Chương 298: Cuộc chiến Bắc phạt.
Chương 298: Cuộc chiến Bắc phạt.Chương 298: Cuộc chiến Bắc phạt.
Tháng tám năm ngoái, sau khi Thái úy Đồng Quán cực lực đề nghị, Đại Tống thiên tử Triệu Cát cho Phòng Ngự sử Đăng Châu, Mã Chính làm chủ sứ, Hô Diên Khánh làm phó sứ, bí mật đi sứ Liêu Đông qua đường biển, đàm phán với Nước Kim liên kết tấn công Liêu.
Sau khi Kim chủ Hoàn Nhan A Cốt đã thương nghị với trọng thần nước Kim, cũng đã thấy việc tiếp nhận phương án liên minh là có thể. Sau đó mấy tháng, nước Kim cử Lý Thiện Khánh người Bột Hải làm đặc sứ, tới Biện Kinh đàm phán với triều Tống.
Hoàng cung Biện Kinh, Thái úy Đồng Quán vội vàng đi vào cung Diên Phúc. Lão nhanh chóng hướng thẳng tới Điện Dưỡng Tâm. Đồng Quán mới phụng chiếu từ Hà Bắc trở về gấp mười ngày trước. Lão vẫn luôn ở Chân Định phủ từ cuối năm trước đến mùa xuân năm nay tích cực chuẩn bị Bắc tiến tấn công nước Liêu.
Cũng ba ngày trước, lão cùng Thái Kinh lần lượt thay phiên nhau gặp Lý Thiện Khánh. Hôm nay là lần hội đàm thứ hai. Đồng Quán đang vội báo cáo với thiên tử kết quả hội đàm.
Đến trước đại điện, một hoạn quan tiến lên cười nói:
- Xin Đồng Thái úy chờ một chút, để chúng ta đi bẩm báo quan gia trước.
Đồng Quán gật gật đầu, chắp tay chờ ở bên ngoài bậc thang. Một lát sau, hoạn quan ra cười nói:
- Quan gia tuyên Thái úy vào tiếp kiến!
Đồng Quán điều chỉnh lại mạch suy nghĩ rồi mới bước nhanh vào đại điện. Bên trong đại điện, thiên tử Triệu Cát đang tập trung toàn bộ tinh thần vẽ một bức mỹ nhân. Thời gian sắp hai tháng trôi qua, vẫn không có một chút tin tức của Lý Sư Sư. Triệu Cát đã mất hết hi vọng. Dù cho tìm được nàng, Triệu Cát cũng không có khả năng đón nhận lại nàng nữa. Có điều, nàng là nữ nhân duy nhất mà đời này Triệu Cát muốn lại không có được. Cái cảm giác phiền muộn sâu sắc này cũng bởi vì tiếc nuối do không có được mà nên. Đối với loại tiếc nuối này, việc Lý Sư Sư còn sống hay đã chết cũng không còn quan trọng.
Lúc này, một hoạn quan ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Đồng Thái úy đã đến.
- Trẫm biết!
Triệu Cát bỏ bút vẽ xuống, quay người nói với Đồng Quán đang đứng ở cửa đại điện:
- Ngươi muốn nói gì với trẫm?
Đồng Quán cung kính nói:
- Bệ hạ, vi thần hôm nay hội đàm lần thứ hai với Lý Thiện Khánh!
- Hắn có thái độ gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, thái độ hắn rất mập mờ!
Triệu Cát nhướng mày, hỏi:
- Nói vậy là có ý gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần hôm nay nói rõ cho hắn biết, điều kiện chúng ta muốn liên kết chính là thu hồi mười sáu châu U Vân. Nếu như nước Kim đồng ý điều kiện này, vậy chúng ta có thể đạt minh ước luôn.
Triệu Cát gật gật đầu. Đây cũng là điều kiện của thiên tử. Nếu như nước Kim có thể đáp ứng, bọn họ lập tức có thể tấn công Liêu theo cả hai hướng Nam Bắc, triệt để càn quét áp đảo kẻ địch trăm năm này.
- Vậy hắn nói thế nào?
Đồng Quán thở dài, nói:
- Hắn nói hắn không được trao quyền, không thể đại diện nước Kim cho chúng ta bất cứ hứa hẹn gì. Chỉ là hắn đã hiểu rõ yêu cầu của chúng ta.
