Chương 334: Hổ Khiếu Hạp.
Chương 334: Hổ Khiếu Hạp.Chương 334: Hổ Khiếu Hạp.
- Lý Tham Quân cảm thấy chuyến này chúng ta nắm chắc bao nhiêu thành?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Hiện giờ ta hoàn toàn không biết gì về tình hình quân địch, cho nên cũng không hề có chút niềm tin. Chẳng qua ta tin tưởng sách lược của chúng ta là chính xác, chỉ cần có thể nắm lấy cơ hội, chúng ta vẫn có cơ hội thành công.
Trầm mặc một lát, Lưu Kỹ hỏi:
- Lý Tham Quân hiểu biết thế nào về người Tây Hạ?
- Hiểu rất ít, trước đó ta chỉ làm quen với mật thám Tây Hạ, gần như hoàn toàn không biết gì về quân đội của họ. Lưu tướng quân trú đóng biên cương lâu ngày, ta vẫn muốn tìm hiểu với Lưu tướng quân một chút.
Cũng không phải Lý Diên Khánh chưa từng hiểu biết quân đội Tây Hạ, trước đó hắn bị kỵ binh Tây Hạ phục kích suýt mất mạng, nhưng nếu Lưu Kỹ chủ động hỏi hắn, hắn đương nheien phải đưa quyền nói chuyện lại cho Lưu Kỹ.
Lưu Kỹ gật đầu:
- Thật ra ta cũng hiểu không nhiều, chỉnh là bình thường góp nhặt lẻ tẻ một chút. Ta biết đặc điểm lớn nhất của quân đội Tây Hạ là tử chiến không lùi, cũng không đầu hàng. Chúng ta đừng có suy nghĩ bắt tù binh cái gì, càng không nên trông cậy họ đầu hàng. Cho nên muốn giành thắng lợi chỉ có một con đường, hoàn toàn tiêu diệt họ, giết sạch binh sĩ Tây Hạ, họ chắc chắn là bại, một tia hi vọng này Lý Tham Quân hãy nhớ lấy.
Lý Diên Khánh cũng thấm sâu trong người, hai trăm binh sĩ Tây Hạ kia bỏ mình toàn bộ mới kết thúc chiến đấu, hoàn toàn nhất trí với lời Lưu Kỹ nói. Hắn mỉm cười:
- Lời nói kinh nghiệm của Lưu tướng quân, Diên Khánh nhớ kỹ.
Từ đại doanh quân Tống đến Tự Võ Trại cũng không xa, chỉ cách nhau bốn năm mươi dặm đường. Lúc canh tư, quân đội đã tới Tự Võ Trại. Tri Trại của Tự Võ Trại gọi là Đinh Nguyên, hơn bốn mươi tuổi, rất quen thuộc với Lưu Kỹ, gã tự mình rời trại nghênh đón quân đội đến.
Lưu Kỹ giới thiệu Lý Diên Khánh với gã:
- Vị này là Lý Tham Quân Tình Báo Ti, Đinh Tri Trại chắc là biết rồi!
Đinh Nguyên vội vàng thi lễ nói:
- Đương nhiên rất quen thuộc, tình báo của thám tử chúng ta đều phải đưa tới Tình Báo Ti, Lý Tham Quân hẳn là biết được quân Tây Hạ xây dựng đập nước trong tình báo của ta.
- Đúng vậy!
Lý Diên Khánh cười đáp lễ:
- Tình báo của Đinh Tri Trại tới rất kịp thời, mấy ngày trước có lẽ mấy tên thủ hạ của ta đã đi qua quý Trại!
- Quả thực đã qua, ngựa của họ còn đang trong Trại ta, phán đoán từ lộ trình, ta cảm thấy chắc là sắp trở về rồi.
Mọi người nói chuyện vài câu, Đinh Nguyên liền mời một ngàn ba trăm binh sĩ tới trại lớn, gã an bài Phò tướng mang các binh sĩ đi nghỉ ngơi ăn cơm, lại mời Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ đến quan phòng của mình.
Lúc này, Lý Diên Khánh lấy quân lệnh của Chủng Sư Đạo ra cho gã, một khi quân đội Tình Báo Doanh chiếm lĩnh đập nước, gã nhất định phải lập tức dẫn quân tiến đến tiếp ứng.
