Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 474 - Chương 367: Bỏ Đá Xuống Giếng.

Chương 367: Bỏ đá xuống giếng. Chương 367: Bỏ đá xuống giếng.Chương 367: Bỏ đá xuống giếng.

Trong Lưỡng Nghi Điện Diên Phúc Cung, Đồng Quán kinh hồn táng đảm quỳ trên mặt đất, không còn mặt mũi đối diện với Thiên tử Triệu Cát lửa giận ngút trời.

- Lúc trước trẫm dặn dò ngươi thế nào, địa vị của trẫm tại Thái miếu phải nhờ và trận chiến này để mở ra cục diện, trẫn giao tiền lương vật tư của hai Lộ cho ngươi, phân phối ba mươi vạn sương binh, động viên năm mươi vạn dân phu cho ngươi, ngươi biết triều đình tốn bao nhiêu tiền lương? Một nửa kho vũ khí của Giám Sát Quân Khí đều cho ngươi, nhưng ngươi báo đáp trẫm thế nào? Mười mấy vạn đại quân một trận chiến liền bị diệt toàn quân, coi như giết chó cũng phải cắt mấy đao! Nhưng ngươi… ngươi thực sự khiến trẫm thất vọng.

Triệu Cát chưa hề nghiêm khắc trách cứ Đồng Quán như thế này. Khi Đàm Chẩn đảm nhiệm Giám Quân hai Lộ Tây bắc, Đồng Quán đã biết mình khó thoát khỏi kiếp này. Nhưng lão không cam tâm, coi như lão hoàn toàn rơi đài, cũng phải bắt một người làm đệm lưng.

Đông Quán rơi lệ khóc không ra tiếng:

- Lão thần cô phụ trọng thác của bệ hạ, sớm đã hận không thể chết tạ tội, tiếc rằng lần này thất bại cũng không phải hoàn toàn là khuyết điểm của thần, có thể khẩn cầu bệ hạ cho thần biện bạch hai câu hay không?

Triệu Cát quay người cả giận nói:

- Ngươi còn dám giảo biện?

- Thần không dám giảo biện, đều là trách nhiệm của thần, chỉ là thần muốn trần thuật một số việc thực.

- Ngươi nói đi! Sự nhẫn nại của trẫm có hạn độ, tự ngươi ước lượng.

Đồng Quán rốt cuộc nhận được một cơ hội trần thuật, lão vội nói:

- Bệ hạ, hết thảy điều này đều phải nói tới một loại hỏa khí mới là Chấn Thiên Lôi.

Triệu Cát cũng cực kỳ chú ý hỏa khí của quân Tống, y nhướng mày:

- Chấn Thiên Lôi cái gì? Trẫm chưa từng nghe nói qua.

- Khởi bẩm bệ hạ, đây là một loại hỏa khí mà Chủng Sư Đạo vừa mới phát minh, uy lực cực lớn, khi nó nổ tiếng động như hủy thiên diệt địa, trong phòng phương viên mấy chục trượng cả người lẫn vật đều chết. Họ dùng Chấn Thiên Lôi nổ sập thành Ngân Xuyên, lại dùng Chấn Thiên Lôi dẹp xong thành Thạch Châu, có thể nói tất cả chiến quả của quân tuyến đông đều dựa vào loại hỏa khí kiểu mới này…

Triệu Cát lập tức vừa mừng vừa sợ, dĩ nhiên có loại hỏa khí lợi hại như vậy, y vội nói:

- Chế tạo ra thế nào?

