Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 468 - Chương 361: Qua Cầu Rút Ván.

Chương 361: Qua cầu rút ván. Chương 361: Qua cầu rút ván.Chương 361: Qua cầu rút ván.

Bầu không khí trong hoàng cung cực kỳ căng thẳng, cho dù Đồng Quán cố gắng giấu diếm tin tức, nhưng giấy không thể gói được lửa, tin tức quân tuyến tây đại bại vẫn bị quan viên Kinh Triệu Phủ bí mật gửi thư cho Thái Kinh, toàn bộ cao tầng triều đình đều đã biết được.

Đại Nội Tổng Quản Lý Ngạn càng không giấu diếm thay Đồng Quán, lập tức nói tin tức bất hạnh này cho Thiên tử Triệu Cát. Triệu Cát cực kỳ tức giận, hai ngày liên tiếp nổi trận lôi đình trong cung, đập vỡ vô số chén đĩa. Đám cung nữ hoạn quan đều nơm nớp lo sợ, họ rất ít khi trông thấy Thiên tử luôn nói năng nhẹ nhàng lại nổi giận bừng bừng như vậy.

Lúc hoàng hôn, mười mấy hoạn quan chạy vội ra khỏi nội cung, chạy đi thông báo từng trọng thần, Thiên tử muốn triệu tập nghị sự quân chính.

Trên thực tế, gần như tất cả trọng thần đều chưa về nhà, họ biết đêm nay chắc chắn sẽ có nghị sự khẩn cấp. Không bao lâu, mười mấy trọng thần chạy tới từ mỗi Quan Nha.

Thái Kinh ngồi trong một chiếc kiệu tiến về Diên Phúc Cung, cỗ kiệu phát triển từ dư liễn của Tùy Đường, tăng thêm vật cản bốn phía giá đỡ, lại thêm nóc, không sợ mưa gió, cũng riêng tư, rất phổ biến tại triều Tống, có thể thấy được trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ, cho dù nhà bình thường cũng có thể sử dụng, chẳng qua kiệu chủ yếu dùng cho nữ quyến, nam tử cưỡi ngựa hoặc cưỡi lừa.

Trong hoàng cung không cho phép cưỡi ngựa, nhưng không ít đại thần đã có tuổi, đi bộ cũng tốn sức, kiệu liền trở thành công cụ đi lại rất thực dụng trong hoàng cung.

- Xin Thái tướng công dừng bước!

Lúc này, Thái Kinh nghe thấy có người gọi mình đằng sau, dường như là giọng của Thái Úy Cao Cầu, lão lập tức phân phó:

- Dừng kiệu!

Chiếc kiệu dừng lại, Thái Kinh đi ra khỏi kiệu, thấy Cao Cầu thở hồng hộc đuổi theo phía sau.

- Ta đã trễ rồi, không nghĩ tới Cao Thái Úy còn trễ hơn ta.

Thái Kinh cười tủm tỉm nói.

Cao Cầu chạy tới thở hổn hển nói:

- Vừa vặn có chút việc gấp làm chậm trễ.

Cao Cầu và Thái Kinh sóng vai mà đi. Cao Cầu cẩn thận thăm dò từng chút:

- Xem ra lời đồn tây chinh đại bại là thật!

- Ài!

Thái Kinh thở dài một tiếng:

- Thực sự khiến người ta không tưởng tượng được, cũng khiến người ta rất khó tiếp nhận.

Cao Cầu nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói:

- Tướng công không cảm thấy đây là chuyện tốt sao?

Thái Kinh thản nhiên nói:

- Việc này còn phải nhìn từ vị trí nào, có lẽ đối với Tây Hạ là chuyện tốt, nhưng đối với Đại Tống ta thì cực kỳ bất hạnh, Thái Úy nói có đúng hay không?

Cao Cầu thầm mắng một tiếng trong lòng, lập tức thay đổi giọng điệu, cười ha ha nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Thương vong thảm trọng như vậy, thực sự khiến cho người ta phẫn nộ.

- Chúng ta vẫn nên ngồi kiệu đi thôi! Đừng để quan gia chờ lâu.

Hiển nhiên Thái Kinh không muốn nhiều lời với Cao Cầu. Cao Cầu đành trở về kiệu của mình, hai người lên kiệu, thị vệ nâng họ bước nhanh về phía Diên Phúc Cung.

