Chương 296: Quan mới nhậm chức (2).
Chương 296: Quan mới nhậm chức (2).Chương 296: Quan mới nhậm chức (2).
Căn phòng thứ hai bên trái đã bị khóa lại, không có ai đưa chìa khoá cho hắn. Lý Diên Khánh trực tiếp bẻ gãy khóa “Rắc! ” một tiếng rồi đẩy cửa đi vào. Một thứ mùi ẩm ướt mốc meo trong phòng xộc vào mặt hắn.
Căn phòng rất âm u, chính giữa có một cái bàn. Trên bàn là một đống lộn xộn. Một bát mực nước đổ nghiêng, mực đã đông cả lai lại. Trên bàn và trên mặt đất đều vương vãi giấy mực. Ghế ngồi cũng bị xiêu vẹo. Nhìn là có thể nhận ra được chủ nhân của nó bị cưỡng ép đưa đi đúng lúc đang viết chữ. Cho tới giờ, căn phòng vẫn giữ nguyên dạng thời điểm đó.
Một hàng giá sách được xếp bên cạnh dựa vào tường. Bên trên bày đầy các loại văn thư, bản vẽ. Bên trong phía góc khuất còn có một cái lư hương, một cái chậu than và một cái rương gỗ.
Chí ít cũng phải tầm một tháng rồi căn phòng này không được mở cửa sổ. Khắp nơi phủ đầy nấm mốc xanh đỏ. Phía nóc nhà bên trái bị mưa dột, có mảng nước đọng lớn. Trên tường cũng bong tróc từng mảng, lộ ra vôi vữa và gạch xanh bên trong.
Lý Diên Khánh đẩy cửa sổ phía sau. Một luồng không khí tươi mới mang theo hương thơm tràn vào. Bên ngoài có một cây lê, trên cây nở rộ hoa lê trắng như tuyết.
Lý Diên Khánh lại quay người nhặt mấy tờ giấy trên đất lên. Đây là kế hoạch công sự viết trong thời gian Tết. Hắn thu dọn lại đám giấy tờ trên bàn và trên mặt đất. Có ước chừng mười mấy trang báo cáo, đã sắp viết xong. Chữ viết rất bình thường, cũng chỉ có thể nói là ngay ngắn. Từ trình độ của người viết thư pháp, Lý Diên Khánh có thể suy đoán chủ nhân của nó cùng lắm chỉ là một cử nhân. Mà thư pháp như thế này tuyệt đối không thi qua giải thử ở Tương Châu. Có lẽ thi cử Tây Bắc dễ dàng hơn một chút.
Lý Diên Khánh lại lật giở vài thứ ở giá sách ra. Tất cả đều là báo cáo các ti phía dưới đưa tới. Lý Diên Khánh tạm thời không xem. Lại đến chỗ cái rương trước, hắn thấy trên cái rương cũng có một thanh khóa đồng. Hắn hơi trầm ngâm một chút, sau đó trực tiếp bẻ khóa. Bên trong đều là đồ cá nhân. Có mấy bộ quần áo, một đống tiền đồng, ước chừng có hai mươi mấy xâu, còn có một chồng thư nhà được buộc dây cẩn thận.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhặt lên một tấm thẻ đồng từ trong rương lên. Mặt chính thẻ khắc bốn chữ “chủ sự tham quân”, phía sau khắc hai chữ “Mã Thuận”.
- Y là gian tế Tây Hạ!
Phía sau vang tới một tiếng nói trầm thấp. Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại. Chủ soái Chủng Sư Đạo xuất hiện ngay ở cửa ra vào, trong mắt lóe ra vẻ giận dữ.
Lý Diên Khánh bèn vội vàng tiến lên hành lễ, nói:
- Tham kiến đại soái!
Chủng Sư Đạo đi vào trong phòng, hừ một tiếng rồi nói với Lý Diên Khánh:
- Đối với người ngoài, chúng ta đều nói Mã Thuận mắc tội tham ô. Tuy nhiên trên thực tế y là gian tế Tây Hạ, đã tiết lộ rất nhiều tin tức tình báo quan trọng cho người Tây Hạ. Thậm chí bản đồ phòng thủ cũng bị y cung cấp cho người Tây Hạ. Y đã bắt buộc ta phải xây dựng thêm công sự phòng ngự các nơi.
- Đã như vậy, tại sao phải cho y ngồi vào vị trí quan trọng như vậy?
- Y là người Đồng Thái úy đề cử. Con người này vốn là huyện úy huyện Củng Thủy, cũng biết chút chữ nghĩa. Đồng Thái úy đã đề cử y với ta thì làm sao ta có thể không trọng dụng. Kết quả mùa thu năm ngoái y bị người Tây Hạ dùng một ngàn lượng hoàng kim mua chuộc, trở thành gian tế Tây Hạ. Tháng trước chúng ta bắt được một gian tế Tây Hạ, khai ra tên y. Nhân tài tốt Đồng Thái úy đề cử đấy!
