Chương 364: Trận chiến cuối cùng (trung).
Chương 364: Trận chiến cuối cùng (trung).Chương 364: Trận chiến cuối cùng (trung).
- Tránh ra!
Vương Quý hét lớn một tiếng, xông lên một cước đá bay hỏa cầu, bảo vệ hai quả Chấn Thiên Lôi khác. Gã không chút do dự ôm lấy một quả Chấn Thiên Lôi dây nổ đã biến mất sắp nổ tung, ra sức chạy mấy bước, dốc toàn bộ lực lượng ném Chấn Thiên Lôi ra ngoài tường thành. Chấn Thiên Lôi bay chếch xuống dưới, cách mặt đất vài thước bỗng nhiên nổ tung.
Tiếng nổ kinh thiên động địa có thể nghe thấy cách mấy chục dặm, sóng khí mãnh liệt xung kích nỡ nát lỗ châu mai trước mặt Vương Quý, nhưng bởi vậy sóng xung kích cũng suy yếu hơn một nửa. Vương Quý may mắn thoát khỏi nụ hôn của tử thần, nhưng gã vẫn bị sóng khí hất tung ra ngoài, một miếng sắt sượt qua xương gò má của gã, máu tươi lập tức chảy ồ ạt.
Hai chiếc máy ném đá bị sóng khí tác động lật ngã về sau rơi vào trong thành. Các binh sĩ vội vàng ngồi xổm xuống mặt đất che chặt lỗi tai. Qua một lúc lâu, mọi người mới chậm rãi đứng dậy, thấy Vương Quý nằm trên mặt đất đã sớm hôn mê, bụi đất đầy người, máu tươi vẫn tuôn ra trên mặt. Mọi người liền vội vàng chạy tới ba chân bốn cẳng cầm máu thay Vương Quý.
Lý Diên Khánh lập tức phi nước đại tới, hắn tận mắt nhìn thấy Vương Quý ném Chấn Thiên Lôi ra ngoài thành. Hắn sợ hãi tim gan gần như nứt ra. Lúc này, lòng hắn nóng như lửa đốt, gấp giọng rống to:
- Hắn thế nào rồi?
- Tham Quân, Vương tướng quân ngất rồi!
- Mau khiêng hắn xuống đi!
Mọi người vội vàng nâng Vương Quý lên, Lý Diên Khánh vội ngăn lại:
- Không thể như vậy, tìm chiếc cáng cứu thương tới!
Lúc này các binh sĩ mới tỉnh ngộ, có người nhanh chóng tìm tới một chiếc cáng cứu tháng. Mọi người cẩn thận chuyển Vương Quý lên cáng cứu thương, vội vàng khiêng xuống dưới thành. Lúc này, từng bình gốm đầy dầu hỏa bay qua đỉnh đầu họ, có bình rơi vào đầu tường, có bình rơi vào trong thành, bình gốm vỡ vụn, dầu hỏa đổ đầy trên mặt đất.
Lý Diên Khánh vội ra lệnh binh sĩ sử dụng đất cát chuẩn bị trước đó trải ra mặt đất. Đây đã là lần thứ ba thành đông gặp phải hỏa công, các binh sĩ đã sớm chuẩn bị đầy đủ, cũng có kinh nghiệm dập lửa. Động tác của họ nhanh chóng mà không hoảng loạn, trước tiên dùng vải hút đi rất nhiều dầu hỏa, lập tức đắp từng túi cát lên dầu hỏa còn sót lại, ngăn cản hữu hiệu quân địch dùng dầu hỏa công thành.
Lý Diên Khánh cắn răng ra lệnh:
- Bắn toàn bộ bốn quả Chấn Thiên Lôi, hỏa khí còn lại chuyển khỏi tường thành, tăng thêm số lần bắn của máy ném đá, nhất thiết phải phá vỡ vũ khí công thành của quân địch!
Trên thành đông, các binh sĩ đều ôm lửa giận trong lòng, bắt đầu phản kích mãnh liệt. Bốn quả Chấn Thiên Lôi lần lượt bắn vào đám quân Tây Hạ, tiếng nổ mãnh liệt, máu thịt lập tức văng tung tóe, tử thương vô số. Một quả Chấn Thiên Lôi trong đó rơi bên cạnh một chiếc máy ném đá, nổ vỡ nát cả máy ném đá và binh sĩ thao tác, tiếng nổ lớn khiến các binh sĩ Tây Hạ cực kỳ sợ hãi, bước chân xung phong thoáng chậm dần.
