Chương 294: Lao tới tây bắc.
Chương 294: Lao tới tây bắc.Chương 294: Lao tới tây bắc.
Biên chế hành chính địa phương Đại Tống, cao cấp nhất gọi là lộ, giống như tây lộ Hà Bắc, đông lộ Hà Bắc các loại. Cấp phía dưới thì dựa theo địa vị và chức năng chia nhỏ thành: Phủ, Châu, Quân, Giám bốn loại.
Phủ là chỉ trung tâm kinh tế chính trị địa phương truyền thống, ví dụ như phủ Khai Phong, phủ Kinh Triệu, phủ Thái Nguyên, phủ Hà Nam, phủ Ứng Thiên vân vân.
Châu và Quân chủ yếu là dựa theo tầm quan trọng địa vị chiến lược để phân chia, gọi là ‘Đất nếu không hiểm là Châu, trái lại sẽ là Quân’, nói cách khác vị trí chiến lược không quan trọng gọi là Châu, vị trí chiến lược quan trọng xưng là Quân, triều đình sẽ trú quân tại nơi này.
Quân phần lớn thiết lập tại biên cương hoặc khu vực thường xuyên bộc phát dân chúng phản loạn, dù là diện tích hay là địa vị đều kém hơn Châu. Quan chủ quản cũng được xưng là Tri Châu, biên cương phương bắc có mấy chục Quân lớn nhỏ, giống nhưu Thuận Đức Quân, Hoài Đức Quân, Hoài Hóa Quân, Bảo An Quân, Bảo Đức Quân vân vân.
Thứ tư là Giám, đó chủ yếu là chỉ khu mỏ quặng, ví dụ như Quế Dương Giám, đó là mỏ bạc nổi tiếc Đại Tống.
Nhưng Lý Diên Khánh muốn tới Bảo Tĩnh Quân lại không phải một địa danh, mà là tên biên chế của một đội quân, Quân Nha ở phủ Duyên An. Vương triều Đại Tống hấp thụ giáo huấn Đại Đường mất nước và quá trình Ngũ Đại Thập Quốc quân phiệt hỗn chiến, rút kinh nghiệm xương máu, nghiêm phòng xuất hiện quân phiệt cát cứ.
Tiết Độ Sứ tại triều Đường và Ngũ Đại là cách gọi khác của quân phiệt cát cứ, nhưng Tiết Độ Sứ của triều Tống chỉ là một hư danh, sắp đặt Quan Nha Tiết Độ Sứ, nhưng phía dưới không có một binh nửa tốt, bản thân Tiết Độ Sứ cũng chỉ là một chức quan ảo, gọi là quan dưỡng lão. Sau khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, đám người đứng đầu quân đội đều được phong làm Tiết Độ Sứ, hưởng thụ lương cao lộc dày, lại không có quyền lực.
Cho nên Lý Diên Khánh được bổ nhiệm làm Tiết Độ Sứ chi sử, trong mắt rất nhiều người đó chỉ là một chức quan nhàn rỗi trong một nha môn nhàn rỗi. Trên danh nghĩa là quan bát phẩm, nhưng thực tế phía dưới không có bất cứ chuyện gì để làm, cả ngày bắt muỗi trong Quân Nha. Tiết Độ chi sử triều Tống cũng không khác mấy, có rất ít Tiết Sĩ đồng ý đảm nhiệm chức vụ này, càng đứng nói tới Thám Hoa. Cho nên sau khi tin tức Lý Diên Khánh đảm nhiệm Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân truyền ra ngoài, rất nhiều người đều đồng tình hoặc là cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng người thực sự hiểu rõ quan trường lại không kết luận dễ dàng, họ sẽ nhìn sâu hơn một bước, họ sẽ nhìn quan lớn đảm nhiệm Tiết Độ Sứ là người phương nào?
Rốt cuộc là một Hoàng tộc ngoại thích nhàn rỗi, hay là một quan lớn có thực quyền thật sự, đây mới là căn cứ đánh giá một chức vụ có quyền lực hay không.
Lương Sư Thành muốn bồi dưỡng Lý Diên Khánh trở thành một vũ khí bí mật của lão, đương nhiên sẽ không để Lý Diên Khánh tới Quân Nha bắt muỗi. Sở dĩ lão lựa chọn Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh Quân, bởi vì quan lớn đảm nhiệm Tiết Độ Sứ chính là Chủ Soái quân Tây Bắc Chủng Sư Đạo.
