Chương 300: Quân trại Ô Long.
Chương 300: Quân trại Ô Long.Chương 300: Quân trại Ô Long.
Là người nhận nhiệm vụ, Lý Diên Khánh không thể không dừng bước chỉ với nguyên nhân là thám tử Tây Hạ. Hai ngày sau, khi sóng gió đã giảm bớt, thích hợp cho việc qua sông, đoàn người Lý Diên Khánh qua sông bằng bè dưới sự hỗ trợ của hai mươi tên binh sĩ trại Khắc Hồ.
Trên mặt sông dòng nước đục ngầu mà chảy êm đềm. Tuy nhiên, sóng ngầm dưới mặt sông lại đang sôi sục. Bốn người chèo thuyền vội vã với những chiếc sào dài từng chút từng chút hướng về phía bờ bên kia. Bọn họ đều là những phu thuyền lão luyện, đã có kinh nghiệm đưa đò mấy chục năm trên sông Hoàng Hà. Tuy nhiên, thần sắc bọn họ vẫn khẩn trương cao độ. Tất cả đều chăm chú nhìn bất kể biến hóa gì rất nhỏ trên dòng nước. Bọn họ biết chỉ cần hơi bất sơ sảy sẽ mất bè mất người.
Tất cả mọi hiểu rõ lúc này những người chèo thuyền đang vật lộn với Tử thần. Ngay cả mấy con chiến mã trên bè cũng yên tĩnh khác thường. Các binh sĩ ngồi yên lặng bên trong bè. Không ai nói chuyện, cũng không ai phàn nàn, sắc mặt hai viên tòng sự trắng bệch ngồi yên lặng co ro trong góc.
Lý Diên Khánh đang đứng ở trên ven bè cao cỡ nửa người. Hắn nhìn chăm chú lên mặt sông đục ngầu nước bùn. Mặc dù mặt sông nhìn vô cùng êm ả, nhưng hắn có thể cảm giác được một loại lực lượng lớn mạnh đang gầm gào muốn xé rách bè da. Không ai có thể chống lại lực lượng này. Ngay cả người chèo thuyền cũng chỉ có thể chèo xuôi dòng nương từng chút về hướng tây nam.
Lần qua sông này mất trọn vẹn hai canh giờ. Khi bọn họ đến bờ bên kia, dường tất cả mọi người đều ngồi xụi lơ dưới đất. Tất cả nghỉ, uống nước và ăn lương khô ngơi khoảng nửa canh giờ. Xong xuôi cả nhóm mới tiếp tục lên đường.
Bờ bên kia chính là địa khu Du Lâm bây giờ. Đồi đất khe rãnh ngang dọc. Khắp nơi là dãy núi đồi chập trùng và những khoảng thung lũng lớn. Ở đây không có đường cái quan, chỉ có những con đường mòn hẹp quanh co như mạng nhện. Một người dẫn đường đưa bọn họ đi về phía tây bắc.
Bọn họ còn còn phải tới ba khu hậu cần quân Tống quan trọng là Ô Long trại, Thần Tuyền trại và Thông Tần trại. Cả ba khu này đều là quân thành phòng ngự mới xây dựng năm ngoái. Mỗi thành có khoảng hai ngàn người trú quân, và đều nằm ở biên cảnh, Những thành trại như thế này có rất nhiều, to nhỏ cũng phải vài chục cái. Ô Long trại, Thần Tuyền trại và Thông Tần trại mà bọn họ muốn đi là ba tòa quân thành lớn nhất kiên cố nhất.
Đi thêm ở bên trong dãy núi đồi hoang vu không người khoảng chừng đi một nửa canh giờ, Lý Diên Khánh phát hiện xung quanh không có lấy một chỗ thôn trang hoặc là nhà dân. Sự hoang vu thực khiến cho người ta kinh hãi run sợ.
Hắn liền hỏi dẫn đường:
- Ta phát hiện vùng này cơ bản không có người ở, vẫn luôn như vậy sao?
Dẫn đường tên là Mạc Ngũ Lang, là một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi. Y có làn da đen bóng, dáng dấp vô cùng cường tráng. Y là người mà Ngu hầu Trương Vệ giới thiệu cho Lý Diên Khánh. Y vốn là kẻ chăn dê huyện Tấn Ninh, hết sức quen thuộc địa hình vùng này.
Mạc Ngũ Lang nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết. Y cất giọng đặc tiếng địa phương:
- Quan nhân không biết đâu, bắt đầu đuổi người từ năm trước cơ. Tất cả dọn đến bên kia sông, còn lại thì vào quân trại. Cây chém sạch, phòng ở cũng thiêu hủy, cái này gọi là cái gì mà trống trống?
- Gọi vườn không nhà trống!
- Đúng, cấp trên nói đúng vậy đấy, phải đánh trận mà!
- Vẫn còn bao xa?
Lý Diên Khánh lớn tiếng hỏi.
