Chương 318: Trao đổi tình báo.
Chương 318: Trao đổi tình báo.Chương 318: Trao đổi tình báo.
Lao Thành Doanh Thái Nguyên. Lý Diên Khánh được một quản doanh dẫn vào ngục trọng phạm dưới mặt đất.
- Nơi này nhốt đều là tử tù!
Quản doanh mở một cửa sắt, đi thẳng tới nơi sâu nhất:
- Nơi này là địa bàn của Diêm La Vương, ngoài chúng ta ra, còn có Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Trong địa lao ánh sáng lờ mờ, ẩm ướt âm trầm, tràn ngập tuyệt vọng và kinh khủng, một mùi thối tràn ngập dưới đất, khiến người ta không thể không che mũi. Quản doanh đã quen rồi, gã khàn khàn nói:
- Sáu năm trước nơi này bùng phát ôn dịch, chín mươi tám người tử vong toàn bộ, không ai dám xuống dưới nhặt xác, đành mặc kệ hư thối. Cuối cùng không thể không dùng lửa đốt sạch sẽ, lôi hài cốt đi, bắt đầu dùng lại lần nữa. Nhưng mùi thối này vẫn luôn tràn ngập, làm thế nào cũng không loại bỏ được. Có người nói đây chính là oan hồn không tan, dù sao những người này cũng sẽ bị xử trảm, không quan trọng.
Lý Diên Khánh nhíu mày theo gã đi vào nhà tù ở sâu bên trong cùng, phòng giam tối đen có thể mơ hồ thấy được một người nằm trên cỏ khô.
- Triệu Nguyên, có người tới thăm ngươi.
Quản doanh khàn giọng nói.
Trong bóng tối, người trên cỏ khô hừ một tiếng:
- Lúc này còn ai dám tới thăm ta?
- Là ta!
Lý Diên Khánh bình tĩnh nói.
- Ngươi?
Trầm mặc một lát, liền nghe tiếng khóa sắt vang lên soàn soạt trong bóng tối. Triệu Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người Tây Hạ không giết được ngươi, ta rất hận!
- Cũng đúng, lúc ta bị người Tây Hạ vây quanh, ta đã thề, nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh.
Triệu Nguyên bỗng nhiên hoảng sợ:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Hừ! Ngươi cho rằng ta đến để chém ngươi thành muôn mảnh sao? Ta không có hào hứng như vậy, triều đình đã phê chuẩn chém ngang lưng ngươi, không cần ta phí sức.
- Vậy ngươi tới làm gì?
Triệu Nguyên thê lương hỏi.
Lý Diên Khánh ra hiệu cho quản doanh, để gã tạm thời lui ra. Lý Diên Khánh thấy bên cạnh không có phạm nhân, cho nên mới thấp giọng nói:
- Ta tới làm giao dịch với ngươi.
- Làm sao? Ta còn có thể sống sót sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đại Soái đã ký tên, ngươi chết chắc rồi, chỉ là ta có thể để ngươi lựa chọn kiểu chết, treo cổ, uống thuốc độc mà chết ít nhất có thể giữ lại toàn thây. Thậm chí ta còn có thể để người nhà ngươi nhận thi thể của ngươi trở về an táng.
Qua nửa ngày, Triệu Nguyên lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Ta xem hơn mười rương tư liệu ngươi thu thập, bên trong giấu không ít bí mật, ví dụ như kỵ binh Tây Hạ qua sông Gia Lô chui vào. Ta muốn ngươi nói cho ta tất cả bí mật khác, đương nhiên ta cũng có thể tự mình phát hiện, chỉ là việc này cần thời gian. Ngươi nói cho ta, ta sẽ tiết kiệm được chút sức lực.
Triệu Nguyên cười lạnh một tiếng:
- Có một số bí mật ta không nói, ngươi vĩnh viễn không phát hiện được.
- Ta hỏi ngươi có muốn làm giao dịch này hay không?
Triệu Nguyên trầm mặc chốc lát nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta còn có một điều kiện.
- Ngươi nói xem.
- Buông tha vợ con ta.
Triệu Nguyên có hai con gái và một con trái, tuổi đều còn nhỏ. Dựa theo hình luật Đại Tống, làm mật thám nước địch, con trai sung quân biên cương, vợ và con gái sẽ biến thành doanh kỹ. Triệu Nguyên tự biết hẳn phải chết, nhưng gã rất lo lắng cho con cái của mình. Con trai mới mười ba tuổi, hai con gái một người tám tuổi, một người năm tuổi, để gã làm sao không lo lắng.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Sớm biết hôm nay, lúc trước sao còn như thế!
- Hiện giờ nói lời này cũng không có ý nghĩa, ngươi chỉ cần đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ nói cho ngươi bí mật ta biết, chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng, thế nào?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy phải xem ngươi có thể khiến ta hài lòng hay không. Nếu để ta hài lòng, ta không những sẽ thuyết phục Đại Soái buông tha vợ con ngươi, còn tính ra bổng lộc vài chục năm trong số tiền tài thu được của ngươi, giao cho thê tử của ngươi, để họ cũng có thể làm ăn buôn bán sống sót. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải viết ra tất cả bí mật, bao gồm bí mật của người Tây Hạ.