Quan thực quyền thật sự của Chủng Sư Đạo là Phó Đô Chỉ Huy Sứ Thị Vệ Thân Quân Mã, đây là cơ sở để y thống soái quân Tây Bắc bảy lộ Hà Đông, Thiểm Tây. Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh Quân chẳng qua là chức ảo, đại biểu quan hàm trước mắt của y.
Trên danh nghĩa Lý Diên Khánh đảm nhiệm Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân, nhưng trên thực tế hắn đảm nhiệm quan văn cơ yếu trong quân Tây Bắc, đây mới là dụng ý thực sự mà Lương Sư Thành sắp xếp hắn làm Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân.
Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh đã tới huyện Dương Khúc phủ Thái Nguyên. Huyện Dương Khúc chính là Thái Nguyên hiện giờ, tại triều Đường nó là nơi Long Hưng của Lý thị, được phong làm Bắc Đô. Dù đến triều Tống, địa vị của nó vẫn cực kỳ quan trọng, là thủ phủ của Hà Đông Lộ, đồng thời cũng là nơi đặt Quân Nha của Chủng Sư Đạo.
Lý Diên Khánh cưỡi ngựa vừa tới trước cửa thành, mấy binh sĩ liền ngăn cản hắn:
- Là người tới từ nơi nào, vì sao mang theo binh khí?
Bởi vì quân Tây Bắc bắt đầu chuẩn bị bắc phạt, các mặt đều bắt đầu căng thẳng, nhất là từng quan ải kiểm tra gian tế rất nghiêm ngặt, Lý Diên Khánh mang theo cung kiếm dẫn tới sự chú ý của binh sĩ thủ thành.
Lý Diên Khánh ôm quyền nói:
- Ta là Tiến Sĩ khoa cử năm nay, đặc biệt tới Thái Nguyên nhậm chức!
- Xin chờ một lát!
Binh sĩ không dám thất lễ, vội vàng chạy về. Một lát, một Đô Đầu xuất hiện, tiến tới đánh giá Lý Diên Khánh một chút hỏi:
- Đã là Tiến Sĩ nhậm chức, có văn điệp của Lại Bộ không?
Lý Diên Khánh lấy văn điệp ra đưa cho gã. Đô Đầu nhìn một chút, nổi lòng tôn kính nói:
- Hóa ra là Lý Thám Hoa. Thất kính rồi. Chẳng qua Lý Thám Hoa đảm nhiệm Bảo Tĩnh Quân chi sử hẳn là tới phủ Duyên An, vì sao lại đến Thái Nguyên? Nếu như chỉ là đi ngang qua, coi như ta không hỏi.
- Ta là tới tìm Chủng Soái, hắn có ở thành Thái Nguyên không?
- Việc này không rõ lắm, chức của hạ quan hơi nhỏ, không biết tình hình của Chủng Soái, chẳng qua đã lâu rồi chưa từng thấy hắn.
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa, liền thấy một đội kỵ binh hơn trăm người chạy tới từ trên quan đạo. Mắt Đô Đầu sáng lên, vội vàng cười nói:
- Thật sự là đúng dịp, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới rồi, đây không phải Chủng Soái tới rồi sao?
Lý Diên Khánh thấy trong số kỵ binh có một lão tướng đội nón trụ vàng, đỉnh đầu có một lá cờ xí bay múa phần phật, bên trên có một chữ Chủng lớn chừng cái đấu, lão tướng này chính là Chủng Sư Đạo chủ soái quân Tây Bắc.
Chỉ chốc lát, kỵ binh dẫn đầu đi qua bên người Lý Diên Khánh, bỗng nhiên một tiểu tướng trẻ tuổi tuấn tú hô lớn:
- Diên Khánh, là ngươi sao?
Lý Diên Khánh lập tức nhận ra giọng của viên tiểu tướng này, là Dương Tái Hưng. Lý Diên Khánh vui mừng:
- Tam Lang, sao ngươi lại ở chỗ này?
Hai người thân mật vỗ tay nhau trên ngựa. Dương Tái Hưng nói:
- Ta là Thân Vệ Đô Đầu của Chủng Soái, đương nhiên là ở chỗ này. Còn ngươi tại sao lại tới Thái Nguyên rồi?
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười ha hả của Chủng Sư Đạo:
- Ta còn đang lo lắng Lý Thám Hoa thực sự chạy tới phủ Duyên An, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Hai năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ Lý Thám Hoa không có vấn đề gì chứ?
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với lão:
- Tiết Độ Sứ ở Thái Nguyên, hạ quan đương nhiên đến Thái Nguyên báo danh, Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân Lý Diên Khánh tham kiến Chủng Soái!