Trong giọng nói Chủng Sư Đạo tràn đầy bất mãn đối với Đồng Quán. Lý Diên Khánh cũng nghe nói quan hệ Chủng Sư Đạo và Đồng Quán không thân thiết. Đồng Quán vẫn muốn đoạt chức vụ chủ soái Tây Bắc quân, liên tục sàm ngôn trước mặt Triệu Cát. Tuy nhiên, Triệu Cát lại tương đối tín nhiệm Chủng Sư Đạo, có nói gì cũng không chịu đổi vị trí chủ soái này.
Lý Diên Khánh trầm mặc chốc lát nói:
- Đại soái, mối ân tình ta nói hôm qua cũng không phải là Đồng Quán!
Chủng Sư Đạo cười gật gật đầu, nói:
- Ta biết, là Lương Thái phó thu xếp. Thái tử điện hạ đã coi trọng ngươi, cũng là cái phúc của ngươi.
Lý Diên Khánh biết Chủng Sư Đạo hiểu lầm, cho mình chính là người của Thái tử. Tuy nhiên, hắn cho rằng hiện giờ vẫn chưa phải thời điểm giải thích.
- Căn phòng này quá ẩm ướt, để ta bảo mọi người đổi gian khác đi!
Chủng Sư Đạo nhìn thoáng từng mảng mảng lớn tường bong ra, lông mày không khỏi nhíu một cái.
- Cũng không cần thiết đổi phòng. Nếu có thể, ta hi vọng có thể đi làm việc ở quân doanh. Không biết đại soái có cho phép không?
Chủng Sư Đạo nở nụ cười, nói:
- Kỳ thật ta vẫn luôn yêu cầu mọi người tới quân doanh làm việc. Nhưng tất cả mọi người đều viện ra đủ loại lý do. Nào là con còn bé, nào là mẹ già tuổi tác đã cao, không người chăm sóc. Họ khiến ta không còn lời nào để nói. Ngươi chính là người đầu tiên chủ động đề nghị đến quân doanh. Dương Đô đầu cũng nói cho ta biết, ngươi hi vọng có đại trướng.
- Kỳ thật ta là hi vọng có hai cái, một cái để làm việc, một cái để tá túc. Không biết yêu cầu này có quá đáng không?
- Bao nhiêu đại trướng không thành vấn đề. Chỉ là đã vào quân doanh là sẽ không tự do. Buổi sáng không thể vẫn ngủ khi binh sĩ đã bắt đầu điểm danh. Ta đoán chừng bọn họ không chịu được điểm này, nên mới không chịu đi quân doanh.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Từ sáu tuổi, ta đã bắt đầu rèn luyện ra khỏi giường chạy bộ lúc canh năm hàng ngày. Thói quen này đã kiên trì suốt mười năm nay. Việc dậy sớm cùng binh sĩ không phải là vấn đề.
- Vậy là tốt rồi, chỉ là làm mấy người vất vả hơn một chút.
Chủng Sư Đạo lại xem xét căn phòng một chút sau đó quay đầu nói với tham quân lục sự Triệu Nguyên vừavội vàng chạy tới:
- Căn phòng này vẫn để lại cho Lý Chi sử. Bảo cấp dưới đến thu dọn một chút đi.
- Ti chức tuân lệnh!
Triệu Nguyên cung kính vâng một tiếng, rồi lập tức đi tìm người đi thu dọn.
Lúc này, Dương Tái Hưng xuất hiện ở cửa ra vào. Y chắp tay thi lễ nói:
- Đại soái, Dương vận sứ đã đến!
- Được! Ta tới ngay đây.
Chủng Sư Đạo cười nói với Lý Diên Khánh:
- Ngươi tìm hiểu tình hình trước một chút đi. Buổi chiều ta dẫn ngươi tới quân doanh.
Chủng Sư Đạo vội vàng đi tới đại đường phía trước. Lúc này, bên ngoài vang tới rất nhiều tiếng bước chân qua lại. Có khoảng mười quan viên đi đến. Ai đấy đều cười rạng rỡ, nói:
- Chúng ta không biết Lý Chi sử đã đến nhận nhiệm vụ. Không có tiếp đón từ xa!
Những quan viên này đều là tam ti chủ sự và phụ tá giúp việc do Lý Diên Khánh quản lý. Bọn họ vừa mới nghe nói Tả chủ sự tham quân mới đã nhậm chức, liền nhao nhao chạy tới chào hỏi.
Lý Diên Khánh chắp tay cười nói:
- Về sau còn nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn!
- Hẳn là Lý Chi sử chiếu cố chúng ta mới phải.