Sau đó là đá lớn gào thét ập tới đỉnh đầu, Phích Lịch Pháo liên tục bùng nổ, cầu gai độc và miếng sắt độc bắn về đám đông, mặc dù chúng không trí mạng, lại mang đến áp lực rất lớn trong lòng binh sĩ tấn công, đủ hao mòn từng chút dũng khí trong lòng binh sĩ.
Cho dù binh sĩ tấn công thành đông đã thương vong ngàn người, nhưng vẫn có gần hai vạn binh sĩ vọt tới dưới thành Thạch Châu, bắn mưa tên lên thành, bắt đầu dùng thang công thành và thang mây leo lên thành. Lý Diên Khánh và quân phòng thủ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần binh sĩ đánh tới dưới thành, thế công của máy ném đá và dầu hỏa đều sẽ dừng lại, giảm bớt áp lực cho họ.
Đầu tường thay đổi chiến thuật, bốn ngàn binh sĩ dùng trước mâu và tấm thuẫn giữ vững quân địch công thành, sáu ngàn nỏ binh cùng Thần Tí Nỏ thay nhau bắn tên phía sau binh sĩ thủ thành, dùng tên trận cường nổ bắn giết hữu hiệu quân địch khoảng cách xa một chút.
Máy ném đá dừng bắn, binh sĩ thao tác dùng hỏa cầu ném giết địch. Hỏa cầu là hỏa khí đơn binh giống như lựu đạn, dùng nan trúc kết lại thành giá, bên ngoài dán giấy dầu, bên trong hỗn hợp thuốc nổ hạt sắt hoặc đinh sắt, sẽ nổ tung bên người quân địch, hạt sắt hoặc đinh sắt bắn giết quân địch.
Mà hỏa pháo thì điều chỉnh khoảng cách bắn, bắn từng quả Phích Lịch Pháo nặng mấy chục cân về quân địch cách trăm bước.
Tên nỏ, Phích Lịch Pháo và hỏa cầu tạo thành ba tuyến đả kích trong khoảng cách một trăm năm mươi bước từ thành, cực kỳ bài bản.
Đây cũng là một sai lầm trí mạng Lý Sát Ca phạm phải bởi thiếu kinh nghiệm công thành, gã cho rằng thành đông bị tấn công liên tục, năng lực phòng ngự sẽ giảm đi rất nhiều. Đương nhiên, trong này còn bao gàm một loại cảm xúc nào đó của Lý Sát Ca, gã tràn ngập cừu hận khắc cốt với thủ tướng thành đông.
Nhưng Lý Sát Ca không nghĩ tới, quân phòng thủ thành đông càng chiến càng hăng, kinh nghiệm càng thêm phong phú, chuẩn bị càng thêm đầy đủ, đã có thể hoàn toàn khống chế tiết tấu thủ thành.
Lúc này, một binh lính chạy vội tới trước mặt Lý Diên Khánh, một chân quỳ xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Lý Tham Quân, Quách tướng quân nói thời cơ đã thành thục, Tham Quân có thể tùy thời phát lệnh!
Lý Diên Khánh gật đầu, thăm dó quân địch dày đặc phía dưới thành, thời cơ vận dụng sát khí lớn quả thực đã thành thục, lúc này hắn ra lệnh:
- Ném dầu hỏa!
Sát khí lớn mà bọn họ phản kích, vào lúc quân địch công thành cao trào mới sử dụng. Sau khi quân Tống đánh hạ thành Ngân Xuyên và thành Thạch Châu, thu được rất nhiều dầu hỏa, nhưng họ không đưa vào trong thực chiến.
Khi Lý Diên Khánh hạ lệnh, sương binh bắt đầu vận chuyển từ vò dầu hỏa từ dưới thành lên, mỗi vò dầu hỏa ước chừng ba mươi cân, các binh sĩ đổi gỗ lăn thành vò dầu hỏa, ném xuống dưới thành. Máy ném đá và hỏa pháo cũng phát xạ lần nữa, bắn vô số vò dầu hỏa ra ngoài.