Đinh Nguyên xem xong quân lệnh trầm tư chốc lát nói:
- Sau khi Hổ Khiếu Hạp chứa nước, điểm cao nhất của đạp nước khoảng năm trượng, nếu như không thả nước, đồ quân nhu của đại quân cũng không qua được, ta cảm thấy vẫn nên thả nước, về phần nước phá hủy mặt đất cũng là phiền toái, hoặc là chờ đến mùa đông đóng băng rồi lại đi.
Lưu Kỹ nhướng mày:
- Không phải ba dặm phía trước Hổ Khiếu Hạp còn một hẻm núi khác sao, có thể vòng qua Hổ Khiếu Hạp, trực tiếp rời khỏi Hoành Sơn, chẳng lẽ không đúng sao?
- Ngươi nói chính là đi đường Cổ Nguyên. Con đường kia quả thực có thể đi, nhưng ngươi hẳn cũng biết phía cuối hẻm núi chính là thành Ngân Xuyên, đó là hiểm thành nổi tiếng, một người giữ quan ải vạn người khó đi qua, ngươi không công phá được nó, sẽ phải trở về đường cũ.
Thành Ngân Xuyên cũng không phải Ngân Xuyên hiện giờ, mà là một thành trì kiên cố nổi tiếng ở biên cảnh Tống Hạ, hai bên đã thay chủ nhiều lần, trước mắt bị quân Tây Hạ khống chế. Triều Tống gọi nó là thành Ngân Xuyên, mà Tây Hạ lại gọi nó là thành Tang Để, là thành yết hầu của Tây Hạ, cướp đoạt nó, quân Tây Hạ sẽ mất đi ưu thế địa lợi.
Lý Diên Khánh chỉ là hiểu rõ tòa thành này trên bản đồ, nhưng hắn biết, quân Tây Hạ đã xây đập chứa nước tại Hổ Khiếu Hạp, che mất đường phía bắc hạp, đương nhiên cũng phải phòng bị quân Tống đi đường khác rời khỏi Hoành Sơn, họ chắc chắn sẽ tập trung trọng binh tại thành Ngân Xuyên.
Với quân Tống mà nói, cướp đoạt đường nước Hổ Khiếu Hạp chỉ là phòng ngừa người Tây hạ dùng nước nhấn chìm quân Tống, nhưng muốn thông qua Hoành Sơn, vẫn phải đánh một trấn cướp đoạt thành Ngân Xuyên.
Đúng lúc này, một binh lính chạy như bay đến, bẩm báo:
- Khởi bẩm Tri Trại, huynh đệ đi dò đường trước đó đã trở về.
Lý Diên Khánh vui mừng quá đỗi, thủ hạ của hắn cuối cùng đã trở về. Hắn vội vàng nói với Đinh Nguyên và Lưu Kỹ:
- Thành Ngân Xuyên để sau hãy nói, chúng ta nghe tình báo đập nước trước.
Không bao lâu, binh sĩ dẫn đầu Tình Báo Doanh đi tới, gã không nghĩ tới lại gặp Chỉ Huy Sứ ở nơi này, gã quả thực vui vẻ, quỳ một chân xuống hành lễ:
- Vương Bình tham kiếm Chỉ Huy Sứ!
- Lần này các ngươi vất vả rồi, mau nói tình hình đập nước.
Vương Bình lấy bản đồ vẽ tay từ trong ngực ra, treo trên ván gỗ:
- Đây là bản đồ ti chức vẽ đơn giản, quả thực có một con đường nhỏ nối thẳng tới phía trên đập nước Hổ Khiếu Hạp. Con đường nhỏ này tương đối khó đi, phải chế tác thang dây leo lên vách núi, xuyên qua một khe đá to lớn.
Đinh Nguyên ở bên cạnh kinh hô:
- Ngươi nói chắc là Đao Hạp!
Vương Bình gật đầu:
- Hẻm núi nhìn qua giống như là đao chém.
- Có phải trên đỉnh sơn cốc có một tảng đá lớn nhìn qua giống như lung lay sắp đổ?
- Đúng vậy!
- Vậy thì đúng rồi!
