Chương 329: Chỉ định mật thám.
Chương 329: Chỉ định mật thám.Chương 329: Chỉ định mật thám.
- Mời ngồi!
Chủng Sư Đạo ôn hòa mới sĩ tử Trương Khoa ngồi xuống.
Trương Khoa căng thẳng ngồi xuống trước mặt mọi người. Chủng Sư Đạo nhìn gã một chút, cười nói:
- Trước tiên giới thiệu sơ lược về mình, cố gắng ngắn gọn!
- Học sinh là người địa phương phủ Thái Nguyên, năm nay hai mươi lăm tuổi, phụ thân là giáo sư Huyện Học Dương Khúc. Năm năm trước học sinh đậu thi giải, nhưng hai lần thi tỉnh đều rớt. Học sinh hi vọng có thể tòng quân làm quan viên văn chức, ra sức vì nước!
Gã run rẩy nói xong, không nhịn được nuốt nước bọt. Gã thầm hận mình nói chuyện khô khan, câu ra sức vì nước sau cùng không có chút tình cảm, quả thực khiến gã uể oải.
Chẳng qua Chủng Sư Đạo cũng không quá để ý tới biểu hiện tình cảm của gã, lại cười hỏi:
- Hôm nay là Tình Báo Ti và Tham Quân Ti cùng chiêu mộ Tòng Sự, ngươi hi vọng mình có thể vào Ti nào?
- Học sinh hi vọng có thể tiến vào Tình Báo Ti.
- Vì sao?
- Học sinh cảm thấy mình rất giỏi phân tích vấn đề, chú trọng chi tiết, rất thích hợp phân tích công việc tình báo.
Lý Diên Khánh nhìn bài thi của gã một chút, đạt được tốt nhất, đối sách làm rất trật tự, liệt kê rõ ràng Giáp Ất Bính Đinh La, mạch suy nghi phân tích rõ ràng, không hề lộn xộn, là một sĩ tử loại hình trật tự. Lý Diên Khánh liền nâng bút đánh một dấu vào danh sách của gã, quyết định tuyển mộ người này.
Mặc dù Chủng Sư Đạo là Chủ soái, nhưng Chủng Sư Đạo lại giao quyền chọn người của Tình Báo Doanh cho Lý Diên Khánh, đây cũng là Chủng Sư Đạo thực hiện lời hứa của mình, toàn quyền giao kế hoạch xây dựng Tình Báo Ti cho Lý Diên Khánh phụ trách, hôm nay lão phần lớn là lựa chọn Tòng Sự cho tám Ti thay Tông Trạch.
Lúc này, Chủng Sư Đạo nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, đây là ám chỉ Lý Diên Khánh có câu hỏi gì không. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Không biết Trương sĩ tử có biết võ nghệ hay không?
- Học sinh từng học qua bắn tên, đây là môn bắt buộc của Phủ Học, chỉ là bắn không tốt, cũng học qua múa kiếm một chút, cái khác thì không biết.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Trương sĩ tử có thể lui xuống, nếu như trúng tuyển, chậm nhất ngày mai chúng ta sẽ có thông báo, xin chú ý yết bảng tại cửa chính Phủ Học.
Trương Khoa chậm rãi thi lễ, lui xuống.
Tông Trạch cười nói:
- Ta cảm thấy người này không tồi, có thể làm việc ở Pháp Ti.
Chủng Sư Đạo cười ha ha nói:
- Rất xin lỗi! Lý Tham Quân đã vượt lên trước, không có cách nào, Tình Báo Ti không có Tham Quân Tòng Sự nào, phía dưới tám Ti có không ít người, chỉ có thể để Tình Báo Ti lựa chọn trước.
Tông Trạch vội vàng nói:
- Không sao, phía sau còn nhiều sĩ tử.
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Vậy người tiếp theo đi!
- Mời sĩ tử thứ hai vào phỏng vấn!