- Bệ hạ, vấn đề ngay ở chỗ này, lão thần nghe nói có hỏa khí lợi hại như vậy, lập tức phái người yêu cầu phối phương và bản vẽ từ Chủng Sư Đạo. Nhưng Chủng Sư Đạo lại ra sức khước từ, nói hai tên công tượng phát minh Chấn Thiên Lôi đã bị nổ chết rồi, không có phối phương và bản vẽ, cuối cùng chỉ cấp cho lão thần mười hai quả Chấn Thiên Lôi. Nếu như lão thần biết phối phương và bản vẽ, nhất định sẽ chế tạo mấy trăm quả Chấn Thiên Lôi, cho dù bị mười vạn đại quân Tây Hạ vây quanh, cũng có thể tiêu diệt quân địch, tiếp tục chỉ huy lao thẳng tới đô thành Tây Hạ, hoàn toàn diệt đi Tây Hạ. Thế nhưng… trong tay lão thần chỉ có mười hai quả Chấn Thiên Lôi!

Đồng Quán trộm đổi khái niệm, giao trách nhiệm thảm bại của mình cho Chủng Sư Đạo, là Chủng Sư Đạo không chịu nói cho lão phối phương Chấn Thiên Lôi, lão mới không địch nổi đại quân Tây Hạ, không hề nhắc tới bản thân lão trúng kế sách dụ binh của quân địch, không nói tới lão thật ra bị bốn vạn kỵ binh của quân địch đánh tan trong một trận.

Triệu Cát quả nhiên bị Đồng Quán chuyển dời suy nghĩ, y khó hiểu hỏi:

- Vì sao Chủng Sư Đạo không chịu giao phối phương hỏa khí mới cho ngươi?

- Lão thần cũng trăm mối khó giải, có lẽ… có lẽ Chủng Sư Đạo sợ quân tuyến tây tấn công quá thuận lợi, chiếm danh tiếng quân tuyến đông.

- Nói bậy!

Triệu Cát lập tức nổi giận:

- Chủng Sư Đạo căn bản không phải người như vậy, ngươi không nên lấy lòng tiểu nhân so sánh người khác!

- Lão thần biết tội, thế nhưng mà… bệ hạ biết sự thực Tây Bắc không có quân Tống không?

- Lời này của ngươi có ý gì?

- Bệ hạ, dân chúng Hà Đông xưa nay không nói tới quân Tống cái gì, mười vạn đại quân Hà Đông đều được xưng là Chủng gia quân, là quân đội của Chủng gia!

Toàn thân Triệu Cát run lên, chắp tay chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nửa ngày sau y lạnh lùng nói:

- Ngươi không nên cãi chày cãi cối nữa, lần này tuyến tây bị diệt toàn quân ngươi khó thoát tội, hôm nay ngươi từ đi chức vụ Xu Mật Viện, về nhà diện bích hối lỗi mấy năm đi!

Đồng Quán mừng thầm trong lòng, chỉ bãi miễn thực chức, giữ lại Thái Úy và quan giai, điều này có nghĩa lão còn cơ hội đông sơn tái khởi.

- Lão thần cô phụ bệ hạ, tội đáng chết vạn lần!

Triệu Cát mất kiên nhẫn phất tay:

- Lui ra!

Đồng Quán dập đầu lạy ba cái, đứng dậy lui xuống. Triệu Cát vẫn chắp tay đứng trước cửa sổ, qua nửa ngày y lạnh lùng hừ một tiếng:

- Hừ! Chủng gia quân.



Ba ngày sau, đặc sứ Tây Hạ Tiêu Ngạn Kiên đến Biện Kinh, hai bên bắt đầu chính thức đàm phán nghị hòa dài dằng dặc. Lần đàm phán này vung phí nửa tháng, Tiêu Ngạn Kiên lặp đi lặp lại trở về xin chỉ thị hai lần, đến đầu tháng mười một, hai bên mới đạt thành hiệp nghị hòa bình.

Tây Hạ lại xưng thần với triều Tống, không còn sử dụng tôn xưng Hoàng đế, mà đổi thành xưng hào quân vương. Triều Tống đáp ứng rút quân khỏi Tây Hạ, khôi phục biên giới trước khi xảy ra đại chiến, hai bên tự phóng thích tù binh của mình.