Triệu Cát lập tức bất mãn nói:
- Vậy hắn đến Biện Kinh làm gì? Đến du sơn ngoạn thủy à?
- Bệ hạ, vi thần cảm thấy hắn chỉ là phụng mệnh đến xò xét chúng ta. Hắn muốn tìm hiểu thành ý tấn công Liêu củachúng ta. Vi thần cảm thấy nếu không ra uy của một nước lớn hơn, người Nữ Chân là tuyệt sẽ không hiểu thực lực của chúng ta là lớn mạnh cỡ nào.
- Thái úy nói vậy là có ý gì, chúng ta tấn công nước Liêu trước sao?
- Không! Ý của vi thần là giữa Tây Hạ với Tây Kinh nước Liêu, chúng ta nhất định phải dựa theo kế hoạch đã định tiến đánh Tây Hạ và Tây Kinh. Lúc đó, coi như chúng ta không đi Liêu Đông, thì nước Kim cũng sẽ chủ động phái người đến đàm phán với chúng ta.
- Thế U Châu đâu thì sao?
Triệu Cát truy vấn.
- Bệ hạ, không nên quá vội việc U Châu. Chúng ta chỉ cần áp dụng từng bước một theo kế hoạch. Ít nhất trong vòng năm năm chúng ta có thể đoạt lại U Châu.
- Năm năm?
Triệu Cát bất mãn hừ một tiếng, nói:
- Còn muốn trẫm đợi thêm năm năm nữa sao? Trẫm đã đợi hai mươi năm, ngươi cho rằng trẫm còn có bao nhiêu kiên nhẫn để chờ đợi?
- Bệ hạ, cướp lại U Vân là kế hoạch trăm năm. Thần cũng hận một nỗi không thể đoạt lại U Châu ngay ngày mai, thế nhưng mà,…
- Nhưng mà cái gì?
- Thế nhưng là quân đội của chúng ta còn cần huấn luyện khả năng thực chiến. Đại bộ phận cấm quân hầu hết đều chưa hề đánh trận. Vi thần thực sự lo lắng.
- Quân đội đã huấn luyện mấy chục năm, còn chưa đủ à?
Triệu Cát dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chăm chú vào Đồng Quán, nói:
- Trẫm không muốn lại vì cái gọi là đàm phán mà cứ làm hỏng chiến cơ hết lần này sang lần khác. Trẫm thấy lời Thái tướng quốc nói đúng. Một Tiểu Bang man di vừa mới ngóc đầu dậy chưa bao lâu, Đại Tống liên minh với nó chính là tự rước nhục. Trẫm tin tưởng quân Tống hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình đoạt lại mười sáu châu U Vân. Trẫm cho ngươi thêm thời gian hai năm. Nếu như ngươi làm không được, vậy thì giao quân đội cho người có khả năng.
Nói xong, Triệu Cát quay người đi về nội điện mặc Đồng Quán ở cửa đại điện.
Đồng Quán ngây người thật lâu. Cuối cùng lão thở thật dài một cái, quay người đi ra ngoài điện, tâm trạng rất nặng nề. Vừa đi tới cửa cung Diên Phúc, một hoạn quan nhỏ đuổi theo, nói:
- Thái úy xin dừng bước!
- Có chuyện gì?
Đồng Quán hỏi.
Tiểu hoạn quan thấy hai bên không người, bèn kín đáo đưa cho lão một tờ giấy. Đồng Quán đi ra cung Diên Phúc, tìm một chỗ không người, mở ra tờ giấy nhìn kỹ. Bên trong chỉ có một câu
- Thái Kinh hết lòng đề cử Đàm Chẩn thay thay ngài tiến hành Bắc phạt.
Đàm Chẩn cũng là giám quân hoạn quan giống như Đồng Quán. Hiện giờ y đang làm Tuyên phủ sứ Giang Hoài, cầm đầu mười vạn đại quân vây quét Phương Tịch. Có thể nói đó là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Đồng Quán. Còn có lời đồn rằng, Đàm Chẩn và Thái Kinh rất thân thiết.
Đồng Quán cũng không nghi ngờ tin đồn này. Lão biết rõ, Đàm Chẩn nhất định sẽ mượn lực Thái Kinh để thay thế mình. Hiện giờ tờ giấy này càng xác nhận suy đoán của lão. Đồng Quán lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của thiên tử, rằng: “Nếu như ngươi làm không được, vậy thì giao quân đội cho người có khả năng.
