Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 434 - Chương 327: Gặp Nhau Ngoài Ý Muốn.

Chương 327: Gặp nhau ngoài ý muốn. Chương 327: Gặp nhau ngoài ý muốn.Chương 327: Gặp nhau ngoài ý muốn.

Trong một đại trướng, Lý Diên Khánh đang cùng bốn tên Tham Quân bận rộn sửa sang các tư liệu đồ văn chồng chất như núi. Đây là chiến lợi phẩm do binh sĩ Tình Báo Doanh chép lại từ điểm tình báo Tây Hạ các nơi. Các binh sĩ đương nhiên không chỉnh lý, đưa vào đại trướng chỉ định coi như hoàn thành nhiệm vụ. Rất nhiều công việc rườm rà còn lại đều do quan viên văn chức hoàn thành. Trước mắt, mười tên Tham Quân Tòng Sự mới chiêu mộ còn chưa tiến hành phỏng vấn, chỉ có thể tạm thời do Lý Diên Khánh dẫn đầu bốn tên Tham Quân tiến hành chỉnh lý.

- Trước tiên phân loại đơn giản, văn thư không có giá trị ném qua một bên, sau đó lại chỉnh lý bộ phận có giá trị.

Lý Diên Khánh chỉ điểm mọi người. Lúc này Triệu Văn nhìn tư liệu chồng chất như núi nhỏ, đôi mắt để lộ cảm xúc khó khăn, nhướng mày hỏi:

- Xin hỏi Chủ Sự, hôm nay nhất định phải chỉnh lý xong toàn bộ sao?

- Đương nhiên không có khả năng!

Lý Diên Khánh cười nói:

- Chúng ta đại khái sửa sang một chút, chờ thêm mấy ngày chiêu mộ người mới sau đó xem xét kỹ càng. Nhưng công việc rườm rà vụn vặt này để Tòng Sự làm, không cần các ngươi làm, các ngươi chỉ phụ trách xét duyệt.

Lúc này, một binh lính xuất hiện ở cửa trướng, khom người thi lễ nói với Lý Diên Khánh:

- Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, Đại Soái mời ngài qua!

Lý Diên Khánh bỏ mấy tấm địa đồ trong tay xuống, cười nói với mọi người:

- Mọi người tiếp tục đi, ta đi một lát rồi trở lại.

Lý Diên Khánh đứng dậy rời khỏi đại trướng. Không bao lâu liền tới trước trướng soái của Chủng Sư Đạo, có thân binh vào bẩm báo thay hắn. Một lát, thân binh đi ra cười nói với Lý Diên Khánh:

- Mời Lý Tham Quân vào!

Lý Diên Khánh đi vào đại trướng, hắn lập tức dừng bước. Hai người ngồi trong đại trướng, một người là Đại Soái Chủng Sư Đạo, một người khác quả thực khiến Lý Diên Khánh không nghĩ tới, chính là Thái Úy Đồng Quán, lão đến đại doanh lúc nào vậy?

Ròng rã hai năm không nhìn thấy Đồng Quán, đột nhiên gặp gỡ, Lý Diên Khánh có cảm giác xấu hổ không nói ra lời. Nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ nhiều, Lý Diên Khánh đành tiến tới khom người thi lễ:

- Tham kiến Đại Soái, tham kiến Đồng Thái Úy!

Mặc dù Lý Diên Khánh kiêm nhiệm Chỉ Huy Sứ Tình Báo Doanh, nhưng hắn lại dùng lễ gặp nhau của quan văn.

Đồng Quán cười tủm tỉm nói:

- Diên Khánh, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp.

Đồng Quán biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì, tựa như giữa lão và Lý Diên Khánh chưa từng xảy ra chuyện gì. Lý Diên Khánh đương nhiên biết bụng dạ Đồng Quán cực sâu, rất khó nhìn ra ý tưởng thực sự của lão từ bề ngoài, chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất không vạch mặt ngoài.

- Mặc dù hai năm không gặp, nhưng thần thái của Thái Úy vẫn như cũ!

Đồng Quán cười ha ha nói với Chủng Sư Đạo:

- Lý Tham Quân tiễn pháp khá cao minh, không biết Chủng Soái phải chăng đã kiến thức?

Chủng Sư Đạo cười nhạt một tiếng:

- Ta đã nghe danh từ lâu, cũng tận mắt nhìn thấy.

- Đúng vậy! Có đôi khi ta vẫn cảm thấy để Lý Tham Quân đảm nhiệm quan văn quá đáng tiếc, làm võ tướng có lẽ còn có thể phát huy tài hoa của hắn hơn.

- Thái Úy vẫn không hiểu rõ lắm năng lực của Lý Tham Quân. Lão phu ở trong quân đội gần năm mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy đại tài giống như Lý Tham Quân. Xây dựng Tình Báo Ti mới ngắn ngủi mấy ngày, đã diệt đi toàn bộ cứ điểm tình báo mật thám Tây Hạ tại Hà Đông. Tại Tham Quân Ti cũng như vậy, tiền nhiệm hai ngày liền xử lý xong chuyện mấy tháng chất đống, khiến cho ta thực sự không biết nên để hắn làm Chủ Quản Tham Quân Ti hay là Tình Báo Ti. Hiện giờ hắn kiêm nhiệm hai bên, áp lực thực sự quá lớn.

