Chương 322: Ba mũi tên lập uy
Chương 322: Ba mũi tên lập uyChương 322: Ba mũi tên lập uy
Vương Quý và La Bình rời khỏi đại trướng. Vương Quý liền thấp giọng oán giận nói:
- Cái gì cũng không biết, trong mắt chỉ màu đen, đi nơi nào tìm Tham Quân họ Chu gì đó?
La Bình khẽ cười nói:
- Ta biết, ngươi đi theo ta là được.
Vương Quý lập tức ôm quyền cười bồi:
- Về sau xin La đại ca chiếu cố nhiều hơn.
- Như nhau thôi!
La Bình rất khách khí. Gã biết Vương Quý là bạn từ nhỏ với Chỉ Huy Sứ, lại là sĩ tử Võ Học, mình quả thực không thể bày tư lịch trước mặt gã.
- Nói thật, ta tòng quân năm năm, phần lớn thời gian đều đi theo Đại Soái, còn chưa có cơ hội giao đấu với quân địch Tây Hạ, vẫn luôn tiếc nuối.
Vương Quý lập tức dương dương đắc ý nói:
- Điểm này ngươi không bằng ta, ta trước sau xử lý hai mươi mốt binh sĩ Tây Hạ, kinh nghiệm trên chiến trường quả thực mạnh hơn huynh trưởng một chút.
- Vậy sau này trên chiến trường, Quý lão đệ còn phải giúp ta nhiều hơn rồi!
- Nhất định! Nhất định!
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đến trước đại trướng của Chu Ngạn. Chu Ngạn đảm nhiệm Chủ Sự Tham Quân đã mấy ngày, đã quen thuộc quá trình. Lúc này, có binh sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm Tham Quân, bên ngoài có hai người cầu kiến, nói là Lý Tham Quân để họ tới.
- Mau mời họ tiến vào!
Một lát, Vương Quý và La Bình đi tới. Chu Ngạn đứng dậy cười nói:
- Ta nói là ai chứ! Hóa ra là La lão đệ, chúc mừng lão đệ lên chức.
- Đa tạ rồi!
La Bình cũng cười đáp lễ giới thiệu:
- Vị này là Vương Đô Đầu. Hai người chúng ta phụng lệnh của Chỉ Huy Sứ đến đây xử lý chuyện điều binh, xin Chu Chủ Sự chiếu cố nhiều hơn.
Trước đó Lý Diên Khánh đã nói chuyện năm trăm tinh binh cho Chu Ngạn, đây là việc quan trọng của Tình Báo Ti, hắn hi vọng có thể nhận được tinh binh thật sự.
Chu Ngạn cười nói:
- Ta đã nhận được lệnh tiễn và quân lệnh rồi, Đại Soái còn đặc biệt phê chuẩn cho các ngươi lựa chọn năm trăm người từ Phá Lỗ Quân!
La Bình vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ Chu Tham Quân.
Vương Quý thấp giọng hỏi:
- Đội quân này rất tốt sao?
Bản thân La Bình đi ra từ trong Phá Lỗ Quân, gã sao lại không biết. Gã cười nói với Vương Quý:
- Đây chính là quân đội tinh nhuệ nhất quân Tây Bắc, lệ thuộc trực tiếp vào Đại Soái.
Vương Quý lập tức tỉnh ngộ:
- Chẳng lẽ chính là quân Chủng gia?
- Chính là nó, chẳng qua tên chính thức của nó là Phá Lỗ Quân.
Vương Quý cũng đã được nghe nói đội quân này, ước chừng một vạn người, do Chủng Soái tự mình dẫn đầu, là tinh nhuệ trong quân Tây Bắc, tất cả mọi người xưng là quân Chủng gia. Đương nhiên, Vương Quý cũng biết, Thiên tử không cho phép gọi tên quân Chủng gia, hóa ra gọi là Phá Lỗ Quân.