- Không xa á! Lại đi hơn mười dặm nữa thôi!
Đúng lúc này, tòng sự Nghiêm Cửu Linh giục ngựa tiến lên thấp giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Tham quân, ta với lão Dương tuổi tác đều lớn rồi, Hay là để bọn ta ở lại Ô Long trại đi!
Lý Diên Khánh y rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua tòng sự Dương Lâm. Thấy hai người sắc mặt tái nhợt dị thường, vẫn chưa khôi phục lại sau khi vượt qua sông. Nói bọn họ lớn tuổi, kỳ thật đều mới ba mươi mấy tuổi. Có điều bình thường sống an nhàn sung sướng, cho nên mới không chịu đựng nổi việc lặn lội đường xa như thế này.
Lý Diên Khánh cũng có thể thông cảm cho sự khó xử bọn họ. Trên có già dưới có trẻ, vạn nhất bỏ mạng ở đây thì cả nhà đều thảm.
Hắn liền gật đầu nói:
- Được! Hai người các ngươi cứ ở lại Ô Long trại, sau khi kết thúc kiểm kê thì tự quay trở về. Khả năng chúng ta sẽ qua sông từ mặt phía bắc, sẽ không trở lại hội hợp với các ngươi nữa.
- Đa tạ tham quân thông cảm!
Lý Diên Khánh lại chỉ vào hai mươi binh sĩ Khắc Hồ trại nói:
- Ta để bọn họ hộ vệ các ngươi trở về, bọn họ cũng đúng lúc phải về Khắc Hồ trại.
Nghiêm Cửu Linh đại hỉ, lần nữa cảm tạ Lý Diên Khánh chiếu cố.
Đoàn người lại đi thêm nửa canh giờ nữa. Phía xa xuất hiện một thành trại màu trắng, xây dựa lưng vào núi. Địa thế vô cùng có lợi cho việc quan sát từ trên cao.
- Kia chính là Ô Long trại!
Người dẫn đường chỉ vào thành trại phía xa xa cười nói:
- Bên trong rất náo nhiệt, giống như một tòa huyện thành nhỏ vậy.
Xuyên qua một khe suối dài ba dặm. Cả đoàn người rốt cục đi tới dưới chân Ô Long trại. Ttrên danh nghĩa gọi là trại, trên thực tế liền là một tòa quân thành. Bên ngoài xây tường vây thành bằng đá tảng, cao chừng một trượng. Phòng ở cũng trên cơ bản là kết cấu tuyền bằng gỗ, tầng tầng lớp lớp kéo dài lên trên. Tất cả có ba tuyến phòng ngự. Dù cho quân địch dẹp xong một tầng bên ngoài, đi lên còn có tầng thứ hai cùng tầng thứ ba. Phía sau là vách núi cheo leo, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.
Một tên binh lính chạy vội về phía trước, công văn mang tuần tra đã cột vào trên tên, bắn vào quân trong trại. Không bao lâu sau, Cổng lớn quân trại mở ra két két. Một lính trực ban tiến lên khom mình hành lễ, nói:
- Hoan nghênh Lý tham quân đến Ô Long trại!
- Tôn tri trại có đó không?
- Tri trại ở trong thành, xin mời đi theo ta.
Ô Long trại là trại lớn, ngoại trừ hai ngàn quân đóng ở đây còn có ba ngàn dân thường, chủ yếu là gia quyến theo quân nhân. Tuy nhiên, quân trại cũng không phải là trú quân lâm thời, mà là quân thành phòng ngự trường kỳ. Quan trấn giữ trong trại được gọi là tri trại, đồng cấp với tri huyện, đều là quan bát phẩm, do quan võ có chút hiểu biết chữ nghĩa đảm nhiệm.
Đường đi trong trại rất hẹp, đều là đường lát đá, đi lên theo hình xoắn ốc. Đường hẹp nên nhiều nhất chỉ có thể hai người đi song hành. Một loạt dãy nhà được xây dựng dựa vào bên ngọn núi, phần lớn là khu dân cư. Bọn họ không cưỡi được ngựa, đành phải dẫn ngựa chậm rãi đi vào.
Đi vào tầng thứ hai trong trại, đối diện xuất hiện một mảnh đất trống, phía trước có cửa lớn làm bằng gỗ, bảng hiệu phía trên viết bốn chữ lớn “Ô Long ngõa tứ” khiến người ta nhìn mà bật cười. Nếu đã có một ngõa tứ kiểu thu nhỏ thì chắc chắn bên trong chính là trung tâm thương nghiệp của trại. Ở đó có tiệm tạp hóa, tiệm vải, quầy bán quà vặt, có tửu quán, quán trà, khách sạn, kỹ viện các loại, tất cả tầm hai mươi mấy cửa hàng lớn nhỏ.
- Quay về có thời gian Lý Tham quân có thể tới đây dạo chơi. Có điều vẫn nên gặp tri trại trước, xin mời đi bên này!