Người có khả năng trong miệng thiên tử hiển nhiên là chỉ Đàm Chẩn. Trong lòng Đồng Quán đột nhiên cảm giác trĩu nặng. Lão biết Thái Kinh bắt đầu phản kích mình.
Đồng Quán chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến Xu Mật Viện. Đã mấy tháng nay lão không ở triều đình. Thế cục triều đình đã phát sinh biến hóa khác thường. Vương phủ, Thái Đàm cũng đã tiếp cận được thiên tử. Đồng Quán cũng cần phải suy tính về đồng minh của mình
Vào đêm, Trong Phàn Lâu đang diễn ra cảnh ca múa tưng bừng rộn rã. Tiếng người cười tiếng nói, khắp nơi oanh oanh yến yến. Việc Lý Sư Sư mất tích cũng không có ảnh hưởng việc làm ăn ở Phàn lâu. Ngược lại đám ca kỹ càng thêm ra sức, hi vọng mình có thể thay thế Lý Sư Sư trở thành đệ nhất danh kỹ mới ở Biện Kinh.
Đại Đông chủ Phàn lâu là Sài gia cũng tiến hành một loạt các hoạt động tuyên truyền giảm giá. Bên ngoài chính thức mở phong Nguyệt lâu. Sau bao nhiêu nỗ lực ở các mặt, việc kinh doanh ở Phàn lâu càng thêm thịnh vượng, không vì việc Lý Sư Sư mất tích mà ảnh hưởng chút nào.
Trong một gian nhã thất lầu hai Phong Nguyệt lâu, Lương Tình đang ôm hai ca kỹ uống rượu mua vui Lương Tình hiện là hữu thị vệ Ban điện trực, Ngự Võ giáo úy bát phẩm. Đây chỉ được coi là một cấp quan tương đối thấp. Có điều gã lại khiến cho người khác không dám khinh thị với một thân phận khác. Gã chính là người liên lạc của cha nuôi gã - Lương Sư Thành. Trong triều ai muốn tìm Lương Sư Thành làm việc, đều phải thông qua Lương Tình. Hai năm trở lại đây, trong tay Lương Tình có quyền lực nên đã không có hứng thú gì đối với cuộc sống ăn chơi thiếu gia. Gã bắt đầu lợi dụng cơ hội liên lạc để kiếm tiền. Quả thực việc này khiến gã có được nguồn tài nguyên phong phú, dần trở thành cự phú kinh thành.
Ngồi đối diện với Lương Tình là một tên đàn ông chừng ba mươi tuổi. Gã tên Đồng Ấu Tự, là con nuôi Đồng Quán. Hiện giờ gã đảm nhiệm chức vụ ở cấm quân Đô Ngu Hầu. Mặc dù Đồng Quán là hoạn quan, không có con cái, nhưng lão lại có anh em, tên là Đồng Thành. Đồng Ấu Tự chính là con thứ của Đồng Thành, từ nhỏ đã được nhận làm con thừa tự của Đồng Quán, lo việc hương hỏa sau này cho Đồng Quán.
Hôm nay, Đồng Ấu Tự phụng lệnh phụ thân tìm đến Lương Tình. Hai người uống vài chén rượu, Đồng Ấu Tự cười nói:
- Sau rồi lại tìm các nàng vui sau! Chúng ta nói chuyện chính sự.
Lương Tình chớt nhả cắn lên má hai ca kỹ một cái, mê đắm nói:
- Đi đi! Đi tắm đến trắng nõn ra nhé. Rồi đêm nay hai người các ngươi ngủ với gia gia.
- Lương gia thật xấu đó.
Hai ca kỹ ngượng ngùng đẩy Lương Tình ra, liếc y một cách tình tứ rồi đứng dậy rời đi.
Lương Tình mê đắm nhìn theo bóng lưng hai ca kỹ, cười nói:
- Kiểu gì thì ca kỹ Phàn lâu cũng đủ vị đó! Trước kia muốn các nàng ngủ cùng cũng không dễ dàng. Hiện giờ thì đồng ý ngay.
Đồng Ấu Tự đứng dậy đi đóng cửa, quay lại rót cho Lương Tình một chén đầy rượu, cười hỏi:
- Không biết Lương Thái phó rốt cục có nhắc gì tới phụ thân ta không?