Chủng Sư Đạo căn bản chưa kể tới chuyện võ tướng, nói bóng gió chính là lờ đi ám chỉ của Đồng Quán. Đồng Quán thầm bực trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

- Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm mà!

Đồng Quán là cấp trên của Chủng Sư Đạo, nếu như lão muốn điều đi hoặc bổ nhiệm Lý Diên Khánh làm võ tướng, lão căn bản không cần trưng cầu ý kiến của Chủng Sư Đạo, một điều lệnh có thể điều Lý Diên Khánh đi. Sở dĩ lão không làm như vậy cũng không phải vì cho Chủng Sư Đạo mặt mũi, mà bởi vì Lương Sư Thành.

Lương Sư Thành đã ám hiệu cho lão, hiện giờ Lý Diên Khánh là người của Lương Sư Thành, hi vọng Đồng Quán cho chút thể diện bỏ qua chuyện cũ. Điều này khiến Đồng Quán cực kỳ nổi nóng trong lòng, lại không thể làm gì. Hiện giờ lão vẫn đang ở vào trạng thái kết minh với Lương Sư Thành, mặt mũi này lão không thể không cho, chỉ là dùng phương thức nào đó diễn tả sự bất mãn của mình, lại không dám thực sự làm khó Lý Diên Khánh.

Đồng Quán cười gượng hai tiếng, đổi đề tài:

- Lần này Lý Tham Quân nhận được rất nhiều tài vật, giải trừ khẩn cấp cho quân Tây Bắc, đây chính là công lớn, không biết Chủng Soái dự định khen ngợi hắn thế nào?

Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được, vô sự không lên điện Tam Bảo. Hóa ra Đồng Quán đến vì mình thu được ba mươi vạn lạng bạc trắng. Cái gọi là khen mình thực tế là đang thăm dò Chủng Sư Đạo có báo cáo chuyện này với triều đình hay không. Lý Diên Khánh vẫn giữ yên lặng, xem Chủng Sư Đạo trả lời thế nào.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Cảm tạ Thái Úy quan tâm, ta đã dâng tấu lên Thiên tử, kịp thời báo cáo thắng lợi nho nhỏ này cho Thiên tử. Ngoài ra trong tấu chương ta cũng đề xuất, hi vọng bổ sung tài vật thu được làm quân phí cho quân Tây Bắc, hi vọng Thiên tử có thể đồng ý.

Chủng Sư Đạo gừng càng già càng cay, lão đương nhiên biết mục đích chuyến này của Đồng Quán, chính là muốn mang toàn bộ vàng bạc thu được rời đi. Điều này làm sao có thể, tài sản to lớn như vậy sao có thể không giao nộp cho triều đình?

Nếu như mình tùy ý Đồng Quán mang tài vật đi, chỗ tốt lão lấy được, trách nhiệm do mình gánh chịu, thiên hạ này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

Chủng Sư Đạo trực tiếp đưa Thiên tử ra, để tự Đồng Quán xem thế nào?

Quả nhiên Đồng Quán nghe nói Chủng Sư Đạo đã báo cáo với Thiên tử, sắc mặt lập tức trầm xuống, qua nửa ngày lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ triều đình sẽ cắt giảm quân phí của chúng ta!

- Triều đình quyết định ra sao chúng ta cũng không có cách nào, nhưng dù sao khoản tài phú này số lượng rất lớn, nếu như giấu diếm không báo, một khi bị Thiên tử biết được, chỉ sợ hai chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.

- Có sổ sách ghi chép số vàng bạc này không?

Chủng Sư Đạo lấy một quyển sách trên bàn ra giao cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh lại chuyển cho Đồng Quán. Đồng Quán nhận sổ ghi chép nhìn thoáng qua, ba mươi hai vạn lạng bạc trắng, một vạn sáu ngàn năm trăm lạng hoàng kim, bảy ngàn bốn trăm khoảnh đất đai, ba trăm bốn mươi bốn kiện châu báu.

- Như vậy đi! Kinh phí phía quân Thiểm Tây cực kỳ căng thẳng, tướng lĩnh và quan văn đã không thể phát bổng lộc, ta mang hoàng kim đi trước, sau đó ta sẽ dâng tấu chương tấu rõ với Thiên tử, tài phú khác tạm thời niêm phong lại, chờ phương án của quan gia xuống.

Dù sao Đồng Quán là Thái Úy, là lãnh đạo trực tiếp của mình, nếu để lão tay không trở về cũng không thực tế. Chủng Sư Đạo liền gật đầu nói:

- Lệnh của Thái Úy, thuộc hạ làm sao dám không tuân lời?

Sắc mặt Đồng Quán giãn ra, một vạn sáu ngàn lạng vàng tương đương hai mươi vạn quán, cũng có thể để lão chèo chống một hồi.

