Chương 348: Cá vào lưới.
Chương 348: Cá vào lưới.Chương 348: Cá vào lưới.
Ngoại hình thung lũng chỗ Lý Diên Khánh giống hệt như một chiếc đĩa bát giác, chung quanh đều là núi đồi, bị rừng cây rậm rạp bao trùm. Giữa đồi núi là một nơi trũng xuống, diện tích khoảng ba mươi dặm, ở chính giữa đồi núi, có mười mấy đường đi, bốn đường trong đó thông tới Di Lặc Động, Hạ Châu, Ngân Châu cùng Đức Tĩnh Trấn.
Di Lặc Động là một trụ sở của Tả Sương Thần Dũng Quân Ti một trong mười hai Quân Ti của Tây Hạ. Quân Ti tương đương với quân đội sau này, Tả Sương Thần Dũng Quân Ti chủ yếu quản lý một góc đông nam, trực tiếp đối mặt với Tấn Ninh Quân và Tuy Đức Quân triều Tống. Ngân Xuyên cắt đứt hạp cốc lớn Hoành Sơn cũng thuộc về Tả Sương Thần Dũng Quân Ti. Cho nên trong trận ác chiến quân Tống đánh hạ thành Ngân Xuyên, thương vong thảm trọng nhất cũng là Tả Sương Thần Dũng Quân Ti. Cho dù có hơn ba ngàn người trốn về, vẫn có gần sáu thành quân đội bị quân Tống toàn diệt, ngay cả Chủ soái Lý Lương Phụ cũng chết ở Ngân Xuyên.
Trong màn đêm, một đội quân Tây Hạ hơn vạn người đang hối hả hành quân về phía tây. Đội quân Tây Hạ này chính là Tả Sương Thần Dũng Quân Ti tới từ Di Lặc Động. Trong trận chiến thành Ngân Xuyên, ba vạn trú quân của Quân Ti chỉ còn lại mười ba ngàn người, lại tăng thêm cái chết của chủ tướng Lý Lương Phụ, Phó Tướng Thác Bạt Ninh đóng giữ Di Lặc Động dù thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh quân vương nghiêm trị, trừ khi gã có thể ngăn cơn sóng dữ, lập được công lớn.
Sát Tạp giảo hoạt nhìn thấy cục diện quẫn bách của Thác Bạt Ninh, liền mời gã cùng tấn công đội lương tiếp tế quân Tống, sau đó liên thủ tiêu diệt quân đội Tống đến từ phương bắc. Sát Tạp nói rất ngay thẳng trong thư chim ưng, như vậy họ có thể tránh được sự nghiêm trị phải đối mặt bởi vì Lý Lương Phụ bỏ mình.
Thư chim ưng của Sát Tạp trực tiếp đâm thủng sợ hãi khó mà che giấu trong lòng Thác Bạt Ninh. Cuối cùng Thác Bạt Ninh đành phải thỏa hiệp chấp nhận phương án của Sát Tạp, gã giữ lại ba ngàn quân đội thủ Di Lặc Động, tự mình dẫn một vạn quân đội hối hả chạy tới đường vận chuyển lương thực.
Một vạn quân đội mà Thác Bạt Ninh dẫn đi đều là Sơn Ngoa Quân, mặc dù số người nhiều nhất, nhưng trang bị lại kém cỏi nhất, chủ yếu là giáp da và mâu đồng. Dù sao Tây Hạ không có quốc lực của triều Tống, không có khả năng mỗi binh sĩ đều có thể khoác giáp sắt. Chẳng qua phần lớn Sơn Ngoa Quân đều là dân vùng núi, dân phong bưu hãn, tố chất thân thể vô cùng tốt, tốc độ hành quân ở vùng núi rất nhanh, sức chiến đấu cũng cực kỳ cường đại. Chính vì điểm này, Thác Bạt Ninh cảm thấy mình còn có tiền vốn lật lại cục diện.
Canh năm, quân Tây Hạ cách thung lũng khoảng hai mươi dặm. Lúc này, trên sườn núi, mấy trinh sát quân Tống đang núp phía sau một tảng đá lớn, chăm chú nhìn quân Tây Hạ tới. Ba người yên lặng kiểm tra số người, quan sát trang bị và sĩ khí của đối phương. Chỉ chốc lát, ba người gật nhẹ đầu, quay người nhanh chóng chạy về phía sâu trong rừng, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Tình báo mà trinh sát mang đến quả thực vượt quá dự kiến của Lý Diên Khánh, không phải quân đội tới từ Thạch Châu, lại là quân Tây Hạ tới từ Di Lặc Động, phía Thạch Châu lại không hề có tin tức.
- Lão tướng quân, chỉ sợ phía Thạch Châu sẽ không có quân đội tới đây.
Sau khi trầm tư một lúc lâu, Lý Diên Khánh bình tĩnh nói với Tông Trạch.
- Vì cái gì?