Lý Diên Khánh thấy đã ném gần hai ngàn vò dầu hỏa ra ngoài, lúc này liền hạ lệnh:
- Châm lửa!
Đội tên nỏ đổi thành hỏa tiễn, mấy ngàn mũi hỏa tiễn bắn ra từ đầu tường, ngoài thành đông lập tức biến thành biển lửa. Binh sĩ Tây Hạ dưới thành hỗn loạn, kêu khóc thảm thiết, quay đầu liều mạng chạy trốn. Lúc này, mấy ngàn quả Phích Lịch Pháo chôn dưới mặt đất cách trăm bước bị lửa lớn thiêu đốt, bắt đầu liên tục nổ tung.
Binh sĩ Tây Hạ càng thêm hỗn loạn, vứt bỏ binh khí và tấm thuẫn, tranh chau chen lấn muốn chạy trốn khỏi chân thành như địa ngục. Trên đầu thành không ngừng ném dầu hỏa xuống, tên nỏ mạnh mẽ dày như mưa bắn xuống, không có tấm thuẫn phòng hộ, từng mảng binh sĩ Tây Hạ bị bắn ngã, ngã vào lửa lớn, kêu thê lương thảm thiết, một lát liền bị thiêu cuộn mình lại.
Lý Diên Khánh mặt không thay đổi nhìn mấy vạn quân địch bị tàn sát, bị đốt cháy, chiến tranh đã khiến lòng hắn cứng rắn như sắt.
Đúng lúc này, phía thành tây bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ liên tiếp, tiếng nổ rõ ràng truyền đến từ đầu thành. Lý Diên Khánh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thành tây, thấy lửa lớn hừng hực trên thành tây, tiếng nổ không ngừng vang lên trong lửa lớn, không ít binh sĩ b ị nổ bay lên, tiếng la khóc liên tục, toàn bộ thành tây bị khói đặc bao phủ phân nửa.
- Không tốt!
Lý Diên Khánh thầm kêu không ổn, hắn đoán được chắc chắn người Tây Hạ hỏa công đắc thủ tại thành tây, thiêu đốt Phích Lịch Pháo đặt trên đầu thành tây.
Chủng Sư Đạo trên đài quan chiến cũng căng thẳng, chuyện lão lo nhất rốt cuộc xảy ra, chủ tướng thành tây Diêu Trọng Bình thiếu quyết đoán trong chỉ huy tác chiến, tác chiến không quả đoán. Trước đó lúc tấn công thành Ngân Xuyên, thất bại thảm trọng nhất của quân đội tuyến đông xảy ra trong tay gã, lần này gã kiên trì muốn phòng ngự thành tây, lão ngại thể diện mới để gã chủ trì phòng ngự thành tây.
Chủng Sư Đạo vẫn lo lắng thành tây, cũng may quân Tây Hạ vẫn luôn tiến đánh thành đông, thành tây không có chiến sự.
Nhưng Chủng Sư Đạo làm sao nghĩ tới, hôm nay thành tây mới lần đầu chiến đấu phòng ngự, đã xuất hiện nguy cơ nghiêm trọng. Thần sắc Chủng Sư Đạo cực kỳ nghiêm trọng, lão biết nếu không có thủ đoạn quả quyết nữa, tòa thành họ thủ vững nửa tháng sẽ thất bại trong gang tấc.
Chủng Sư Đạo không chút do dự hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, hủy bỏ chức vụ thủ tướng thành tây của Diêu Trọng Bình, để Lý Diên Khánh nhanh chóng tiếp quản phòng ngự thành tây. Phó tướng Lưu Kỹ tiếp quản thành đông, năm ngàn quân đội dự bị chuẩn bị lên phòng ngự thành tây.
Chỉ chốc lát, lính liên lạc chạy tới thành đông, trình lệnh tiễn với Lý Diên Khánh nói:
- Đại Soái có lệnh, để Lý Tham Quân nhanh chóng tiếp quản phòng ngự thành tây, Phó tướng Lưu Kỹ tiếp quản thành đông, xin Lý Tham Quân lập tức tới thành tây!
