên một tiếng:

- Không cho phép chàng buông tay!

Lý Sư Sư tăng tốc độ, đi tới phần cuối thân cây, lúc này mới đắc ý nói:

- Bản cô nương đi không tệ chứ!

- Đi thì không tệ, vậy ta buông tay, nàng lại đi trở về.

- Nói bậy! Mau ôm người ta xuống.

Lý Diên Khánh một tay ôm nàng xuống, lại không chịu buông nàng ra, ôm chặt nàng vào lòng hôn nàng, tay tùy tiện vuốt ve trên người nàng. Thân thể Lý Sư Sư dần hòa tan, nàng nghênh đón ái lang, hôn kịch liệt.

Qua thật lâu, đôi môi mới tách ra, Lý Sư Sư thở hồng hộc cúi đầu nằm trước ngực ái lang, nhỏ giọng nói:

- Lý lang, ta không muốn đi Tô Châu, ta muốn cùng chàng đi tây bắc, ở cùng chàng, vả lại nơi đó cũng là quê hương của ta.

- Ta biết! Ta cũng muốn ở cùng nàng, chỉ là năm nay sẽ bộc phát chiến tranh tiến đánh Tây Hạ, nàng cách chiến trường quá gần, ta thực sự không yên lòng.

- Ta có thể ở Tây Kinh, các chàng cũng không đến nỗi đánh tới cuối cùng, ngay cả Tây Kinh cũng mất chứ!

- Điều này…

Lý Diên Khánh quả thực hơi khó khăn.

Lý Sư Sư nở nụ cười xinh đẹp:

- Ta nói giỡn mà thôi, chàng đã muốn làm chuyện lớn, sao có thể cả ngày nhớ thương nương tử ở nhà, thật ra ta vẫn thích Yên Vũ Giang Nam.

Lý Diên Khánh lại hôn một cái lên chiếc trán trơn bóng của nàng, thấp giọng nói:

- Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu, nhập thiền khôn xóa bóng hình xưa, thế gian ai vẹn đôi đường cả, không phụ Như Lai không phụ nàng. Đây là bài thơ của một vị đại pháp sư viết, hắn là người xuất gia, chỉ có thể chọn một trong hai người Như Lai và người yêu. Mà ta không phải, ta muốn sự nghiệp, cũng muốn mỹ nhân. Nàng chờ ta mấy năm, chờ ta đứng vững bước chân, ta nhất định sẽ mang nàng theo bên người.

Lý Sư Sư nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta sẽ chờ chàng!

Lúc này, hắn liền nghe thấy tiếng Hỉ Thước đang gọi từ xa:

- Tiểu quan nhân, ngài ở đâu?

Lý Sư Sư vội vàng đẩy Lý Diên Khánh ra, cười nói:

- Hỉ Thước tìm chàng có thể có việc, chàng mau đi đi! Ta trở về từ một con đường khác.

Lý Sư Sư quay đầu trở về từ một con đường nhỏ khác. Lý Diên Khánh đành bước nhanh tới đón:

- Hỉ Thước, có chuyện gì?

Hỉ Thước nhảy ra từ trong một bụi hoa:

- Lão gia tới rồi, để ngài đi qua!

Lý Diên Khánh giật mình, không phải vừa vặn gặp được Lý Sư Sư sao? Hắn gấp đến độ co chân chạy đi. Hỉ Thước ở phía sau hô:

- Lão gia ở bến tàu, không ở trong sơn trang!

Lý Diên Khánh thắng gập lại, quay đầu chạy ra ngoài sơn trang. Lúc gần đi hắn lưu lại một phong thư cho phụ thân, nói cho y biết mình được phân phối đến Bảo Tĩnh Quân làm Tiết Độ Chi Sử, lại tới Bách Hoa sơn trang Hạng Thành giải sầu một chút, tại sao phụ thân cũng tới? Chẳng lẽ y bất mãn đối với lựa chọn của mình?

Lý Diên Khánh cũng không lo lắng phụ thân biết chuyện Lý Sư Sư, chuyện này chỉ có Hỉ Thước hiểu rõ, Hỉ Thước biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không viết thư nói cho phụ thân.