- Rất đơn giản, chúng ta có hai vạn quân đội, tăng thêm hai vạn quân đội tới từ Lân Châu, tổng cộng bốn vạn quân đội. Muốn tiêu diệt bốn vạn quân đội này, không có binh lực ngang nhau là không đủ. Nếu như Thạch Châu dốc binh mà tới, vậy Thạch Châu làm sao bây giờ? Nếu như binh lực quá ít, chẳng những không thể ăn được chúng ta, trái lại bị chúng ta nuốt ngược.
- Cho nên ngươi cho rằng quân đội Thạch Châu sẽ không tới sao?
- Đúng vậy!
Tông Trạch chắp tay đi vài bước, qua hồi lâu nói:
- Có lẽ kết luận của ngươi là chính xác, nhưng nguyên nhân chưa chắc như ngươi nói.
- Lão tướng quân có thể nói kỹ càng hay không?
- Ta cũng không rõ ràng!
Tông Trạch cười khổ một tiếng:
- Chỉ là một loại trực giáp, kinh nghiệm quan trường nhiều năm nói cho ta, có lẽ trong quan trường Tây Hạ cũng dính đến một loại ám đấu nào đó.
- Lão tướng quân cũng cho rằng quân Tây Hạ Thạch Châu sẽ không ra?
Tông Trạch gật nhẹ đầu. Lý Diên Khánh vội mừng rỡ trong lòng, lại hỏi:
- Bước tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào?
Tông Trạch chắp tay nhìn chút trắng sáng bên trời, cười nhạt nói:
- Quân địch một vạn người chúng ta có thể tiêu diệt, về phần quân Tống Lân Châu, có thể đẻ họ thay đổi tuyến đường tiến đánh Di Lặc Động, thừa dịp binh lực quân địch rỗng không, một hành động chiếm lĩnh đại doanh Di Lặc Động, toàn bộ thế cục góc đông nam sẽ sống rồi.
- Vậy bao giờ chúng ta xuất binh?
- Hiện giờ liền xuất binh!
Lý Diên Khánh hiểu được ý của Tông Trạch, địch nhân hành quân một đêm, chắc chắn mệt mỏi không chịu nổi, thừa dịp thời gian chưa sáng, họ sẽ nghỉ ngơi một hai canh giờ, lúc này vừa vặn là cơ hội tốt đẹp đánh lén quân địch.
Lúc này Tông Trạch quyết đoán, lão và Lý Diên Khánh dẫn một vạn quân đội, nhào về phía một vạn quân Tây Hạ cách vài dặm.
Tông Trạch phán đoán không sai, xuất phát từ lúc hoàng hôn hôm qua, trải qua gần sáu canh giờ hành quân cấp tốc, một vạn binh sĩ Tây Hạ tới từ Di Lặc Động đã mệt mỏi không chịu nổi. Tính toán thời gian, đội xe lương thảo quân Tống chí ít phải buổi chiều tới tối mới có thể tới thung lũng, cho nên Thác Bạt Ninh cũng không sốt ruột, sau khi tiến vào rừng cây mai phục gã liền hạ lệnh binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ ba canh giờ.
Các binh sĩ đều ngả đầu ngủ, họ ẩn thân trong một khu rừng tùng, lá tùng thật dày phủ trên mặt đất, khô ráo thoải mái dễ chịu. Không bao lâu, phần lớn binh sĩ đã lặng lẽ tiến vào mộng đẹp.
Thác Bạt Ninh cũng hơi mệt mỏi, gã dựa vào một cây đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong rừng tùng cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ngáy của không ít binh sĩ. Gã sắp xếp hơn trăm người gác ngầm bên ngoài, một khi có biến sẽ phát ra cảnh báo cho họ.
Ngay khi Thác Bạt Ninh vừa ngủ say, chung quanh chợt vang lên tiếng kêu sắc bén, tiếng kêu vang lên liên miên, khiến Thác Bạt Ninh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Ngủ thời gian rất ngắn lại bị bừng tỉnh khiến đầu gã đau muốn nứt ra, nhưng gã vẫn hiểu được không ổn trong lòng.
Một tên lính chạy vào trong rừng cây hô lớn:
- Phát hiện quân địch! Phát hiện!
Mấy mũi tên bắn trúng sau lưng gã, binh sĩ kêu thảm một tiếng ngã xuống đất bỏ mình. Tiếng hô của binh sĩ kinh động binh sĩ trong rừng cây, họ vội vàng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Thác Bạt Ninh cũng cả kinh nhảy dựng lên, hô lớn:
- Có quân địch, mau đứng dậy!
Vừa dứt lời, vô số tên thuốc nổi từ trong rừng cây bắn xuyên vào như mưa, binh sĩ nằm nghỉ ngơi dày đặc trong rừng cây mấy trăm mẫu, không gian trốn tránh cực ít, ngày càng nhiều binh sĩ trúng tên, trong rừng cây vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- Nâng tấm thuẫn!
Thác Bạt Ninh gấp rống to.
Nhưng binh sĩ dường như không nghe thấy tiếng hô của chủ tướng, bởi vì chuyện nghiêm trọng hơn mũi tên xuất hiện.
- Lửa! Cháy rồi!
Các binh sĩ bắt đầu sợ hãi hô lớn.