Giữa trưa Chủng Sư Đạo liền về doanh, phỏng vấn buổi chiều do Lý Diên Khánh và Tông Trạch phụ trách. Họ phỏng vấn kéo dài đến lúc màn đêm buông xuống cuối cùng mới kết thúc, hai người đều mệt mỏi kiệt sức.
Chẳng qua mặc dù rất mệt mỏi, trong lòng hai người lại thực sự vui mừng, cuối cùng chọn được người hài lòng. Nhất là Tông Trạch, ngày mai lão mới chính thức nhậm chức, nhưng Chủng Soái đã giao quyền lực chiêu mộ thuộc hạ cho lão, đủ thấy Chủng Soái tín nhiệm lão, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt.
Tông Trạch trải qua quan trường lâu năm, lão biết đây là Chủng Soái tỏ thái độ, mang ý nghĩa về sau Chủng Soái sẽ không quá can thiệp vào chuyện của mình. Điều này khiến Tông Trạch cảm thấy vui mừng trong lòng, đồng thời trên vai cũng cảm nhận được trách nhiệm trọng đại.
- Tông lão tướng quân thấy người Nữ Chân thế nào?
Trên đường cùng trở về quân doanh, Lý Diên Khánh hỏi Tông Trạch.
Tông Trạch thở dài nói:
- Uy hiếp vương triều Trung Nguyên luôn đến từ phương bắc, các dân tộc man di phương bắc phần lớn tộc mới hung ác, tộc cũ ổn định. Nữ Chân là mọi rợ mới phát triển, một khi họ diệt Liêu quốc, chắc chắn sẽ mang đến tai nạn to lớn cho Đại Tống, tai nạn này thường sẽ kéo dài mấy chục năm. Khi người Nữ Chân từ tộc mới dần thành tộc cũ, phương bắc sẽ dần ổn định, sau đó lại có tộc mới sinh ra, diệt người Nữ Chân, sau đó lại tiếp tục đồ thán Trung Nguyên, ngàn năm vòng qua vòng lại. Mấy năm nay ta liên tục dâng tấu lên triều đình mấy chục lần, kiên quyết phản đối Tống Kim kết minh, nhưng không nhận đươc bất cứ hồi đáp nào. Ta cũng nản lòng thoái chí, mới dâng thư lên triều đình yêu cầu lui sĩ. Kết quả vừa đưa ra, triều đình lập tức đồng ý, đủ thấy triều đình chán ghét ta đã lâu rồi.
Lý Diên Khánh thầm tán dương ánh mắt độc đáo của Tông Trạch, xu thế lịch sử quả nhiên như vậy.
Lúc này, Tông Trạch lại nói với Lý Diên Khánh:
- Ta đã sáu mươi tuổi, nhiều nhất còn mười năm ra sức vì nước, Đại Soái cũng không còn mấy năm. An nguy của Đại Tống còn phải dựa vào thế hệ các ngươi, các ngươi cũng không phải vì bảo vệ triều đình, mà là vì bảo vệ ngàn vạn con cháu Đại Tống không bị dị tộc chà đạp và đồ thán, bảo vệ quê hương xinh đẹp của chúng ta. Giống như lúc trước ta đã nói cho Thang hoài, lời này hôm nay ta cũng tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ nó!
Lý Diên Khánh nghiêm túc gật đầu:
- Lão tướng quân dạy bảo, Diên Khánh khắc ghi trong lòng!
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh giao quyền cho Tông Trạch, giao chức vụ Lục Sự Tham Quân của mình cho Tông Trạch. Chủng Sư Đạo cũng chuyển giao quyền lực chủ tướng hậu cần mà mình kiêm nhiệm cho Tông Trạch, thuận lợi hoàn thành giao tiếp.