- Cái này ta thấp cổ bé họng, khó nói lắm!
Đồng Ấu Tự dứt khoát từ trên bàn lấy một khay trà bằng đồng, xáo đồ từ trong túi da tùy thân ra. Chỉ nghe tiếng loảng xoảng vang lên, mườn tám viên minh châu đã ở bên trên khay trà.
Mười tám viên minh châu lớn nhỏ như những quả vải, óng ánh trong suốt. Chỉ nhìn đã thấy là đồ ngọc trai cực phẩm.
Con mắt Lương Tình lập tức híp lại. Đồ tốt như vậy. Mỗi viên giá trị ít nhất trăm lượng hoàng kim. Mười tám viên là những một ngàn tám trăm lượng hoàng kim cơ đấy! Gã bất giác cười khan một tiếng nói:
- Đồng huynh, thế này là ý gì?
- Đây là chút tấm lòng phụ thân ta dành cho Lương huynh.
Lương Tình lập tức hiểu ra, Đồng Quán có việc cần nghĩa phụ của mình giúp. Và đây là đồ lão muốn hối lộ cho gã trước.
Y cũng không khách khí, nhặt túi da lên, cất mười tám viên minh châu vào trong ngực. Xong xuôi, gã mới cười tủm tỉm nói:
- Đầu năm nay, phụ thân ta có nhắc qua về lệnh tôn Đồng Thái úy.
- Ồ? Không biết thái phó nói thế nào?
- Phụ thân ta nói, lệnh tôn vẫn luôn rất để ý Thái Học. Tuy nhiên, khoa cử quan trọng như vậy thì ngài lại không để trong lòng. Không hiểu đâycó phải là có chút tham bát bỏ mâm không?
Đồng Ấu Tự gật gật đầu,
- Không biết thái phó còn nói gì nữa?
- Phụ thân ta còn nói, thời gian lệnh tôn ở bên ngoài quá dài. Sự chú ý với triều đình quá ít, sẽ suy yếu ảnh hưởng của lệnh tôn ở triều đình.
Lương Tình lại uống một chén rượu nói:
- Kỳ thật rất nhiều người đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra từ năm kia đến đầu năm nay. Tướng quốc Thái Biện và tiền đại nội tổng quản Dương Tiễn lần lượt qua đời. Mấy vị trí quyền lực lớn trong triều đình và nội cung trống không. Các phe phái không ngừng tranh đấu ngầm. Nội cung có Lý Ngạn chiếm được quyền lực đại nội. Phía triều đình, Vương phủ vùng lên. Con trai Thái Kinh là Thái Du cũng được trọng dụng. Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác tại thời điểm quyền lực kịch biến, Đồng Thái úy đều ở bên ngoài. Tiêu tốn cả gần một năm trời, có vẻ như vậy không được sáng suốt cho lắm!
Đồng Ấu Tự đứng dậy hành lễ, nói:
- Đa tạ lời vàng tiếng ngọc của hiền đệ, ta sẽ về bẩm báo lại với phụ thân.
- Con người ta tương đối thoải mái. Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó? Những lời này nhưng thật ra là một chút đánh giá mà nghĩa phụ ta nói chuyện phiếm trong nhà lúc ngày thường. Đương nhiên, không phải nguyên câu nguyên chữ như vậy, nhưng ý tứ không có gì khác biệt lắm.
Trong lòng Đồng Ấu Tự mắng thầm, nghĩ:
- Không có mười tám viên minh châu, ngươi chịu nói ra những lời này sao?
Gã miễn cưỡng cười cười, lại nói:
- Còn có vệc muốn xin Lương hiền đệ giúp đỡ chút!
Lương Tình đương nhiên biết, Đồng Ấu Tự không phải là vì tìm mình mới mời mình ăn cơm. Y dám khẳng định là Đồng Quán có chuyện gì muốn phụ thân giúp.
Hắn cười ha ha, nói:
- Đồng huynh có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!
- Là như thế này, phụ thân ta có phong thư muốn nhờ Lương hiền đệ chuyển cho lệnh tôn. Mặt khác, phụ thân ta muốn mời Lương Thái phó đi du ngoạn một chuyến. Mong rằng Lương hiền đệ nói vào thêm vài câu.
Nói rồi, Đồng Ấu Tự đưa một phong thư cho Lương Tình.