- Đại Soái rất coi trọng Tình Báo Ti các ngươi, các Ti khác không nhận được binh sĩ của quân đội này, các ngươi dự định lựa chọn thế nào, chọn theo cả doanh, hay là dùng phương pháp khác?
Vương Quý và La Bình nhìn nhau, tâm ý hai người tương thông, họ cũng vừa thăng lên từ Đội Đầu, tiếp nhận cả doanh tới bọn họ lại không chỉ huy được. Vương Quý vội vàng nói:
- Tốt nhất lựa chọn theo nhóm.
La Bình cũng không lên tiếng, họ cũng hi vọng lựa chọn theo nhóm. Chỉ Huy Sứ không dặn dò chuyện này, vậy nói rõ quyền lực này giao cho hai người họ.
Chu Ngạn nở nụ cười:
- Được rồi! Phá Lỗ Quân tổng cộng có hai mươi doanh, mỗi doanh có thể điều hai nhóm cho các ngươi, cuối cùng lại gom thành mười nhóm, như vậy vừa vặn có năm trăm người.
Nói xong, gã lấy ra mấy bản quân sách thật dày trong tủ ra:
- Đây là danh sách một vạn Phá Lỗ Quân, các ngươi có thể tự mình lựa chọn.
- Có cần chúng ta tự mình đi lĩnh binh sĩ không?
La Bình nhận một bản danh sách hỏi.
- Không cần, ta sẽ điều họ tới nơi này, Đại Soái muốn phát biểu một phen, sau đó các ngươi dẫn đi. Ta sẽ thông báo cho các ngươi, chậm nhất vào buổi sáng ngày mai.
Vương Quý cũng tiếp nhận một bản danh sách thật dày, gã tiện tay lật ra, binh sĩ lít nha lít nhít khiến gã hoa mắt. Gã nhìn một cột quê quán, chợt phát hiện bên trong có bảy binh sĩ quê Tương Châu, liền lập tức chép lại số hiệu, nhóm đội bốn đô hai doanh bảy quân ba.
Sáng ngày hôm sau, Vương Quý và La Bình dẫn hai trăm năm mươi tên lính xuất hiện trên bãi đất trông của Tình Báo Ti, đây là một mảnh đất trống có thể chứa trăm tòa đại trướng, chiếm diện tích chừng hơn bảy mươi mẫu.
Không hổ là binh sĩ tinh nhuệ nhất trong quân Tây Bắc, Vương Quý và La Bình hô lớn một tiếng, năm trăm binh sĩ nhanh chóng xếp hàng. Lúc này, Lý Diên Khánh mang theo mấy tên quan văn tới. Hắn đi tới trước mặt đội quân chậm rãi lướt qua những binh sĩ này, mỗi người tinh thần sung mãn, ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần vô cùng tốt. Trạng thái tinh thần có liên hệ chặt chẽ với sĩ khí, từ khí thế của họ có thể nhìn ra sĩ khí của đội quân này dâng cao.
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Tin tưởng Chủng Soái đã thông báo cho tất cả mọi người, từ giờ trở đi, các vị huynh đệ sẽ trở thành một thành viên Tình Báo Ti giống như ta. Tại hạ Lý Diên Khánh, làm Chủ Sự Tham Quân Tình Báo Ti, đồng thời kiêm nhiệm Chỉ Huy Sứ Tình Báo Doanh. Nói cách khác, mọi việc văn võ của Tình Báo Ti đều do ta toàn quyền phụ trách. Đầu tiên ta muốn nói với mọi người, quân kỷ của Tình Báo Ti cũng nghiêm khắc như Phá Lỗ Quân, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn, nhiệm vụ cũng nặng nề hơn. Nếu như không muốn lưu lại Tình Báo Ti, hiện giờ có thể nói ra, ta có thể cam đoan hắn lui về. Nếu như hiện giờ không nói ra, về sau muốn bỏ cuộc nửa đường, thật xin lỗi, hết thảy xử lý theo đào binh, chém thẳng không tha!