Khi Lý Diên Khánh toàn thân thoải mái trở lại Tình Báo Ti, lại trông thấy Triệu Văn và Võ Hiền Lương mang theo một đám sĩ tử trẻ tuổi tiến vào quân doanh, nhóm Tham Quân Tòng Sự mà họ chờ đợi đã lâu cuối cùng đến rồi.
Đám sĩ tử này tổng cộng có mười lăm người, mặc dù trước đó mỗi người đều viết thư hứa hẹn, hứa hẹn mình không có bất kỳ quan hệ nào với Tây Hạ và Liêu quốc, chẳng qua trước khi chính thức nhận chức còn phải điều tra kỹ càng bối cảnh gia đình, sau khi xác nhận mới có thể thực sự trúng tuyển.
Lý Diên Khánh vào đại trướng, Triệu Văn cười giới thiệu cho họ:
- Chắc hẳn lúc phỏng vấn đã gặp qua, nhưng ta vẫn phải giới thiệu cho mọi người một chút. Vị này là Lý Tham Quân Chủ sự Tình Báo Ti của chúng ta, đồng thời kiêm nhiệm Chỉ Huy Sứ Tình Báo Doanh. Các ngươi là quan văn, không cần gọi Chỉ Huy Sứ, mà gọi Lý Tham Quân là được.
Mọi người cùng khom người thi lễ:
- Tham kiến Lý Tham Quân!
Lý Diên Khánh cười khoát tay:
- Các vị không cần đa lễ. Đầu tiên hoan nghênh các vị tới Tình Báo Ti, mặc dù Tình Báo Ti của chúng ta vừa thành lập mười ngày, nhưng đã làm mấy chuyện lớn, uy chấn quân Tây Bắc. Nếu như binh sĩ trong quân nghe nói các ngươi là thành viên Tình Báo Ti, chắc chắn sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt khác. Tiếp theo trước tiên ta giới thiệu sơ lược cho mọi người một chút.
Tất cả sĩ tử đều ngừng thở, chăm chú lắng nghe Chủ Sự Tham Quân giới thiệu.
- Tình Báo Ti chia làm Ti Nha, Quân Doanh và Hậu Cần ba bộ phận. Ti Nha chính là các ngươi, trước mắt trong Ti Nha gồm cả ta chỉ có năm người tạo thành, tăng thêm các ngươi chính là hai mươi người. Quân Doanh có năm trăm binh sĩ, là binh sĩ được lựa chọn ra trong quân đội tinh nhuệ nhất quân Tây Bắc, thuộc về tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Hậu Cần Doanh có năm mươi ba người, chủ yếu phụ trách chi viện hậu cần.
Hiện tại nói về Ti Nha. Phía dưới Ti Nha chia làm Nội Ti và Ngoại Ti. Nội Ti do Triệu Tham Quân chủ quản, Ngoại Ti do Võ Tham Quân chủ quản. Ngoài ra còn có hai vị Ngô Tham Quân và Lý Tham Quân, hai người họ phụ trách Hậu Cần Doanh. Mười lăm người các ngươi có bảy người vào Nội Ti, bảy người vào Ngoại Ti, một người phụ trách chỉnh lý văn thư thay ta. Phân công đại khái là như vậy, hiện giờ trước tiên đi thay quần áo, sau đó tham dự chỉnh lý tư liệu văn thứ, coi như các ngươi thực tập, phân phối cụ thể chờ sau khi chính thức nhận chức rồi tiến hành.
- Xin hỏi Tham Quân, ban đêm chúng ta phải ở lại quân doanh sao?
Một sĩ tử nơm nớp lo sợ hỏi.
- Không cần, giờ dậu một khắc buổi chiều các ngươi có thể rời quân doanh về thành, mấy vị Tham Quân sẽ lập tức nói cho các ngươi biết.
Nói xong, Lý Diên Khánh liếc mắt ra hiệu cho Ngô Khiêm và Lý Đức phụ trách hậu cần. Tham Quân Ngô Khiêm vội vàng vẫy gọi nói với mọi người:
- Mời các vị đi theo ta!