Một lát, Lý Diên Khánh chạy vội tới bên tàu, thấy một chiếc thuyền lớn bỏ neo tại bến tàu, phụ thân Lý Đại Khí chắp tay đứng đầu thuyền, cực kỳ bất mãn nhìn mình.

- Sao cha lại tới đây?

Lý Diên Khánh nhảy lên thuyền cười hỏi.

- Hừ! Ta sắp bị con làm tức chết rồi.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Con rất giỏi đấy! Tuổi còn nhỏ cũng biết nuôi nữ nhân rồi?

Lý Đại Khí nhìn chằm chằm con trai.

Lý Diên Khánh bỗng nhiên quay đầu nhìn hai người chèo thuyền bằng ánh mắt sắc bén. Hai người chèo thuyền sợ hãi quỳ xuống, cuống quít dập đầu nói:

- Chúng ta không có cách nào mới nói cho lão gia, không hề nói cho bất cứ kẻ nào khác!

Cũng may hai người này không biết người ở trong sơn trang là ai, nếu không hắn chắc chắn phải giết hai người họ diệt khẩu.

- Là ta buộc họ nói, chẳng lẽ có cái gì không thể cho người khác biết sao?

Lý Diên Khánh chỉ phía dưới thuyền nói với người chèo thuyền:

- Các ngươi xuống bờ trước chờ đợi, đi xa một chút!

Hai người chèo thuyền vội vàng nhảy xuống thuyền, chạy tới rừng cây trên bờ. Lý Diên Khánh thấy họ tiến vào rừng cây, lúc này mới tỉnh táo nói với phụ thân:

- Chúng ta vào buồng nhỏ trên tàu nói chuyện.

Lý Đại Khí hừ một tiếng, chắp tay tiến vào buồng nhỏ trên tàu:

- Con nói đi! Là nữ nhân từ đâu tới?

- Phụ thân biết Phàn Lâu chứ?

- Ta đương nhiên biết!

Lý Đại Khí cả giận nói:

- Ta biết ngay con bao nuôi nữ nhân Phàn Lâu, nữ tử lương gia lại tùy tiện đi theo con sao?

Lý Diên Khánh quả thực thấy khó nghe, liền nói ngay vào điểm chính:

- Không phải nữ tử bình thường, là Lý Sư Sư!

- Ta chẳng cần biết là ai, nữ nhân Phàn Lâu thì không được phép. Chờ một chút! Con vừa nói là ai?

Lý Đại Khí bỗng nhiên ngây người.

- Là Lý Sư Sư!

Lý Diên Khánh bình tĩnh nói.

- Hả!

Lý Đại Khí trợn mắt há mồm, chân mềm nhũn ngồi xuống sàn thuyền. Nửa ngày, y mở to mắt chỉ vào con trai nói:

- Con chán sống rồi sao?

- Con và nàng đã quen biết gần hai năm, không có nàng làm sao có Bảo Nghiên Trai? Cha không liên tưởng tới gì sao?

- Thế nhưng nàng là nữ nhân của Thiên tử, con không biết sao?

Lý Đại Khí thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đây chẳng qua là mong muốn đơn phương của Thiên tử, nàng đi theo con, vẫn luôn là thân thể trong sạch, chẳng có bất cứ quan hệ nào với Thiên tử.

- Tên khốn này, con muốn hại chết chúng ta sao, đạo tặc bắt nàng mà kinh thành đang điều tra khắp nơi, hóa ra… hóa ra là bị con mang đi!

- Hóa ra phụ thân cũng biết chuyện này?

- Ta làm sao lại không biết. Huynh đệ Tôn đại nương tử là Bộ Khoái phụ trách vụ án này, ta vừa tới kinh thành liền biết, ngay cả Phủ Doãn Khai Phong cũng bị cách chức vì chuyện này. Bộ Khoái không phá được án mỗi người đánh tám mươi bản lớn, nghe nói có chín người chết, là con giết sao?

- Không phải con, là Lương Sư Thành giết! Đương nhiên, hắn là vì bảo vệ con!