Đinh Nguyên cười nói với Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ:
- Trên đầu Hổ Khiếu Hạp quả thực có một hẻm núi nhỏ dài một dặm, đứng phía dưới Hổ Khiếu Hạp có thể thấy rõ ràng, chúng ta gọi nó là Đạo Hạp. Từ sau lưng Hổ Khiếu Hạp có thể leo lên, nhưng từ chính diện không đường để đi, họ lại có thể đi đến Đao Hạp, quả thực là kỳ quái, bên kia là một vách núi cheo leo cao tới hai mươi trượng, chẳng lẽ các ngươi bò lên trên vách núi?
Vương Bình lắc đầu:
- Bên trong vách núi là khoảng không, phía dưới có một sơn động, leo lên đỉnh vách núi chính là Đao Hạp.
- Cái này ta cũng chưa nghe nói, xem ra là ông trời chiếu cố, để chúng ta tìm được một đường bí mật mới.
Lý Diên Khánh nói với Vương Bình:
- Ngươi đi nghỉ ngơi ăn cơm, dưỡng sức cho tốt, trời sắp tối chúng ta sẽ xuất phát!
Khi màn đêm lại yên lặng giáng xuống lần nữa, Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ dẫn một ngàn ba trăm binh lính xuất phát lần nữa. Vùng này nằm trong phạm vi khống chế của quân Tống, không có thám tử Tây Hạ, nhưng họ vẫn tương đối cẩn thận, xuất phát dưới sự yểm hộ của màn đêm.
Đường thật ra cũng không xa, chỉ có năm mươi dặm đường núi, chỉ là đám người Vương Bình phải tìm đường, cho nên hao tốn rất nhiều thời gian.
Quân Tống đi lại khó khăn trong hẻm núi cao, nhất là đi hai mươi dặm sau, con đường đã bị đứt đoạn, trước mặt họ là một vách núi cao ba trượng. Lúc này, họ phải lợi dụng thang dây bò lên vách núi, đây cũng là đoạn đường gian nan nhất.
Chẳng qua một ngàn ba trăm người đều là tinh nhuệ lựa chọn trong quân Tống, họ cũng không bị con đường khó khăn dọa sợ, hành quân gian khổ, trời sắp sáng, họ đã tới phía dưới Đao Hạp, nơi này cách đập nước Hổ Khiếu Hạp chỉ một dặm, mặc dù không nhìn thấy đập nước, nhưng cảm thấy rõ ràng không khí ẩm ướt.
Lý Diên Khánh tìm Lưu Kỹ:
- Một ngàn ba trăm người đi lên mục tiêu quá lớn, dễ bị phát hiện, vẫn dựa theo kế hoạch trước, ta dẫn ba trăm huynh đệ Tình Báo Doanh ra tay trước, ngươi lại dẫn một ngàn binh sĩ tiếp ứng.
Đây là kế hoạch họ đã bàn bạc trước đó, Lưu Kỹ gật đầu:
- Vậy các ngươi phải cẩn thận!
Lý Diên Khánh vỗ vai gã, vung tay với binh sĩ Tình Báo Doanh:
- Đi theo ta!
Bọn họ chui vào hang đá đen nhánh phía dưới vách núi, bò từng bước một lên đỉnh núi.
- Lão Lý, ngươi cảm thấy Lưu Kỹ này đáng tin cây không?
Vương Quý thấp giọng hỏi.
- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?
Lý Diên Khánh khó hiểu nhìn gã một cái.
- Bởi vì ta cảm thấy Phó tướng Đỗ Dũng của hắn không đáng tin.
Vương Quý thấp giọng nói:
- Người này đi đường phàn nàn, nói công lao đều là của Tình Báo Doanh chúng ta, họ chỉ làm nền, không vớt được chút chỗ tốt.
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Hắn thực sự nói như vậy sao?
Vương Quý gật đầu:
- Không chỉ như thế, trên đường đi hắn còn hỏi lai lịch của ngươi, trăm phương ngàn kế nghe ngóng hậu đài bối cảnh của ngươi, ta mặc kệ không để ý hắn.
Lý Diên Khánh hơi bất an trong lòng, ba người họ đều chưa từng thực chiến quy mô lớn với quân Tây Hạ, chỉ trông cậy vào Đỗ Dũng kinh nghiệm phong phú này, nếu như gã không thể đồng lòng với mọi người, trận chiến này không dễ đánh.
Chẳng qua cũng may mắn Vương Quý nhắc nhở hắn, xem ra hắn phải cẩn thận Đỗ Dũng này.