- Không cần đa lễ, chúng ta vào thành rồi nói!
Chủng Sư Đạo vô cùng vui mừng, dưới trướng lão có thừa võ tướng, lại rất ít quan văn. Đại Tống trọng văn khinh võ, nhân tài cao tầng như Tiến Sĩ sẽ không vào quân nhận chức. Cho nên khi Chủng Sư Đạo nhận được tin nhanh của Lại Bộ, Thám Hoa Lý Diên Khánh được bổ nhiệm là Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân, lão lập tức mừng rỡ. Hạng nhất đại hội cung ngựa, Thám Hoa khoa cử, kỳ tài văn võ song toàn này lại tới dưới trướng mình, quả thực khiến lão nằm mơ cũng nghĩ không ra.
Lão đương nhiên sẽ không để Lý Diên Khánh tới Bảo Tĩnh Quân nhàn rỗi, vì thế lão còn đặc biệt phái một thủ hạ tới phủ Duyên An nằm chờ, một khi Lý Diên Khánh đến phủ Duyên An báo danh, lập tức đưa hắn tới thành Thái Nguyên.
Lý Diên Khánh theo Chủng Sư Đạo vào thành, một không khí phồn hoa náo nhiệt lập tức ập vào mặt. Dù sao huyện Dương Khúc cũng là thủ phủ Hà Đông Lộ, mặc dù không thể sánh với Biện Kinh, nhưng vẫn là một đô thị lớn cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Thời đại Tùy Đường, nó là một hùng thành nổi tiếng thiên hạ.
Trải qua trăm năm phồn hoa phát triển, nơi này đã trở thành một tòa thành lớn với gần trăm vạn nhân khẩu. Nhân khẩu dày đặc, thương nghiệp phát đạt, liếc nhìn qua, cửa hàng dày đặc, các khu vực là cửa hàng đủ loại màu sắc.
- Lý Thám Hoa, cảm thấy Thái Nguyên thế nào?
Chủng Sư Đạo cười hỏi.
- Khởi bẩm Đại Soái, cảm thấy rất phồn hoa!
Lý Diên Khánh vội hạ thấp người nói:
- Chủng Soái vẫn gọi ta Diên Khánh đi! Thám Hoa thì bỏ qua cho.
- Được! Liền gọi Diên Khánh, lần này hẳn là tự ngươi lựa chọn đến Bảo Tĩnh Quân đi!
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Đến quân Tây Bắc nhận chức là ý của ta, chẳng qua ta nhờ chút quan hệ, cuối cùng mới có thể được như nguyện.
- Đến quân đội còn cần nhờ quan hệ sao?
Chủng Sư Đạo cười khổ một tiếng, tự giễu cười nói:
- Bình thường đều là nhờ quan hệ đừng để mình phân tới quân đội!
- Việc này khó nói, nếu như ta không nhờ quan hệ, chỉ sợ cũng sẽ tới Châu Học dạy học.
Chủng Sư Đạo liên tục lắc đầu:
- Để ngươi đi dạy học, đó quả thực là mai một nhân tài.
Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền tới Quân Nha Đô Chỉ Huy Sứ. Chủng Sư Đạo nói với Dương Tái Hưng:
- Ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho Diên Khánh trước, cứ theo ta nói lần trước, hiện giờ đi đi!
- Tiểu tướng tuân lệnh!
Chủng Sư Đạo lại cười nói với Lý Diên Khánh:
- Đi đường vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta nói chuyện chức vụ cụ thể, đi với Dương Đô Đầu đi! Hắn sẽ sắp xếp tốt tất cả.
- Đa tạ Chủng soái hậu ái!
- Đi thôi!
Lúc này Lý Diên Khánh mới đi theo Dương Tái Hưng tới Quân Nha phía bắc.
Dương Tái Hưng sải bước đi, vừa đi vừa nói:
- Đại Soái nhận được văn điệp của Lại Bộ liền lập tức để quan hậu cần sắp xếp chỗ ăn ngủ cho ngươi, có thể thấy Đại Soái rất coi trọng ngươi đấy!
- Sắp xếp chỗ ngủ thì là coi trọng sao?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta ngàn dặm xa xôi đến quân Tây Bắc báo danh không phải vì đãi ngộ ăn ngủ.
- Sẽ không khiến người thất vọng!
