Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 41 - Chương 34: Tan Rã Trong Không Vui. (2)

Chương 34: Tan rã trong không vui. (2) Chương 34: Tan rã trong không vui. (2)Chương 34: Tan rã trong không vui. (2)

- Ta không sao, chỉ là trầy da một chút!

Lý Diên Khánh vội vàng khoát tay.

Văn sĩ trung niên cũng không để ý tới hắn, kéo tay của hắn ra, xốc áo lên xem. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ đành quay đầu đi.

- Cha, chung quanh đều là máu ứ đọng!

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của tiểu nương, Lý Diên Khánh quay đầu lại mới phát hiện tiểu nương tử đang ghé trước miệng vết thương của mình, hắn vội buông áo:

- Không sao, ta phải đi về!

Hắn quay người rời đi, văn sĩ trung niên lại kéo hắn lại:

- Trong xe của ta vừa vặn có thuốc trị thương, bôi chút thuốc, tiêu trừ sưng, nếu không thương thế sẽ xấu đi.

Gã không nói lời nào, léo Lý Diên Khánh rời đi. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, lại thêm vết thương càng đau đớn khó nhịn, không bôi thuốc quả thực không được, đành phải đi theo văn sĩ trung niên tới cây cầu nhỏ.



Trong xe, một tùy tùng của văn sĩ trung niên dùng một loại thảo dược có mùi thơm bôi một lớp mỏng mảnh trên vết thương của hắn, lại dùng cao da chó cẩn thận dán lại cho hắn.

Nhạc Phi đứng trước cửa xe, quan tâm nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhếch miệng cười với gã, lại quay đầu trông thấy Vương Quý và Thang Hoài đang bắt chuyện với tiểu nương tử, tranh nhau nói khoác sự tích anh hùng của mình.

Lý Diên Khánh lườm họ một cái, hai tên trọng sắc khinh hữu.

- Trước tiên nằm đó đừng nhúc nhích!

Tùy tùng đè hắn xuống, rời khỏi xe, bước nhanh về phía chủ nhân.

Văn sĩ trung niên đang nói chuyện với Thang Chính Tông, thấy tùy tùng đi tới, văn sĩ trung niên vội vàng hỏi:

- Tình hình thương thế của hắn thế nào rồi?

- Khởi bẩm đại quan nhân, thương thế vẫn rất nghiêm trọng, may mắn bôi thuốc kịp thời, chậm một chút nữa sẽ thối rữa.

Thang Chính Tông cũng hỏi:

- Có thể cưỡi lừa không?

- Chỉ sợ không được!

Tùy tùng lắc đầu:

- Hiện giờ hắn chỉ có thể nằm thẳng, cưỡi lừa cũng không đi đường được, để xem ngày mai có thể tốt hơn không.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Ngày mai hắn phải tham gia trận chung kết Hội Đồng Tử, thiếu hắn rồi chúng ta chắc chắn phải thua.

Thang Chính Tông cực kỳ lo lắng, lại hỏi:

- Buổi sáng ngay mai hắn có thể ngồi dậy không?

- Điều này ta không dám nói!

Văn sĩ trung niên nói:

- Như vậy đi! Ta đưa đứa nhỏ vào thành, sau đó tìm đại phu trị thương xem cho hắn, nghỉ ngơi một đêm, thương thế hẳn là trở nên tốt đẹp.

Thang Chính Tông bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như vậy:

- Trước tiên về khách sạn, ta sẽ mời Trương Đức Lương của Thiên Kim Đường, hắn xem ngoại thương nổi tiếng nhất ở Thang Âm.

Lý Diên Khánh không cách nào cưỡi lừa, đành nằm trong xe ngựa trở về huyện thành. Thang Chính Tông mang theo ba người Nhạc Phi cưỡi lừa đi theo phía sau xe ngựa cùng trở về thành.

Vì giảm xóc nảy, xe ngựa đi rất chậm. Lý Diên Khánh nằm trên chăn đệm mềm mại, trên người cũng đắp một chiếc chăn, cảm giác đau đớn phần eo cũng bắt đầu giảm bớt, miệng vết thương truyền đến từng đợt mát lạnh.

Một vú nuôi trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú ngồi bên cạnh đang hết sức chăm chú vá áo khoác bị rách cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh hơi nghiêng đầu, thấy được tiểu nương tử ngồi phía trên, nàng đang xem tiểu thuyết mà Vương Quý đưa cho nàng, xem rất say mê, hoàn toàn quên bên cạnh còn một bệnh nhân.

- Ngươi đều biết chữ phía trên sao?

Lý Diên Khánh kinh ngạc hỏi.

- Ừ!

Tiểu nương tử đáp một tiếng, nhưng không đặt sách xuống.

Vú nuôi bên cạnh cười nói:

- Cô nương nhà ta không chỉ biết chữ, còn biết làm thơ nữa! Ngay cả lão gia cũng khen nàng viết đẹp.