Mặt khác hàng năm triều Tống tiếp tục ban cho Tây Hạ mười lăm vạn thớt lụa, bảy vạn lạng bạc và ba vạn cân lá trà, cổ vũ hai bên mậu dịch tại biên cảnh, điều này trên thực tế khôi phục điều khoản nghị hòa Khánh Lịch giữa Tống Hạ.

Đến đây, chiến trách kéo dài hơn hai mươi năm giữa Tống Hạ cuối cùng hạ màn kết thúc, Thiên tử Triệu Cát phái sứ thần tới Thạch Châu, chiếu lệnh Chủng Sư Đạo rút quân, đồng thời khao thưởng ba quân, khen ngợi tướng sĩ quân Hà Đông có công, tuyên Chủng Sư Đạo vào kinh báo cáo công tác.

Hơn mười vạn quân Tống chậm rãi rút khỏi thành Thạch Châu, xuất phát tới Ngân Xuyên. Hai ngày sau, quân Hà Đông bắt đầu rút khỏi thành Ngân Xuyên, tất cả chiến bị vật liệu và lương bổng quân tư đều chở về Thái Nguyên.

Lúc này trời đông giá rét tiến đến, hai trận tuyến lớn đổ xuống Hoành Sơn, dãy núi bao la ngàn dặm đều nhuộm thành màu trắng, tuyến trong hạp cốc đọng xuống sâu gần đầu gối, Chủng Sư Đạo để năm vạn sương binh thanh lý tuyết đọng mở đường phía trước.

Họ cũng bắt kịp cơ hội cuối cùng thông qua Hoành Sơn, nhiều nhất qua mười ngày nữa, đến trung tuần tháng mười một, thời tiết càng thêm rét lạnh, sau khi tuyết đóng thành băng sẽ đổ tuyết lớn ngập núi, nửa bước khó đi, họ chỉ có thể chờ mùa xuân sang năm rồi lui về Đại Tống.

Đập nước Hổ Khiếu Hạp đã bị đóng băng chắc chắn, nhưng quân Tống nhất định phải đục nước thông đập, để mùa xuân sang năm băng tuyết tan ra, Vô Định Hà có thể khôi phục đường chảy.

Chủng Sư Đạo giao nhiệm vụ đục nước thông đập cho Lý Diên Khánh, thật ra cũng rất đơn giản, Lý Diên Khánh chỉ cần loại bỏ túi bùn đất, sau khi băng tuyết hòa tan, nước sông sẽ tự chảy về hướng nam.

- Chỉ Huy Sứ, bùn đất bị đóng băng thực sự quá bền chắc, lửa thiêu cũng vô dụng, hay là dùng Chấn Thiên Lôi nổ túi bùn ra!

Vương Quý đứng trên đập nước hô.

Các binh sĩ không có cách nào dùng khoan sắt cạy mở túi bùn, dùng dầu hỏa đốt mặc dù có chút hiệu quả, nhưng ít nhất cần mấy ngày mới có thể loại bỏ sạch sẽ, họ không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể mượn uy lực của Chấn Thiên Lôi.

- Chỉ còn lại hai quả Chấn Thiên Lôi, tự ngươi xem rồi xử lý!

- Hai quả là đủ rồi!

Vương Quý chỉ huy binh sĩ đục hai cái lỗ lớn trên tường bùn đất, hai lỗ cách nhau năm mươi bước, sâu sáu thước. Các binh sĩ nhét hai quả Chấn Thiên Lôi vào trong lỗ, lại rót dầu hỏa, giội dầu hỏa ra cách ngoài một trượng. Các binh sĩ vội vàng lui ra sau trăm bước, trốn sau một tảng đá lớn.

Xương sườn của Vương Quý còn chưa hoàn toàn khôi phục, chắc chắn không thể kéo cung, gã lại không nhịn được kích động nói:

- Để ta bắn mũi tên này!

- Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao?