Lý Diên Khánh trầm mặc, ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn vào gương mặt mỗi người, thời gian uống cạn một chén trà, không một binh sĩ đứng ra.
Lý Diên Khánh gật đầu, tiếp tục nói:
- Trách nhiệm và thu nhập là ngang nhau, trách nhiệm trên vai các ngươi trọng đại, đãi ngộ sẽ đề cao, cơm nước cũng sẽ cải thiện. Lý Diên Khánh ta có thể nói cho mọi người, tại Tình Báo Ti của ta, không nói quan hệ ân tình gì, tất cả công lao ban thưởng chỉ bốn chữ ‘công bằng công chính’! Ta sẽ để cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Mặc dù năm trăm binh sĩ đều không lên tiếng, nhưng trong mắt mỗi người đều lộ vẻ hướng tới, họ đều là binh sĩ tầng dưới chót, càng thêm để ý công bằng công chính.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại chậm rãi nói:
- Năm trăm tên lính tổng cộng năm mươi hỏa, nên có mười tên Đội Đầu và hai Phó Đô Đầu, hiện giờ mười hai sĩ quan đều không có, bổ nhiệm thế nào? Rất đơn giản, vừa rồi ta cũng nói phải công bằng công chính, cho nên ta quyết định dùng bắn tên luận võ để quyết định mười hai sĩ quan này, người nào cũng có thể tham gia, mọi người cạnh tranh công bằng.
Quan mới đến đốt ba đống lửa, Lý Diên Khánh vừa lên chứng lại không giống bình thường, lại sử dụng bắn tên luận võ để quyết định chọn lựa sĩ quan cấp dưới. Tin tức lập tức chấn động đại doanh, thậm chí ngay cả Chủng Sư Đạo cũng nghe nói, lão cùng mười mấy tên đại tướng vội vàng chạy đến bãi bắn tên.
Đại tướng Diêu Bình Trọng không nhịn được nói với Chủng Sư Đạo:
- Ti chức thật không rõ, vì sao Lý Diên Khánh lại muốn lập di, không làm việc theo quy tắc?
Mấy đại tướng khác đều biểu thị khó hiểu. Chủng Sư Đạo lại khẽ cười nói:
- Thân phận của Lý Diên Khánh là Tiến Sĩ Thám Hoa, các ngươi cho rằng hắn là quan văn mọt sách sao? Một thân phận khác của hắn đó là hạng nhất đại hội cung mã, là cao thủ cung kỵ đứng đầu Đại Tống được quan phương công nhận, đây là ưu thế của hắn. Nếu như ta đoán không sai, bắn tên lựa chọn sĩ quan chỉ là một cái cớ, mục đích thật sự của hắn là muốn dùng cung kỵ để lập uy, dựng uy vọng cao thượng trong năm trăm người.
Mọi người giờ mới hiểu được, hóa ra trong này giấu diếm huyền cơ. Một đại tướng khác nói:
- Tuy nói như vậy, những vẫn không hợp quy củ.
Chủng Sư Đạo chậm rãi nói:
- Cũng không thể nói không hợp quy củ. Phá Lỗ Quân chính là người có năng lực ở trên. Hàng năm Đồng Thái Úy cũng sẽ cử hành thi đấu cung tên đề bạt tướng lĩnh, ba năm một lần triều đình cũng có đại hội cung mã lựa chọn nhân tài ưu tú. Hắn dùng tranh tài bắn tên cạnh tranh Đội Đầu cũng không có gì đáng trách. Lại nói ta cho hắn toàn quyền phụ trách kế hoạch xây dựng Tình Báo Ti, đây cũng nằm trong phạm vi chức quyền của hắn, ta không muốn can thiệp.
Đại Soái đã tỏ rõ thái độ, chúng tướng cũng không tiện nói gì. Khi họ chạy tới trận bắn tên, chung quanh đã có gần vạn tên lính vây xem, đều rất hứng thú nhìn Tình Báo Ti chọn lựa Đội Đầu.