Đô đầu mang theo bọn họ chuyển sang một con đường hướng khác. Đúng lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghe thấy có người sau lưng hô to:
- Lão Lý!
Lý Diên Khánh sững sờ, đây không phải tiếng Vương Quý sao?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi đang lao băng băng tới. Khi chạy sắp tới nơi, Lý Diên Khánh nhận ra ngay đó chính là Vương Quý.
Hắn vội ném dây cương, bước nhanh tới nghênh đón. Hai người vạn phần kích động, ôm chặt lấy nhau, vui đến phát khóc.
Lý Diên Khánh đấm vào hõm vai Vương Quý một quyền, nói:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta vẫn luôn ở đây chứ! Đây chính là trụ sở của ta. Mà ngươi đó, sao ngươi lại tới đây?
Vương Quý nhìn hắn từ trên xuống dưới vẻ dò xét, giọng nói vừa mừng vừa sợ:
- Ngươi làm quan?
- Ngươi không biết ta thi đậu khoa cử sao?
- Không biết! Nơi này tin tức bế tắc, chả biết gì cả.
- Ngưu Cao đâu?
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Cùng với ngươi chứ?
- Gã đang ở phía bắc Thần Tuyền trại, cách chỗ ta đây có khoảng tám mươi dặm. Ta cũng đã hơn mấy tháng chưa được gặp gã.
Lúc này, đô đầu đi tới cười nói:
- Lý tham quân quen biết A Quý?
- Chúng ta là đồng hương, lớn lên cùng nhau.
- Vậy liền đúng dịp, tha hương ngộ cố tri đó!
Vương Quý trải qua hai năm kiếp sống Võ học và nửa năm quân lữ đã thành thục rất nhiều. Gã gật gật đầu, nói:
- Lão Lý đi cứ bận việc công vụ trước đi. Xong xuôi ta mời ngươi uống rượu.
- Được! Xong xuôi ta sẽ tới tìm ngươi.
- Ta ở quân doanh trong chân núi, cứ bảo tìm thần tiễn A Quý là mọi người đều biết ta.
Lý Diên Khánh bật cười, hai người ôm nhau thêm lần nữa rồi mới tạm thời chia tay. Vương Quý quay trở về quân doanh. Lý Diên Khánh tiếp tục đi lên trên. Không bao lâu sau thì tới nội trại. (trung tâm chỉ huy trại)
Nội trại là khu vực nhà kho và quan nha. Tri trại Tôn Thanh đã chờ đợi ở cửa chính từ lâu. Lý Diên Khánh đã gặp y ở Thái Nguyên hai tháng trước. Hai người còn tương đối quen thuộc.
Hai người chào nhau rồi hàn huyên vài câu. Tôn Thanh mời Lý Diên Khánh cùng hai viên tòng sự vào quan nha ngồi. Những binh lính khác đi thì được thu xếp đi nơi khác nghỉ ngơi ăn cơm.
Lý Diên Khánh và hai viên tòng sự ngồi ở đại đường. Có nha hoàn vào cho dâng trà cho bọn họ. Tôn Thanh cười nói:
- Lý tham quân lần này tới vất vả quá!
- Biết làm sao được. Nhiệm vụ mà. Ta không đến vậy các vị đồng liêu khác phải đến. Nếu không làm sao có thể bàn giao công việc với đại soái.
- Thực đúng vậy. Đại soái là người chăm chỉ, đặt định các chế độ và nhất định phải chấp hành nghiêm ngặt. Đây là sự khác biệt giữa danh tướng và tướng thường đó.
- Lần này cũng chỉ tuần tra Tấn Ninh quân sao?
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Tháng trước đi Lân châu, tháng này tuần tra Tấn Ninh quân. Hai ngày trước ở Khắc Hồ trại, sau đó đến Ô Long trại các ngươi. Rồi tiếp sau sẽ là Thần Tuyền trại và Thông Tần trại phía Bắc. Ta đoán chừng năm nay liền sẽ không quay trở lại nữa.
Tôn Thanh lo lắng mà hỏi thăm:
- Lý tham quân biết lúc nào khai chiến không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
- Chỉ e ngay cả đại soái cũng không biết. Cái này cần thiên tử quyết định. Dựa theo lệ cũ, sau khi tám ti chúng ta ở các nơi tuần tra kết thúc, viết báo cáo về tình trạng vật chất sẵn sàng chiến đấu của các nơi cho Đại soái. Đại soái sau khi cho rằng tình hình sẵn sàng chiến đấu đã hoàn thành, sẽ đưa ra báo cáo hoàn chỉnh với triều đình. Thiên tử sẽ căn cứ báo cáo quyết định thời gian khai chiến. Cho nên chí ít còn phải đợi mấy tháng nữa.
Tôn Thanh thở dài,
- Cứ chậm trễ việc khai chiến e rằng có chút ảnh hưởng tới sĩ khí đó.