Trong Lương Nghi Điện Diên Phúc Cung, Thái Kinh ngạc nhiên phát hiện Thái tử Triệu Hoàn cũng ở đây. Mặc dù Thái tử cũng tham gia các loại triều hội lễ nghi, nhưng bàn bạc chuyện lớn quân quốc quan trọng, dường như đây là lần đầu Thái tử có mặt, điều này khiến trong lòng Thái Kinh cảm thấy một chút khác thường.

- Thiên tử giá lâm!

Thái Kinh không rảnh suy nghĩ cẩn thận, liền nghe thị vệ hô lớn một tiếng, mọi người vội vàng đứng dậy. Trong một đội cung nga chen chúc, Triệu Cát xanh mặt đi vào trong đại điện, mười mấy trọng thần cùng khom người hành lễ:

- Tham kiến bệ hạ!

- Miễn lễ!

Triệu Cát phất tay, y ngồi xuống long ỷ, cố gắng ổn định lại lửa giận trong lòng, qua nửa ngày mới chậm rãi nói:

- Chắc hẳn các khanh đều biết tại sao trẫm muốn triệu tập các vị đến đây thương nghị. Hôm nay trẫm đã nhận được tin khẩn của Đồng Quán, nói tây chinh gặp phải trở ngại cực lớn, chính là thừa nhận lời đồn là thật, quân đội tuyến tây đã hoàn toàn bị diệt, hiện giờ còn lại quân đội tuyến đông đang chèo chống khổ sở tại Thạch Châu, các khanh nói một chút, hiện giờ chúng ta nên làm gì?

Mọi người cùng nhìn về Thái Kinh, lão đứng đầu bách quan, đương nhiên là do lão tỏ thái độ trước. Nhưng Triệu Cát lại nhìn về phía Thái tử Triệu Hoàn:

- Thái tử nói trước đi!

Năm nay Triệu Hoàn mới hai mươi tuổi, dáng người trung đẳng, làn da trắng nõn, bộ dạng lễ độ. Mấy năm trước đây gã tương đối hoạt bát, lại rất thích đi săn, thường xuyên rời thành du lịch đi săn với một số con em quyền quý. Nhưng từ khi phụ hoàng để tam đệ Triệu Giai tới Tô Châu điều tra Chu Miễn, Triệu Hoàn đột nhiên trở nên thành thục, không tiếp tục trà trộn với con em quyền quý, cả ngày ở phủ không ra ngoài, đám đại thần cũng rất ít khi thấy gã.

Triệu Hoàn rời khỏi hàng, thi lễ nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cũng biết quân pháp như núi, bại tất trừng phạt, thắng tất trọng thưởng, thưởng phạt phân minh mới là đạo làm soái. Mặc kệ Đồng Thái Úy có muôn vàn lý do, mọi loại giải thích, tay hắn làm mất mười vạn đại quân và vô số quân nhu lương bổng là sự thật. Cho nên nhi thần đề nghị lập tức hủy bỏ cức Kinh Lược Sử hai Lộ, giao trách nhiệm về kinh tiếp nhận chất vấn.

Triệu Cát gật nhẹ đầu, xem ra lời nhi tử nói trúng tâm khảm của y. Nhưng y không kết luận lập tức, lúc này mới nhìn thoáng qua Thái Kinh:

- Ý kiến của Thái Tướng Quốc thì sao?

Thái Kinh sớm có suy nghĩ trong đầu, lão đi tới thi lễ với Thiên tử và Thái tử, không chút hoang mang nói:

- Mặc dù tuyến tây của Đồng Thái Úy đại bại hẳn là phải truy cứu trách nhiệm, nhưng lão thần cho rằng hiện giờ còn chưa phải lúc truy cứu trách nhiệm. Dù sao trận chiến chinh phạt Tây Hạ còn chưa kết thúc, tuyến đông vẫn đang kịch chiến, nếu như tuyến đông có thể phát huy dũng mãnh như trước, liên tục chiến thắng, nói không chừng cũng có thể thay đổi toàn bộ cuộc chiến. Như vậy làm Chủ Soái chính là có công mà không có tội.

Tất cả mọi người không nghĩ tới Thái Kinh lại giải vây thay đối đầu sống chết là Đồng Quán, quả thực khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên. Mọi người còn tưởng rằng lão sẽ bỏ đá xuống giếng, thừa cơ vặn ngã Đồng Quán, không ngờ lão lại nói giúp thay Đồng Quán. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ không ra tại sao Thái Kinh lại nương tay vào thời điểm quyết định.