Lý Đại Khí thiếu chút nữa ngất đi, tại sao lại dính líu quan hệ tới ẩn tướng Lương Sư Thành rồi?

Một hồi lâu, Lý Đại Khí mới hít một hơi thật sâu nói:

- Con nói cho cha từ đầu đến cuối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con không được phép giấu diếm chuyện gì!

Lý Diên Khánh đương nhiên sẽ không nói chi tiết cho phụ thân, hắn chỉ nói đại khái một vài điểm, nhưng chỉ như vậy cũng khiến Lý Đại Khí sợ hãi sắc mặt trắng bệch. Con trai cướp nữ nhân của Thiên tử đi, lại còn là Lương Sư Thành giúp hắn, chuyện này là vì sao?

- Vậy hiện giờ con chuẩn bị làm sao?

Lý Đại Khí thoáng tỉnh táo hỏi lại.

- Con chuẩn bị cưới nàng!

- Không được! Tuyệt đối không được!

Lý Đại Khí rống lên:

- Ta tuyệt đối không cho phép!

Lý Diên Khánh cũng gấp, cứng cổ nói:

- Vậy thì được, hiện giờ con đưa nàng về kinh thành, nói cho Thiên tử là con bắt cóc nàng, cha xem rồi xử lý đi!

Lý Đại Khí vỗ đầu một cái:

- Con đây là đang làm loạn sao!

- Vậy phụ thân nói làm sao bây giờ? Để con giết nàng sao?

Lý Diên Khánh lạnh lùng nói.

Lý Đại Khí hỗn loạn trong lòng, một hồi lâu y mới khôi phục một chút lý trí. Giết người đương nhiên không có khả năng, nhưng đưa về kinh thành càng là tự chịu diệt vong. Y suy đi tính lại, cuối cùng y phát hiện mình căn bản không có lựa chọn nào khác.

Lý Đại Khí đành thở dài một hơi:

- Việc đã đến nước này, ta cũng đành chấp nhận. Con có thể nạp nàng làm thiếp, nhưng nhất định phải che giấu nàng, không thể để bất cứ người nào biết!

Lý Diên Khánh đương nhiên cũng biết cưới Lý Sư Sư làm vợ là không thực tế, nhưng có thể cưới nàng làm vợ thứ, địa vị cao hơn thiếp một chút.

- Con định đưa nàng tới Tô Châu hoặc Hàng Châu.

- Vậy thì đưa nàng tới Hàng Châu đi! Ta có một tòa nhà hai mươi mẫu ở đó, nha hoàn vú già đều có. Dương di của con cũng đúng lúc muốn tới đó ở một thời gian, mang theo muội muội của con đi cùng.

- Vì sao?

- Không vì cái gì, các nàng chỉ là muốn qua đó tu dưỡng một thời gian. Nước tại Biện Kinh không tốt, nàng cũng đi hàng Châu, ta cũng để mẹ con các nàng ở lâu một chút, có thể chiếu cố lẫn nhau.

Lý Diên Khánh vui mừng:

- Vậy thì đa tạ cha!

Lý Đại Khí thở dài:

- Con nha! Từ nhỏ đã không khiến cha bớt lo, ngoại trừ cha con chúng ta, còn ai biết thân phận nàng không?

- Chỉ còn Hỉ Thước, nàng và hai nha hoàn đương nhiên sẽ không nói.

Lý Đại Khí gật đầu:

- Vậy để Hỉ Thước đi theo cùng, tuyệt đối không thể bất cứ người nào biết chuyện ở lại kinh thành. Hai người chèo thuyền này, ta cũng sai họ tới Ngạc Châu!

- Hai người chèo thuyền này không biết nàng là ai!

- Không được! Nếu bị người có lòng đoán được thì làm sao bây giờ? Cha con chúng ta đừng nghĩ tới sống nữa.

Lý Diên Khánh gật đầu, vẫn là phụ thân suy tính cẩn thận.

Lý Đại Khí trầm tư một lát nói:

- Ta muốn gặp riêng nàng nói chuyện một chút, con sắp xếp cho ta đi!

Bình Luận (0)
Comment