Triệu Nguyên lao tới trước hàng rào gỗ, mắt gắt gao nhìn Lý Diên Khánh:
- Ngươi không được phép lừa gạt ta, không được phép phát tiết cừu hận lên người vợ con ta, ngươi phải thề với ta!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta không thề với ngươi, ta chỉ nói tới điểm này, tin hay không do ngươi!
Triệu Nguyên xé mở áo ngực, để lộ lồng ngực, rơi lệ cầu khẩn:
- Ngươi có thể tự tay giết ta, nhưng cầu ngươi tha cho bọn họ, ta van ngươi!
- Ta đã nói rất rõ ràng, chỉ cần tình báo ngươi cung cấp khiến ta hài lòng, ta sẽ bỏ qua cho họ, tự ngươi lựa chọn đi!
Nói xong, Lý Diên Khánh quay người rời đi. Triệu Nguyên đằng sau bi thảm hô:
- Ta đáp ứng, ta đáp ứng toàn bộ!
Lý Diên Khánh dừng bước, lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi thời gian ba ngày, sau khi viết xong, ta sẽ để ngươi gặp vợ con một lần cuối.
Lý Diên Khánh không tiếp tục để ý tới gã, bước nhanh tới cổng chính, nói với quản ngục:
- Cho hắn giấy bút và ngọn đèn, sau ba ngày ta sẽ phái người tới lấy bản cung của hắn.
Lý Diên Khánh trở lại Quân Nha. Lúc này, ba tên Chủ Sự Tham Quân vừa được đề bạt đang chờ hắn trong quan phòng. Một người là Chu Ngạn cho Chủng Sư Đạo cất nhắc, gã rất trẻ trung, chỉ hai mươi mấy tuổi, cũng là một cử nhân, dáng dấp mặt vuông tai lớn, tướng mạo đoan chính. Lý Diên Khánh cũng rất coi trọng tướng mạo, từ xưa đã có câu nói dung mạo sinh theo tâm, nếu như nội tâm tà ác, tướng mạo cũng sẽ xuất hiện hung tướng, ác tướng. Qua tướng mạo, Chu Ngạn hẳn là một người phẩm hạnh đoan chính.
Trương Khúc cũng là người trẻ tuổi, gã là Tham Quân Ti Binh, lần này được đề bạt làm Chủ Sự Tham Quân, chủ quản Ti Thương, Ti Điền và Ti Công.
Kích động nhất lại là Nghiêm Cửu Linh, gã không nghĩ tới mình không chỉ có thể thoát tội, hơn nữa còn được Lý Diên Khánh đề cử làm Chủ Sự Tham Quân, quả thực khiến gã vui mừng phát khóc. Vận mệnh của gã thay đổi ngay bởi một suy nghĩ sai lầm, bởi vì một suy nghĩ sai lầm gã đáp ứng Dương Hòe đối phó Lý Diên Khánh. Về sau bởi vì không chịu nổi lương tâm khiển trách mà thẳng thắn nhận tội với Lý Diên Khánh, cuối cùng gã lại nhận được thông cảm, còn được thăng làm Chủ Sự Tham Quân.
Chủ Sự Tham Quân này với Nghiêm Cửu Linh mà nói còn một ý nghĩa khác. Từ hai mươi hai tuổi y đậu cử nhân làm văn lại, hiện giờ đã qua hai mươi năm, cũng bởi vì gã nhát gan nhu nhược, gia cảnh bần hàn, cho nên vẫn không có cơ hội thăng chức. Lần này gã được thẳng làm Chủ Sự Tham Quân, có nghĩa gã sẽ được trao tặng quan hàm Tương Sĩ Lang tòng cửu phẩm. Vào năm gã bốn mươi hai tuổi, gã rốt cuộc từ lại thăng làm quan, trong lòng gã tràn ngập cảm kích đối với Lý Diên Khánh.
- Mời mọi người ngồi đi!
Lý Diên Khánh đi vào quan phòng, khoát tay để mọi người ngồi xuống. Ba tên Chủ Sự Tham Quân ngồi xuống, Lý Diên Khánh để một tên lính dâng trà.
- Ta nghĩ Đại Soái đã nói qua với ba vị, chẳng qua ta còn cần nói lại lần nữa.
Lý Diên Khánh ôn hòa nói với ba người:
- Ta vẫn đảm nhiệm Lục Sự Tham Quân, ba người các vị mỗi tháng đều phải báo cáo trước cho ta, một số phê duyệt quan trọng cũng phải thông qua ta phê chuẩn. Những việc này mọi người đều biết, cũng chính là chuyện trong phạm vi quyền chức của mình, không cần ta nhắc lại lần nữa.