Triệu Hoàn quả thực bất mãn trong lòng, lập tức chất vấn Thái Kinh:

- Xin hỏi Thái Tướng Quốc, chỉ huy vô sách, dẫn tới mười vạn đại quân bị diệt toàn bộ, gần trăm vạn thạch lương thực, mấy chục vạn kiện vũ khí cùng vô số vũ khí công thành bị quân địch cướp đi, trách nhiệm này do ai tới gánh chịu? Nói lui một bước, cho dù vì nguyên nhân đặc thù mới dẫn đến thất bại, vậy nguyên nhân đặc thù là gì? Triều đình có nên hỏi rõ ràng hay không? Về phần nói hắn vào kinh sẽ ảnh hưởng tuyến đông, điều đó càng là lời nói vô căn cứ. Chỉ huy chiến dịch tuyến đông là do Chủng Sư Đạo toàn quyền phụ trách, có liên quan gì tới Đồng Thái Úy?

Lời chất vấn mạnh mẽ liên tiếp của Triệu Hoàn khiến Thái Kinh nửa ngày không nói ra lời, lão đành miễn cưỡng cười một tiếng:

- Mặc kệ trên thực tế Đồng Thái Úy có chỉ huy tuyến đông hay không, nhưng không thể nghi ngờ hắn là Thống soái tây chinh lần này. Cũng không phải lão thần muốn giải vây thay hắn, chẳng qua cảm thấy hẳn nên chờ một chút, xem thế cục tuyến đông có thể nghịch chuyển hay không.

Triệu Hoàn hừ một tiếng:

- Thái Tướng Quốc cảm thấy thế cục còn có thể nghịch chuyển hay sao?

- Điều này khó nói, Tây Hạ tiến đánh Thạch Châu gần nửa tháng cũng không thể phá thành, nếu như chúng ta tiếp tục tăng binh tuyến đông, để Đồng Thái Úy lập công chuộc tội, lại dẫn quân chi viện tuyến đông, nói không chừng thế cục sẽ có thay đổi.

- Hắn chi viện tuyến đông, sẽ chỉ khiến tuyến đông cũng bị diệt toàn quân!

- Đủ rồi, đừng tranh cãi!

Triệu Cát mất kiên nhẫn cắt đứt cuộc tranh luận của hai người. Thật ra y đã sớm có phương án, chỉ là muốn để mọi người thảo luận một phen. Nhưng hiện giờ y đã mất kiên nhất tiếp tục thảo luận, liền lạnh lùng ra lệnh:

- Đồng Thái Úy quả thực không nên ở lại Kinh Triệu quá lâu, cần lập tức về kinh báo cáo công tác. Thiểm Tây Lộ binh bại, biên cảnh phòng ngự yếu kém, bổ nhiệm Lưu Diên Khánh làm Phòng Ngự Sử Thiểm Tây Lộ, nhanh chóng dẫn năm vạn quân tiến tới chiếm giữ biên quan Tống Hạ tiến hành phòng ngự. Mặt khác điều mười vạn Cấm Quân Biện Kinh tới Hà Đông, chi viện chiến trường tuyến đông, giao cho Chủng Sư Đạo điều khiển, quân nhu lương thảo dân phu vận chuyển do Hà Đông Lộ phụ trách chuẩn bị. Ý trẫm đã quyết, lập tức chấp hành!

Hiện giờ mọi người mới hiểu được, Thiên tử đã sớm quyết định rồi, liền cùng khom người nói:

- Bệ hạ thánh minh!

Triệu Cát phất ống tay áo nghênh ngang rời đi. Lúc này đám đại thần mới tốp năm tốp ba bãi triều. Thái Kinh chậm rãi đi tới trước mặt Thái tử Triệu Hoàn, cười rạng rỡ nói:

- Thái tử điện hạ nhìn thế cục thấu triệt, lão thần mặc cảm rồi.

Bởi vì có tam đệ Triệu Giai uy hiếp vị trí của mình, Triệu Hoàn chưa thể thực sự trở mặt với Thái Kinh, liền cười một tiếng nói:

- Thái tướng công vứt bỏ ân oán cá nhân, lấy đại cục làm trọng, khiến ta cực kỳ kính nể. Xem ra thời khắc mấu chốt triều đình vẫn cần lão thần hiểu đại cục, biết đại thế như Thái tướng công tọa trấn mới được!