Lý Diên Khánh nhìn tiểu nương tử một chút, thấy nàng mê mẩn đọc sách, liền chậm rãi nhắm mắt lại. Trong xe tràn ngập một hương thơm nhàn nhạt, hắn ngáp một cái, hơi buồn ngủ.

Tiểu nương tử bỗng nhiên đặt sách xuống, nghiêng đầu hỏi:

- Vừa rồi ngươi muốn hỏi ta cái gì?

- Không có gì, thích quyển sách này sao?

- Thích lắm! Ta thích Hồng Hài Nhi, đứa trẻ buổi trắng mập, lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Lý Diên Khánh bật cười ha ha:

- Sách chỉ nói là hắn giống đứa trẻ ba tuổi, trên thực tế cũng là lão yêu quái mấy trăm năm rồi.

- Ngươi gọi Khánh ca nhi sao?

Tiểu nương tử lại hiếu kỳ hỏi thăm.

- Là hai tên gia hỏa kia nói cho ngươi sao?

Lý Diên Khánh tức giận hỏi.

Tiểu nương tử cười hì hì:

- Họ còn nói ngươi biết làm thơ làm từ, nhất là am hiểu đối câu, ta ra một vế đối ngươi tới đối thử xem.

- Ngươi cũng thích đối câu sao?

- Bình thường nhàm chán đối chơi, ta ra vế trên…

Tiểu nương tử suy nghĩ một chút nói:

- Hiên thư tĩnh đối thiên can trúc.

Lý Diên Khánh cười, câu đối này hắn biết được, liền nói:

- Phục chẩm bằng thính vạn lại phong.

- Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.

Tiểu nương tử lại ra một liên.

- Đây là thơ của Yến Thù, vế dưới hẳn là, lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung.

- Không tồi! Không tồi!

Tiểu nương tử vui vẻ vỗ tay:

- Vậy ngươi cũng ra một vế trên để ta đối.

Lý Diên Khánh suy nghĩ cười nói:

- Ta ra một câu đối thú vị, vế trên là: Nam Nhạc miếu tử cá hòa thượng.

Tiểu nương tử ngẩn ngơ, bĩu môi nói nhỏ:

- Đây là cái gì? Thô tục như vậy, ta không đối được.

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Vậy ta nói vế dưới đi! Vế dưới là, Tây Trúc quốc thiêm vị Như Lai.

Hắn vừa nói xong, ngoài xe truyền đến tiếng cười to của văn sĩ trung niên:

- Thú vị! Câu đối này thực sự hay lắm.

Tiểu nương tử lại tức giận dùng nắm đấm trắng nhỏ nhắn đánh vào cửa sổ xe:

- Cha dĩ nhiên lại nghe trộm!

- Không phải cha nghe lén, là cha muốn nhìn một chút thương thế của Lý thiếu lang đã khá hơn chưa, chẳng qua nghe các ngươi đang đối câu, hẳn là đã tốt hơn rồi.

Lý Diên Khánh vội vàng nói:

- Đa tạ linh dược của phu tử, vết thương đã hết đau rồi.

- Vậy thì tốt, ta đã an tâm, Cửu Nương, để Lý thiếu lang nghỉ ngơi đi.

- Biết rồi.

Tiểu cô nương ngoài miệng nói biết rồi, nhưng hào hứng lại không hề giảm xuống, che miệng nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi họ gì?

- Họ Lý.

- A! Chúng ta là người cùng họ.

- Ngươi cũng họ Lý, gọi là Lý Cửu Nương?

- Cửu Nương là nhũ danh! Người ta gọi là Cửu Chân.

- Lý Cửu Chân, tên này không tồi, xem ra ngươi có rất nhiều ca ca tỷ tỷ!

- Ừ! Huynh trưởng gần ba mươi, sang năm vào kinh tham gia khoa cử, cháu gái ta cũng lớn hơn ta ba tuổi, thực khiến người ta phiền muộn!

Lý Diên Khánh cười một tiếng, tiểu nương tử này quả thực đáng yêu.

- Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta muốn xem sách.

Tiểu nương lại cầm sách lên, xem chốc lát, lại chuyển sách vụng trộm nhìn lại Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh nhắm mắt lại, xe ngựa di chuyển lộc cộc, không khí ấm áp trong xe khiến toàn thân hắn buông lỏng, dần dần ngủ thiếp đi.



Vào đêm.

Mấy tên học sinh du ngoạn một ngày đều cực kỳ mỏi mệt, sớm đã ngủ say. Trong khách sạn Thang Ký cực kỳ yên tĩnh, Chưởng quỹ cũng tới giường ngủ, chỉ có tiểu nhị gác đêm ngồi trong quầy ngủ gà ngủ gật.

Năm mới còn không tới một tháng, khách sạn làm ăn cũng vào thời điểm ế hàng. Khách trong khách sạn Thang Ký không nhiều, chỉ có tiền viện ở một nửa, hậu viện đằng sau cơ bản trống không, chỉ có mấy người Lý Diên Khánh. Đêm nay trong nhà Diêu Đỉnh có chút việc, không ở lại khách sạn, cả viện chỉ có bốn người họ.

Bình Luận (0)
Comment