Cả đám người cùng nhau xắn tay vào quét dọn căn phòng. Một một quan viên lại đi tìm đến hai thợ xây tu bổ lại mặt tường. Chỉ không đến nửa canh giờ sau, một căn phòng rộng rãi sáng sủa đã xuất hiện trước mắt Lý Diên Khánh. Lúc này, cả đám người mới nhao nhao cáo từ.
Nhưng một quan viên trẻ tuổi vẫn chưa đi. Gã chừng hai bốn hai lăm tuổi, dung mạo thanh tú. Gã thi lễ với Lý Diên Khánh, nói:
- Tại hạ là chủ sự ti binh Trương Khúc, tham kiến Lý Chi sử!
Lý Diên Khánh cũng muốn hiểu rõ phạm vi chức quyền của mình và nhiệm vụ cần phải làm mỗi ngày. Thấy trong phòng có hai cái ghế, hắn liền khoát tay cười nói:
- Trương chủ sự mời ngồi!”
Trương Khúc ngồi xuống cười nói:
- Ta cũng đã nghe nói về đại danh Lý Chi sử, Năm kia thứ nhất trong cuộc thi cung mã, năm nay lại là Thám Hoa khoa cử, người văn võ toàn tài hiếm thấy đó!
- Chuyện đã qua, cũng không cần nói thêm. Lần này ta đảm nhiệm chủ sự tham quân. Hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức. Hiện giờ ta còn không biết mình cần phải làm gì? báo cáo ai, Trương chủ sự nói cho ta được không?
Trương Khúc nở nụ cười, nói:
- Dù sao cũng là thất lộ mười vạn đại quân, các loại việc vặt nhiều vô cùng. Mỗi ngày chúng ta đều bận từ sáng đến chiều. Tuy nhiên, việc nhiều, nhưng cũng rất đơn giản, mà cũng tương đối buồn tẻ. Chỉ là chỉnh lý các loại báo cáo và đơn từ. Việc cần phải làm của Lý Chi sử chính là xét duyệt những đơn từ báo cáo của chúng ta, sau đó mỗi tháng viết một báo cáo cho Chủng đại soái.
Lý Diên Khánh hơi chần chờ một chút, lại hỏi:
- Ta với tham quân lục sự Triệu Nguyên không có quan hệ sao?
Trương Khúc lắc đầu, nói:
- Trên danh nghĩa Lý Chi sử cùng hắn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Tuy nhiên, trên thực tế Lý Chi sử cũng không phải phụ trách trước y, mà trực tiếp báo cáo đại soái. Có điều Lý Chi sử viết báo cáo hàng tháng cũng phải chép cho y một phần. Cái này có thể giao cho người phía dưới chép hộ, không cần Lý Chi sử nhọc công.
Nói đến đây, Trương Khúc quay đầu nhìn một chút về phía cổng, hạ giọng nói:
- Lý Chi sử nhưng ngàn vạn phải cẩn thận đối với Triệu Nguyên. Vốn dĩ phải là người của y đến ngồi vị trí này, đại soái cũng đã đồng ý, kết quả bị Lý Chi sử cướp đi. Hai ngày trước y đã bắn tiếng, ai dám ngồi vị trí này, hắn sẽ để người này trong ba ngày phải cuốn xéo đó!
Lý Diên Khánh trầm mặc. Tại sao hắn vừa tới đã gặp việc thối nát này. Mà Trương Khúc này hắn cũng không quen thuộc. Hai người mới lần đầu gặp mặt đã thành thật với nhau như vầy có phải hơi đường đột quá không?
Mãi lâu sau, Lý Diên Khánh cười cười, nói:
- Đa tạ Trương chủ sự kịp thời thông báo.
Trương Khúc nhận thấy Lý Diên Khánh cũng không tin mình, vội vàng nói:
- Ta biết mình hơi đường đột, chỉ là nếu không nhắc nhở sớm Lý Chi sử một chút, chỉ e Lý Chi sử lọt vào cái bẫy của y cũng không biết.
- Ta chỉ là có chút không hiểu, Trương chủ sự không sợ đắc tội cấp trên sao?
Lý Diên Khánh nhàn nhạt hỏi.
Trương Khúc thở dài, nói:
- Người như y làm tả chủ sự tham quân, mấy chủ sự chúng ta đều phải thay người. Ta cũng là vì tự vệ mà bất đắc dĩ phải làm vậy. Chúng ta chân thành hi vọng Lý Chi sử có thể vững vàng làm tiếp.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Thế Tào Khánh ngồi ở bên nào?
- Y là tâm phúc của Chủng đại soái, đương nhiên đứng bên ngoài. Trong những việc như thế này, y chỉ đứng ngoài xem cho vui thôi.
Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tào Khánh vừa được mới nói tới đã xuất hiện ngay cửa phòng.