Lý Diên Khánh căm tức gõ mạnh đầu gã một cái, cướp cung tên trong tay gã. Vương Quý bất đắc dĩ đành ôm đầu lẩm bẩm đi ra.

Lý Diên Khánh giương cung lắp tên, kéo căng cung ra lệnh:

- Châm lửa!

Binh sĩ đốt lửa, Lý Diên Khánh buông dây cung. Hỏa tiễn vẽ một đường vòng cung vọt tới ngoài trăm bước, vừa vặn bắn trúng dầu hỏa, hai sợi dây dầu hỏa cùng lúc bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn về phía hai cái lỗ.

Mọi người vội vàng ngồi xổm xuống phía sau đá lớn, dùng sức bưng kín lỗ tai. Một lát, phía đập nước truyền đến hai tiếng nổ to lớn, cũng không hề kinh thiên động địa như trước kia. Mọi người vươn đầu nhìn lại, thấy khói đặc cuồn cuộn, đất đá chảy xuống ào ào, đập nước bị nổ ra hai cái lỗ lớn, tường bùn đất bắt đầu lỏng lẻo.

Lý Diên Khánh vui mừng, vội ra lệnh một ngàn binh sĩ đi lên đào đập, chỉ mất nửa ngày, đập nước đã bị lột hoàn toàn, chỉ còn lại tường băng cao mấy trượng lấp kín, nhưng nước hồ còn chưa hoàn toàn đông lạnh, phía dưới còn nước chảy róc rách, dọc theo lòng sông chảy về phía nam.

Lý Diên Khánh lập tức hồi báo tình hình dỡ bỏ đập nước với Chủ Soái Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo khẽ cười nói:

- Chỉ sợ lúc đầu xuân lại có một trận hồng thủy, chẳng qua dù sao cũng tốt hơn là khô hạn. Năm nay Vô Định Hà bị quân Tây Hạ chặn nước, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thu hoạch hạ du, ta đã sai binh sĩ đưa lương tới từng nhà ở Tuy Đức Quân, đền bù tổn thất cho họ.

Lý Diên Khánh gãi đầu cười nói:

- Đại Soái muốn phối phương và bản vẽ của Chấn Thiên Lôi sao?

Chủng Sư Đạo gật đầu:

- Ta phải vào kinh báo cáo công tác, phối phương và bản vẽ của Chấn Thiên Lôi đều phải giao cho Thiên tử, nếu không sẽ có người vạch tội chúng ta.

- Đại Soái không ở đây, ai tới chủ trì quân Hà Đông?

Lý Diên Khánh lại hỏi.

- Ý của Thiên tử là để Diêu Phó Tướng chủ trì, lúc đầu ta muốn để Chủ Sư Trung… chẳng qua cũng không sai, ít nhất trong vòng mười mấy năm Tống Hạ sẽ không xảy ra chiến tranh.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Vương Quý muốn về kinh tham gia Võ Cử, ti chức muốn xin nghỉ một tháng, về quê bái tế vong mẫu và ân sư, sau khi khoa cử, ti chức còn chưa có cơ hội về quê.

Chủng Sư Đạo hiễu rõ trong lòng Lý Diên Khánh muốn tách khỏi Diêu Trọng Bình, lão liền gật đầu cười nói:

- Ngươi chỉ cần sắp xếp tốt chuyện Tình Báo Ti, ta cho ngươi nghỉ hai tháng!

- Đa tạ Đại Soái!

Năm ngày sau, đại quân tới Thái Nguyên Phủ, Chủng Sư Đạo lên đường về kinh thành báo cáo công tác. Vương Quý nhận được tin tức, một tháng trước Ngưu Cao đã trở lại kinh thành chuẩn bị kiểm tra. Vương Quý tạm biệt Lý Diên Khánh, vội vàng đi về kinh thành.

Lý Diên Khánh sắp xếp xong chuyện Tình Báo Ti, lập tức mang theo Dương Lượng cưỡi ngựa chạy đi hối hả.

Bình Luận (0)
Comment