Ba người yên lặng gật đầu, họ đều biết, bao gồm của Chu Ngạn, vừa rồi Nghiêm Cửu Linh đã nói rõ cho gã biết.
Lúc này, Lý Diên Khánh đứng lên nói:
- Tiếp thep xin tất cả quan viên đều tập trung đi!
Đương! Đương! Đương!
Tiếng chuông gõ vang, đám quan chức vội vàng đi ra từ các phòng, gần năm mươi người nhanh chóng đứng xếp hàng trong sân. Lý Diên Khánh chỉ vào ba người nói:
- Đây là ba tên Chủ Sự Tham Quân do Chủng Soái vừa mới bổ nhiệm. Chu Tham Quân chủ quản Ti Quân và Ti Pháp. Trương Tham Quân chủ quản Ti Thương, Ti Điền và Ti Công. Nghiêm Tham Quân chủ quản Ti Binh, Ti Khải cùng Ti Kỵ. Về sau xin các vị giúp đỡ Chủ Sự Tham Quân của mình, làm tốt chuẩn bị chiến đấu và đại chiến sắp đến.
Trong viện cực kỳ yên lặng, trên thực tế trước khi Lý Diên Khánh trở về, mọi người đều biết ba vị Chủ Sự Tham Quân mới nhậm chức này, nên từng thảo luận qua, lúc này đều bình tĩnh trở lại.
Lý Diên Khánh thấy mọi người không có dị nghị, lại chậm rãi nói:
- Hôm nay triệu tập mọi người, còn một chuyện quan trọng khác. Xét thấy sự kiện Triệu Nguyên hậu quả rất nghiêm trọng, Đại Soái giao trách nhiệm cho ta thành lập một chế độ giữ bí mật, phòng ngựa xuất hiện chuyện cùng loại. Ta đại khái suy tính ba điều, điều thứ nhất là tất cả quan viên đều phải dọn khỏi quân doanh, không thể lưu lại Quân Nha. Thứ hai là mỗi người đều phải ký giấy cam đoan, phía trên sẽ viết rõ ràng hậu quả tiết lộ bí mật, tất cả quan viên và người nhà đều phải ký tên đồng ý. Thứ ba, thành lập chế độ dò xét lẫn nhau, người báo cáo có trọng thưởng, đồng thời thực hành quy định báo cáo hoạt động ban đêm, ban đêm các ngươi có bữa tiệc, nhất định phải báo cáo trước. Ai ăn cơm, ăn cơm nơi nào, đều phải nói rõ ràng, sau khi đạt được cấp trên phê chuẩn mới có thể đi ăn liên hoan.
Trong viện lập tức nghị luận ầm ĩ. Lý Diên Khánh cao giọng nói:
- Có điều gì cảm thấy không ổn có thể nói ra, nhân dịp hiện giờ còn chưa áp dụng, có thể thảo luận, một khi áp dụng nhất định phải chấp hành công chính.
Một quan viên giơ tay nói:
- Nhà chúng ta đều ở trong thành, mỗi ngày đi tới đi lui giữa huyện thành và quân doanh, thực sự không tiện. Có thể cho chúng ta một chút phụ cấp tiền xe, chúng ta có thể thuê xe bò.
Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất, mọi người cũng không muốn chuyển khỏi quân doanh, nếu như thực sự phải đi cũng không có cách nào, nhưng hi vọng có thể nhận được chút đền bù.
Lý Diên Khánh lại nói:
- Liên quan tới phụ cấp tiền xe ta đã nói với Đại Soái. Đại Soái cân nhắc mọi người khó xử, đưa ra hai phương án đền bù. Thứ nhất, Đại Soái sẽ cho mọi người thêm bổng lộc thích hợp, mỗi tháng mỗi người thêm bốn thành bổng lộc, đây là trợ cấp cho mọi người giữ bí mật. Thứ hai, quân doanh sẽ cung cấp một số lượng lừa, cần cưỡi lừa di chuyển giữa huyện thành và quân doanh, mỗi người phân phối một con lừa. Nếu như người nào đó nói trong nhà hắn có lừa, không cần lừa của quân đội, vậy thì mỗi ngày trợ cấp thêm năm mươi văn tiền xe khác. Mọi người có thể lựa chọn, muốn lừa hay muốn tiền trợ cấp.
Quân doanh đến huyện thành, thuê xe bò chẳng qua mười văn tiền, nếu như mấy người ngồi cùng nhau, sẽ càng rẻ hơn. Trên thực tế đây là một khoản phụ cấp không tệ, gần như tất cả mọi người đều không muốn lừa của quân đội.
- Lý Tham Quân, lúc nào chúng ta dọn khỏi quân doanh?
Một quan viên giơ tay hỏi.
- Mọi người bắt đầu thu dọn từ hôm nay, chậm nhất ngày mai phải chuyển xong, ngày kia, tất cả mọi người phải dọn khỏi quân doanh.