Lúc này Đồng Quán nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh cười nói:

- Lý Tham Quân mới nhận chức, đã nhổ đi tất cả cứ điểm mật thám Tây Hạ tại Hà Đông Lộ. Ta đoán chừng phía Thiểm Tây Lộ cũng không ít, không biết Lý Tham Quân có hứng thú tới Thiểm Tây Lộ quét điểm tình báo của người Tây Hạ hay không?

Lý Diên Khánh khẽ khom người:

- Làm quan viên tầng dưới chót, Diên Khánh nhất định phải phục tùng quân lệnh!

Lý Diên Khánh đẩy qua Chủng Sư Đạo, hắn đang nói cho Đồng Quán, ta quan chức nhỏ, loại chuyện này ngươi sao có thể hỏi to?

Chủng Sư Đạo cười ha ha:

- Lý Tham Quân không cần quá nghiêm túc, Đồng Thái Úy chỉ nói đùa một chút. Thủ hạ của Thái Úy nhân tài đông đúc, sao lại thiếu một người như ngươi?

Đồng Quán thầm mắng trong lòng, đành cười nói:

- Quả thực chỉ đùa một chút, chẳng qua Tình Báo Ti là thú tốt, ta sẽ phái người tới học, sau đó mở rộng toàn quân. Không chỉ quân Tây Bắc, quân Hà Bắc cũng phải thành lập, chỉ mong đến lúc đó Lý Tham Quân vui lòng chỉ giáo!

- Ti chức nhất định toàn lực phối hợp Thái Úy!

Đồng Quán nhận được một vạn sáu ngàn năm trăm lạng vàng, lão không ở lại lâu, lập tức cáo từ đi về phía tây, dẫn quân đội một ngàn người quay về phủ Kinh Triệu. Ngay khi Đồng Quán vừa đi chưa lâu, Lý Diên Khánh lại tới trướng soái một lần.

Chủng Sư Đạo oán hận nói với Lý Diên Khánh:

- Dựa theo lý thuyết, trước khi ý chỉ của Thiên tử đến, đám tài phú này ai cũng không được phép động vào. Hắn cứng rắn muốn lấy hoàng kim đi, bây giờ để ta giải thích với Thiên tử thế nào?

- Đại Soái có thể thật lòng bẩm báo với Thiên tử!

Chủng Sư Đạo lắc đầu thở dài:

- Vấn đề không ở nơi này, vấn đề công lao này là của ai. Ngươi cho rằng Đồng Quán thực sự vì cướp vàng đi sao? Không phải, là bởi vì ta thỉnh công với Thiên tử trước, khiến hắn bất mãn trong lòng, cho nên hắn mới gây chuyện.

- Hắn sẽ làm thế nào?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Hắn mang vàng đi, nếu như triều đình phái người đến xác minh số tài phú này, sẽ phát hiện vàng thiếu thốn, mà Đồng Quán sẽ không thừa nhận mình lấy vàng đi, ta nói cũng không rõ ràng.

- Đã như vậy, tại sao Đại Soái lại giao vàng cho hắn?

Chủng Sư Đạo trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Ngươi phải hiểu được đạo lý quân lệnh như núi. Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của ta, nếu như ta dám chống lại mệnh lệnh của hắn, hắn có quyền loại bỏ chức vụ của ta lập tức, nói tới cùng chuyện này đúng là ta đã làm sai trước, không nên vòng qua hắn dâng tấu chương cho Thiên tử. Mặc dù Thiên tử cho ta đặc quyền dâng tấu chương trực tiếp, nhưng ngươi phải hiểu được, quyền lực này là thanh kiếm hai lưỡi, tiện mình, lại đắc tội cấp trên, ta sẽ rất khó song toàn.

- Vậy Đại Soái dự định giải thích lỗ hổng vàng thế nào?

Lý Diên Khánh hỏi.

Chủng Sư Đạo trầm mặc một lát nói:

- Ngoại trừ dâng tấu chương giải thích rõ ràng với Thiên tử ra, cũng không có biện pháp khác. Nếu đã đắc tội người, vậy chỉ có thể đắc tội tới cùng.

- Ti chức hiểu được.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Không nên đặt chuyện nhỏ này ở trong lòng, trái lại chuyện phỏng vấn ngày mai, đã sắp xếp xong xuôi chưa?

Lý Diên Khánh vội nói:

- Danh sách đã có rồi, phía Phủ Học lựa chọn một trăm hai mươi người, Đại Soái muốn đi phỏng vấn cùng không?

- Để xem đã! Nếu có thời gian, ta sẽ đi cùng.

Đúng lúc này, cửa đại trướng có thân binh báo cáo:

- Khởi bẩm Đại Soái, một người tới bên ngoài đại doanh, nói là quan viên triều đình cắt cử, đến đây nhậm chức.

- Tên hắn là gì?

Chủng Sư Đạo vội hỏi.

- Dường như tên là Tông Trạch!

Bình Luận (0)
Comment