Dương Tái Hưng dừng bước, quay đầu nghiêm túc nói với Lý Diên Khánh:
- Sau đại hội cung mã, Đại Soái đã viết thư cho Đồng Quán muốn ngươi, nhưng Đồng Quán lại không để ý tới. Đại Soái tức giận mắng Đồng Quán tư tâm làm hỏng nhân tài. Ngươi không biết lúc Đại Soái nhận được văn điệp của Lại Bộ, vui vẻ tới mức nhảy dựng lên, liên tục nói ông trời mở mắt, chúng ta ở bên cạnh đều tận mắt nhìn thấy.
- Nói một chút về ngươi đi!
Lý Diên Khánh cười đổi chủ đề:
- Tại sao ngươi làm tới Thân Vệ Đô Đầu?
Dương Tái Hưng ấp úp nói:
- Có chút liên quan với việc ta là con cháu Dương gia. Đại Soái rất kính trọng Dương gia tướng, hắn phong ta làm Thân Vệ Phó Đô Đầu, mùa thu năm ngoái thăng làm Đô Đầu. Thật ra ta cũng không gọi Đô Đầu, ta nắm trong tay ba trăm kỵ binh, kỳ thực hẳn nên gọi là Quân Sử mới đúng.
Đô Đầu tương đương với Đại Đội Trưởng Bộ Binh, mà Quân Sử là Đại Đội Trưởng Kỵ Binh. Vì chuyện này, Dương Tái Hưng vẫn canh cánh trong lòng.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng nói:
- Ngươi nhìn thấy Vương Quý và Ngưu Cao không? Họ cũng tới Thái Nguyên.
Dương Tái Hưng gật đầu:
- Gặp được, chẳng qua hiện giờ họ không ở Thái Nguyên, mà tham gia xây dựng công sự ở vùng Tấn Ninh Quân.
- Đi xây công sự? Không phải A Quý nói nhà hắn có quan hệ sao?
- Tại Tây Bắc Quân, chưa từng xem quan hệ!
Dương Tái Hưng nghiêm túc nói:
- Hai người bọn họ là Võ Học đưa tới để học thực tiễn, dựa theo lệ cũ, trước đảm nhiệm áp quan một năm, sang năm thăng làm Đội Đầu, nếu như có thể thi đậu Võ Cử, thì lại tăng một cấp làm Đô Đầu. Để cho bọn họ làm áp quan, chủ yếu là để họ tiếp xúc với binh sĩ tầng dưới cùng, rất tốt cho sự phát triển tương lai của họ, về phần xây dựng công sự, đây là chuyện họ nên làm.
Lý Diên Khánh chỉ cười cười, nhưng không nói toạc ra. Nếu không có quan hệ, Dương Tái Hưng gã làm sao có thể làm Thân Vệ Đô Đầu chứ? Chắc hẳn người quen của Vương Quý căn bản không có hỗ trợ.
Hai người nhanh chóng tới quân xá, đây là một khu kiến trúc chiếm diện tích mấy trăm mẫu, là ký túc của sĩ quan. Quân đội triều Tống là quân đội chức nghiệp, cho phép mang theo người nhà, cho nên mỗi thành trì quân đội trọng yếu trú đóng đều có rất nhiều ký túc quân đội. Ký túc Tây Bắc Quân điều kiện rất tốt, quân xá Đội Đầu kém nhất cũng là một căn phòng riêng, chủ yếu là người nhà ở, bản thân sĩ quan ở trong đại doanh.
Từng nhóm trẻ con cười toe toét chạy qua trước mặt họ. Cách đó không xa, hai nữ nhân chống nạnh lớn tiếng cãi lộn ở cửa ra vào. Khắp nơi phơi đầy chăn mền quần áo các loại. Trong không khí tràn ngập hương vị món ăn tối qua.
Đi tới nơi sâu nhất, chung quanh hơi an tĩnh một chút:
- Nơi này là khu vực quân xá của tướng lĩnh cao cấp, hoàn cảnh không tệ lắm.
Dương Tái Hưng đẩy một cửa viện, mang theo Lý Diên Khánh đi vào một gian độc viện. Vẻ mặt nghiêm túc của gã rốt cuộc nở nụ cười:
- Thế nào, đây là Đại Soái đặc biệt sắp xếp cho ngươi, độc viện ba gian phòng, có giếng nước, các loại vật phẩm đều đầy đủ, về sau ngươi sẽ ở lại đây.
Lý Diên Khánh lại lắc đầu:
- Ta không thích nơi này, mùi gia thuộc nơi này khiến ta chén ghét.
Dương Tái Hưng ngạc nhiên, hồi lâu mới nói;
- Vậy ngươi muốn ở đâu?
- Lều vải!
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Ta thích hương vị cỏ xanh trên mặt đất hơn!