Một đám sĩ tử liền theo hai vị Tham Quân Hậu Cần đi nhận y phục vật phẩm của mình.
Lúc này, Lý Diên Khánh mới quay đầu lại hỏi Dương Lượng chờ ngoài cửa trướng đã lâu:
- Có chuyện gì không?
Dương Lượng nhỏ giọng nói:
- Ti chức chỉ muốn nhắc nhở Chỉ Huy Sứ, hôm nay còn một cuộc hẹn.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ. Hắn thiếu chút nữa quên còn hẹn người khác, liền vội vàng hỏi:
- Đã đến giờ chưa?
- Còn một khắc đồng hồ.
Một khắc đồng hồ chính là nửa giờ, hắn phải tới thành Thái Nguyên. Thời gian vô cùng gấp gáp, Lý Diên Khánh phân phó Triệu Văn và Võ Hiền Lương chào hỏi sĩ tử, mình thì xoay người lên ngựa, mang theo Dương Lượng chạy gấp ra ngoài trại lính.
Trong quán rượu Phúc Lai huyện thành, Lý Diên Khánh được một tiểu nhị dẫn lên tầng ba, ngồi xuống trong một gian nhã thất. Một lát, hai thương nhân trung niên dáng người béo lùn đi tới. Hai người này họ Kiều, là hai huynh đệ, huynh trưởng gọi Kiều Bá An, đệ đệ gọi Kiều Trọng An, là thương nhân da lông nổi tiếng phủ Thái Nguyên, nhiều năm qua lại giữa Hà Đông Lộ và Tây Hạ.
Bọn họ mở năm cửa hàng ở cách Châu Tây Hạ, có quan hệ với quyền quý Tây Hạ, sống ở Tây Hạ rất không tồi. Lần này Lý Diên Khánh muốn lợi dụng cửa hàng của họ xếp mật thám của mình.
Huynh đệ Kiều thị là Chủng Sư Đạo giới thiệu cho Lý Diên Khánh, mười năm trước họ từng làm việc cho Chủng Sư Đạo, cũng không mâu thuẫn làm việc cho quân đội.
Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm:
- Mấy ngày trước Tình Báo Ti càn quét cửa hàng Tây Hạ, không biết có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của hai vị tại Tây Hạ hay không?
Hai huynh đệ nhìn nhau, Kiều Bá An cười nói:
- Ảnh hưởng duy nhất chính là quét đi không ít đối thủ cạnh tranh phương diện làm ăn của chúng ta.
Ba người cười cười. Liều Bá An lại giải thích:
- Chúng ta có giao tình với lão trượng của Tây Hạ Vương, vẫn được hắn che chở, không ai dám đụng tới chúng ta, xin Tham Quân yên tâm.
- Như vậy không còn gì tốt hơn!
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu.
Lúc này, Kiều Trọng An lại hỏi:
- Không biết Lý Tham Quân dự định xếp mật thám vào thành nào của Tây Hạ?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Ta muốn bước đầu xếp mật thám vào Tả Sương Thần Dũng Quân Ti và đô thành phủ Hưng Khánh Tây Hạ gần với biên giới, hai nơi này có cửa hàng của các ngươi hay không?
Kiều Trọng An gật đầu:
- Hai nơi này chúng ta đều có cửa hàng, Lý Tham Quân có thể lập tức xếp mật thám vào.
- Lập tức là có ý gì?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
Kiều Bá Ân mỉm cười:
- Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ theo đội lạc đà tiến về Tây Hạ, người của Lý Tham Quân có thể đi theo chúng ta, chẳng qua hiện giờ phong thanh hơi chặt, tốt nhất đừng vượt qua năm người.
Lý Diên Khánh hớn hở nói:
- Vậy thì một lời quyết định, ta phái bốn người đi theo các ngươi tới Tây Hạ.