Lúc này, Lưu Kỹ cũng nghe tin chạy đến. Lý Diên Khánh giao chủ tướng lệnh thành tây cho gã, nói với gã:
- Dầu hỏa đừng ngừng lại, tiếp tục bắn xuống, nhưng phải nhớ kỹ, đầu tường nhất định không thể giữ dầu hỏa, phòng ngừa quân địch hỏa công.
Lưu Kỹ khom mình hành lễ:
- Ti chức tuân lệnh!
Lý Diên Khánh lập tức hô lớn với ba trăm binh sĩ Tình Báo Doanh:
- Đi theo ta!
Hắn nhận cung tên của mình trong tay Dương Lượng, dẫn ba trăm binh sĩ chạy vội tới thành tây.
Lưu Kỹ vẫn lo lắng nguy cơ thành tây, binh lực của Lý Diên Khánh hơi ít, chỉ sợ không ngăn nổi quân địch như châu chấu, gã vội ra lệnh Dương Tái Hưng:
- Dương tướng quân hãy dẫn một ngàn nỏ thủ đi chi viện Lý Tham Quân.
- Doanh thứ nhất theo ta!
Dương Tái Hưng hô lớn một tiếng, dẫn một ngàn nỏ thủ chạy tới thành tây.
Phía thành tây đã hỗn loạn, hỏa cầu quân tây hạ thiêu đốt một đống Phích Lịch Pháo gần thành lâu thành tây, khoảng mấy chục quả, trực tiếp xảy ra vụ nổ nghiêm trọng trên đầu tường. Ngay sau đó hỏa cầu người Tây Hạ ném lên lại dẫn tới lửa lớn trên đầu thành tây, thiêu đốt rất nhiều Phích Lịch Pháo không kịp rút đi. Rất nhiều đinh độc bắn ra trong vụ nổ khiến binh sĩ quân Tống tử thương thảm trọng, hơn ngàn binh sĩ tử thương trong vụ nổ kịch liệt, mấy ngàn tên lính còn lại khẩn cấp rút lui.
Quân đội Tây Hạ không từ bỏ cơ hội này, rất nhiều dầu hỏa bắn về đầu tường thành tây, ngọn lửa hừng hực không ngừng lan tràn, khiến quân Tống đành phải lui về phía sau, trên đầu thành nhanh chóng tạo thành một khu không người dài tới một dặm.
Diêu Trọng Bình gấp đến độ dậm chân:
- Bao cát, bao đất ở đâu?
Mấy trăm binh sĩ khiêng bao cát chạy lên từ dưới thành, khẩn cấp xây một bức tường cách ly trên đầu thành, cuối cùng ngăn thế lửa lan tràn.
Trên thực tế, trước đó Chủng Sư Đạo tổng kết kinh nghiệm phòng thủ thành đông, khuyên ba đầu tường khác nhất định phải chuẩn bị rất nhiều vải và bùn cát trên đầu tường, để thuận tiệp dập lửa kịp thời.
Chỉ là Diêu Trọng Bình khinh miệt Lý Diên Khánh trẻ tuổi không tư lịch, gã đường đường Phó Tướng quân Hà Đông, sao có thể tiếp nhận kinh nghiệm của một Tham Quân Tình Báo Ti nho nhỏ, gã không chất túi bùn cát trên đầu tường, mà đặt dưới thành, cho đến giờ phút này gã mới hiểu được sự quan trọng của túi bùn đất, nhưng đã chậm rồi.
Lúc này, một đội thân binh của Chủng Sư Đạo chạy đến, quân sĩ cầm đầu giơ cao một chiếc lệnh tiễn, nghiêm nghị hô:
- Truyền quân lệnh Đại Soái, Diêu Trọng Bình chỉ huy không có cách, lập tức giải trừ chức vụ chủ tướng phòng ngự thành tây!
Diêu Trọng Bình thở dài nói:
- Ta nguyện bị phạt, chỉ là thành tây làm sao bây giờ?
- Phòng ngự thành tây do Lý Diên Khánh tiếp nhận, hắn sẽ nhanh tới tới đây!
Diêu Trọng Bình ngẩn người, y siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn lại Chủng Sư Đạo trên đài chủ soái, trong mắt lóe lên thần sắc cực kỳ phức tạp.