Trên trận bắn tên, năm trăm tên lính ngồi chỉnh tề một bên đồng cỏ, Lý Diên Khánh thay một bộ khôi giáp, cưỡi chiến mã, tay xách cung đồng của hắn, phía sau lưng là ba mũi tên sắt, cao giọng nói với mọi người:
- Cung tên trong tay ta chính là cung đồng tên sắt nổi danh thiên hạ, cần lực lượng ba trăm cân mới có thể kéo ra. Đầu tiên ta bắn cho mọi người ba mũi tên, nếu có huynh đệ nào có thể vượt qua ta, như vậy ta có thể nhường lại vị trí Chỉ Huy Sứ.
Năm trăm binh sĩ lặng ngắt như tờ, binh sĩ xem náo nhiệt chung quanh lại vang lên tiếng kêu to, hiển nhiên cung đồng tên sắt khiến họ vô cùng kích động.
Lý Diên Khánh giục ngựa ra ngoài một trăm năm mươi bước, phía xa có ba bia người rơm dựng thẳng, nhưng trên thân người rơi lại mặc giáp sắt Tây Hạ, trên mặt cũng bọc mặt nạ sắt.
Lý Diên Khánh bắt đầu giục ngựa phi nhanh, hắn bỗng nhiên giương cung lắp tên. Băng một tiếng thật lớn, ngoài một trăm năm mươi bước, một mũi tên sắt bắn ra như thiểm điện, lực lượng mũi tên này cực kỳ cường đại, mũi tên sắt bắn vào mi tâm binh sĩ thứ nhất, trực tiếp bắn thủng mặt sắt che đậy, xuyên ra sau đầu, đính vào một ván gỗ cách sau lưng người rơm khoảng một trượng, bắn thủng cả tấm ván gỗ.
Tiếng hoan hô lập tức vang lên bốn phía, ngay cả năm trăm binh sĩ cũng kích động hô to. Chúng tướng xem chiến ở phía xa hãi nhiên, họ là người trong nghề, chỗ lợi hại của tên này không phải ở tinh chuẩn, mà là mặt nạ không hề rơi, điều này cần tốc độ và lực lượng cường đại cỡ nào.
Dương Tái Hưng âm thầm sợ hãi thán phục, gã nhìn ra cung kỵ của Lý Diên Khánh còn mạnh mẽ hơn so với đại hội cung mã hai năm trước, đã có khí thế đứng đầu thiên hạ.
Chủng Sư Đạo vuốt râu gật đầu, không hổ là hạng nhất đại hội cung mã, chỉ sợ tiễn thủ đứng đầu quân Tây Bắc là Lưu Kỹ cũng kém hắn.
Lúc này, Lý Diên Khánh bắn ra mũi thứ hai, tên này hắn đổi phương hướng, đổi thành tay phải cầm cung tay phái kéo dây. Trái ngược với vừa rồi, lực lượng mũi thứ hai cũng mạnh mẽ, thẳng tới yết hầu người rơm mục tiêu. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, tên này còn bắn gãy gậy gỗ tại cổ, cổ cỏ không chịu nổi trọng lượng của mũ giáp, mũ giáp mang theo đầu cỏ lăn xuống đất, mũi tên thứ hai cũng bắn thủng một cái động lớn ở tấm ván phía sau.
Không chờ mọi người reo hò, mũi tên thứ ba bắn ra, thẳng tới lồng ngực. Thiết giáp ở ngực không chịu được uy lực cường đại của tên sắt, bị bắn thủng một cái động lớn, tấm ván gỗ phía sau cũng bị bắn thủng.
Tiếng hoan hô vang tận mây xanh, năm trăm binh sĩ kích động hô to. Ngay cả Chủng Sư Đạo cũng không nhịn được giơ ngón tay cái. Chiêu này của Lý Diên Khánh cực kỳ hay, không chỉ dựng lên uy quyền tuyệt đối trong năm trăm binh sĩ, địa vị của hắn trong quân tây bắc cũng được dựng lên bởi ba mũi tên này.