Triệu Hoàn cũng ám chỉ Thái Kinh, chỉ cần lão giúp đỡ gã, tương lai gã vào chỗ cũng sẽ cần lão thần như lão tọa trấn. Đương nhiên, Thái Kinh đã hơn bảy mươi tuổi rồi, có thể chờ được Triệu Hoàn đăng cơ hay không là một chuyện, Triệu Hoàn tỏ thái độ lôi kéo lại là chuyện khác.

Thái Kinh cười híp mắt:

- Thái tử điện hạ thiếu niên cơ trí, là may mắn của Đại Tống ta!



Lương Sư Thành rời khỏi hoàng cung lúc trời đã tối, không ngờ Vương Phủ lại chờ lão bên cạnh cửa lớn hoàng cung. Y thấy Lương Sư Thành đi ra, liền cười thi lễ từ xa nói:

- Thái Phó, cùng trở về chứ!

Hai người họ là hàng xóm, phủ trạch Vương Phủ ngay bên cạnh Lương Sư Thành. Lúc này tâm tình Lương Sư Thành hơi nặng nề, liền gật đầu:

- Mời Vương Trung Thừa lên xe!

Vương Phủ lên xe ngựa, chờ xe ngựa rời khỏi hoàng thành, y không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi:

- Thật là kỳ quái, tại sao hôm nay Thái Kinh lại nói chuyện thay Đồng Thái Úy?

Lương Sư Thành lạnh lùng hừ một tiếng:

- Qua cầu rút ván, Vương Trung Thừa có nghe qua không?

Vương Phủ sững sờ:

- Chẳng lẽ Đồng Quán bị nghiêm trị, Thái Kinh cũng bị liên lụy sao?

- Đó là đương nhiên, bởi vì họ ác đấu quan gia mới có thể duy trì sự cân bằng quyền lực triều đình. Nếu như Đồng Quán bị giáng chức, quyền lực triều đình sẽ mất cân bằng, Tướng vị của Thái Kinh đừng hòng giữ được. Thái Kinh cáo già, hắn có thể nào không rõ lợi hại trong đó, cho nên hắn nhất định phải giữ được Đồng Quán, Tướng vị của hắn mới ngồi vững được!

Vương Phủ yên lặng gật đầu, gừng càng già càng cay, nhìn thấu hơn y.

Y lại hỏi:

- Vì sao quan gia lại để Lưu Diên Khánh tọa trấn Thiểm Tây Lộ, ta còn tưởng rằng để Đàm Chẩn đi.

- Đàm Chẩn đương nhiên phải đi, hắn dùng thân phận Giám Quân đi theo, lần này chỉ sợ Đồng Quán khó tránh được một kiếp.

- Nghiêm trọng như thế sao?

Lương Sư Thành gật đầu:

- Quan gia một lòng muốn lưu lại địa vị của mình trong Thái miếu, hắn hao tổn thời gian gần hai năm chuẩn bị cuộc bắc chinh Tây Hạ này, không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng hiện giờ khát vọng trong lòng hắn lại bị Đồng Quán hoàn toàn phá hủy, ngươi có thể tưởng tượng sự phẫn nộ trong lòng quan gia đối với Đồng Quán, Đồng Quán bị giáng chức đã là kết cục quyết định rồi. Về phần Thái Kinh có thể giữ được Tướng vị của hắn hay không ta cũng không rõ lắm. Vương Trung Thừa, nếu như Thái Kinh khó giữ được Tướng vị, cơ hội của ngươi sẽ tới rồi.

Sở dĩ Lương Sư Thành lần đầu để Vương Phủ lên xe ngựa của mình, cũng bởi vì lão hiểu tâm tư Triệu Cát hơn ai hết.

Ánh mắt Vương Phủ sáng lên, vội vàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Vậy ti chức nên làm thế nào?

- Không phải Vương Trung Thừa đã làm rồi sao?

Lương Sư Thành thản nhiên nói:

- Ngươi lên xe ngựa của ta trước hoàng cung, ngươi cảm thấy quan gia không biết sao?

Lúc này Vương Phủ mới chợt hiểu, nếu như Đồng Quán bị giáng chức, Thái Kinh bị giáng chức, Cao Cầu và Đàm Chẩn phe phái Lý Ngạn khống chế quân đội, quan gia tuyệt đối không cho phép một phái độc đại, vậy Tướng Quốc tân nhiệm chắc chắn đến từ phe phái Lương Sư Thành.

Bình Luận (0)
Comment