Lá tùng mềm mại khô ráo bị tên lửa thiêu đốt, thế lửa lan tràn cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, khắp nơi trong rừng tùng dấy lên lửa lớn, các binh sĩ kêu khóc, tranh nhau bỏ chạy ra bìa rừng. Mâu đồng của họ quá dài, trở ngại họ chạy trốn, các binh sĩ liền vứt bỏ trường mâu, liều mạng chạy trốn. Nhưng ngay khi từng nhóm binh sĩ chạy khỏi rừng tùng, họ lại đối mặt với từng hàng tên nỏ lạnh băng.
- Bắn!
Ngàn nỏ cùng bắn, mũi tên dày đặc bắn về binh sĩ Tây Hạ thất kinh. Trong bảy mươi bước, tên nỏ cường đại của quân Tống có thể nhẹ nhàng xuyên thủng giáp da của binh sĩ Tây Hạ, binh sĩ Tây Hạ vừa xông khỏi rừng tùng liền ngã nhào trên sườn núi.
Trên sườn núi phía bắc cũng như vậy, Tông Trạch dẫn một vạn binh sĩ cắt đứt đường chạy trốn của binh sĩ Tây Hạ. Chỗ của họ tương đối chật hẹp, không cách nào dùng cung nỏ chặn đường giống như dốc núi phía nam, nhưng họ bày ra trường mâu trận tường đồng vách sắt, kéo dài gần ba dặm, khiến binh sĩ Tây Hạ không có đường để trốn.
Lúc này, Thác Bạt Ninh cũng lao ra khỏi rừng cây, hơn ngàn tên lính đi theo phía sau gã. Thác Bạt Ninh tay cầm chiến đao, mặt bị hun khói đen nhánh, cơ bắp vặn vẹo, hai mắt phẫn nộ đỏ bừng lên. Gã nổi giận gầm lên một tiếng nói:
- Rút đao xông lên!
Mặc dù phần lớn binh sĩ Tây Hạ vứt bỏ trường mâu, nhưng họ vẫn mang theo chiến đao bên người. Hơn ngàn binh sĩ vội vàng rút chiến đao, xông tới cùng chủ tướng.
- Giết cho ta! Một tên cũng không để lại.
Tông Trạch thấy đối phương không chịu đầu hàng, trong lòng tức giận, hạ mệnh lệnh giết sạch.
Trước mặt trường mâu trận dày đặc, chiến đao của binh sĩ Tây Hạ mềm yếu vô lực, họ căn bản không có cách xông phá trường mâu trận do một vạn binh sĩ tạo thành, liên tục chết dưới trường mâu. Chủ tướng Thác Bạt Ninh bị ba mũi trường mâu đâm thủng thân thể, gã dán vào một loạt trường mâu, đôi mắt nhô lên, hai con ngươi đã mất đi ánh sáng, ít nhất giây phút cuối cùng, gã rốt cuộc hiểu rõ dụng ý thâm độc của Sát Tạp.
Đầu thành Thạch Châu, Sát Tạp chắp tay nhìn lửa lớn dấy lên phía xa, gã nhe răng cười. Thằng ngu Thác Bạt Ninh này thực sự dẫn quân xuất chiến, gã lại không hề nghĩ tới đây là kế dụ địch của quân Tống sao? Có lẽ gã nghĩ tới, cho là Thạch Châu cũng muốn xuất binh mới vui vẻ xuất binh đi!
Sát Tạp khẽ hừ một tiếng, Thác Bạt Ninh lại bị diệt toàn quân, đó chính là trách nhiệm của Tả Sương Thần Dũng Quân Ti, không chút liên quan tới Tường Hữu Quân Ti của gã.
Lúc này, một Thiên tướng bước nhanh tới, khom người nói:
- Tướng quân, quân đội đã xếp hàng hoàn thành, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!
Sát Tạp gật đầu:
- Đại quân lập tức xuất phát!
Cửa bắc thành Thạch Châu mở ra, hai vạn đại quân Tây Hạ xông ra cửa thành, chạy vội tới thành Hạ Châu cách đó năm mươi dặm.
Sát Tạp đương nhiên muốn lợi dụng cơ hội khó được này, chẳng qua gã muốn chuyển một phần quân đội tới thành Hạ Châu, thành Hạ Châu là thành dân, trong thành có mười mấy vạn dân cư.
So với thành trì, quân chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận coi trọng nhân khẩu hơn. Dưới ánh mắt chằm chằm của quân Tống, Sát Tạp không tìm thấy cơ hội di chuyển quân đội. Hiện giờ quân Tống chia binh đối phó Thác Bạt Ninh, không cách nào chia binh truy kích gã, Sát Tạp nắm lấy cơ hội này bắt đầu điều động quân đội quy mô lớn.
Đại doanh quân Tống quả nhiên không truy kích, Chủng Sư Đạo trơ mắt nhìn hai vạn quân đội Tây Hạ rời khỏi thành, lão lại không thể làm gì, quân địch quả thực nắm được nhược điểm lão không cách nào chia binh.