Chương 369: Gặp phỉ Hàm Đan.
Chương 369: Gặp phỉ Hàm Đan.Chương 369: Gặp phỉ Hàm Đan.
Lý Diên Khánh đi theo một đội thương nhân mất thời gian năm ngày mới khó nhọc xuyên qua Tỉnh Hình bị băng tuyết bao trùm. Đến Chân Định Phủ, hắn lập tức đi vòng hướng nam, tiến về phía nam Tương Châu.
Lúc này, hai trận tuyết lớn đã rơi xuống Hà Bắc, khắp nơi là thế giới tuyết trắng mênh mông. Nhưng tới gần năm mới, trên quan đạo vẫn hơi náo nhiệt, người đi đường qua lại, thương đội hoặc người bán hàng rong, tuyết đọng trên đường bị giẫm nát nhừ, đan xen với bùn đất phân trâu, vừa dơ vừa thối, thực sự khiến người đi đường khó mà đặt chân.
Hai bên quan đạo là ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ, lúa mạch đã sớm thu hoạch, ruộng đồng bị tuyết lớn mênh mông bao trùm, dường như một tấm thảm tuyết trăng vô biên, chỉ có từng mảng rừng cây và thôn xóm xám trắng tô thêm chút tạp sắc cho tấm thảm tuyết to lớn này.
Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh và Dương Lượng tới huyện Hàm Đan Từ Châu. Huyện Hàm Đan ở phía bắc Từ Châu, là một huyện cỡ trung. Đi vào huyện thành, cảm thấy cũng giống như huyện Thang Âm, con người đường đi cửa hàng, thật ra mỗi huyện ở Trung Nguyên cơ bản đều giống nhau.
Mặc dù đang lúc hoàng hôn, nhưng trên đường vẫn còn náo nhiệt, từng nhóm trẻ con chơi tuyết khắp nơi, người đẩy xe bánh gỗ đi vội qua đường, trong xe gỗ đều là các loại đồ tết.
- Tham Quân, chúng ta tới khách sạn kia đi!
Dương Lượng chỉ vào một khách sạn phía đối diện:
- Mấy năm trước ta và đại bá từng ở qua, phòng ở rất sạch sẽ, giá cả cũng không đắt.
Lý Diên Khánh nhìn khách sạn một chút, thấy trên một chiếc đèn lồng viết ‘Khách sạn Lão Từ’, bên cạnh còn một quán rượu, cũng gọi ‘Quán rượu Lão Từ’, khách sạn và quán rượu chắc hẳn là một nhà.
Hắn gật đầu:
- Vậy tới nhà đó đi!
Hai người giục ngựa đi tới trước khách sạn, xoay người xuống ngựa. Một tiểu nhị ra đón:
- Hai vị quan nhân muốn ở trọ sao?
- Có độc viện không?
- Có độc viện, một trăm năm mươi văn tiền một đêm.
Giá tiền này quả thực không đắt, ở Biện Kinh là một lạng bạc một đêm, phía Thái Nguyên cũng cần năm trăm văn tiền, huyện lớn cũng cần hai ba trăm văn, nơi này lại chỉ cần một trăm năm mươi văn.
Sở dĩ Lý Diên Khánh muốn ở độc viện, là bởi vì họ cưỡi quân mã, giá thị trường cũng cần mấy trăm lạng bạc ròng. Hiện giờ trị an ở các nơi phổ biến không tốt, quân mã thể trạng cường kiện rất dễ bị người ta để mắt tới trộm. Khách sạn nhỏ không bồi thường nổi, người mất chỉ có thể tự nhận xúi quẩy. Lý Diên Khánh thà rằng dùng thêm ít tiền, nuôi dưỡng quân mã trong độc viện.
- Cho ngựa ăn giúp chúng ta, dắt vào viện, số tiền này thưởng cho ngươi!
Lý Diên Khánh tiện tay cầm một số tiền cho gã.
- Được! Xin quan nhân yên tâm, cam đoan dùng đồ ăn mới tinh nuôi ngựa.
Hai người tháo túi ngựa xuống, tiểu nhị dắt ngựa tới hậu viện. Lý Diên Khánh vào đại sảnh khách sạn, bên trong gần như không người, nhưng âm thanh lại rất ồn ào, hóa ra bên trái đại sảnh có một cánh cửa nối thẳng quán rượu bên cạnh, đại sảnh quán rượu có không ít khách ngồi ăn cơm, còn có nữ kỹ hát khúc bồi rượu, tiếng động truyền tới từ bên kia.
Lúc này, chưởng quỹ khách sạn hé khuôn mặt béo từ sau quầy ra, cười nói với họ:
- Ở trọ mời bên này!
- Cần một gian độc viện, ở một đêm.
- Có, hiện giờ tiểu điếm còn hai căn độc viện, đều có chuồng gia súc, một căn hơi lớn bốn gian phòng, một căn khác ba gian phòng. Hai người các vị ba gian phòng là đủ rồi, một đêm một trăm năm mươi văn tiền, nói trước cho rõ, giá tiền này không gồm tiền cơm!
- Không có vấn đề!
- Xin hỏi tính danh, quê quán của hai vị, là đi ngang qua bản huyện, hay là tới bản huyện làm việc?
Chưởng quỹ ôm sổ ghi chép thật dày hỏi.
Lý Diên Khánh báo tên tuổi và quê quán của hai người, lại móc một khối bạc vụn nửa lạng cho gã:
- Không cần thối lại, mang hai phần cơm canh tới cho chúng ta.
Chưởng quỹ thấy hắn ra tay xa xỉ, đôi mắt cười híp lại:
- Xin hai vị quan nhân yên tâm, bảo đảm các vị ăn ngon, ngủ ngon!
Chưởng quỹ đăng ký xong, liền tự mình thắp đèn lồng dẫn họ về hậu viện:
- Đi bên này!
Chưởng quỹ dẫn đường phía trước, vừa đi vừa cười hỏi Lý Diên Khánh:
- Hai vị tới từ quân đội sao?
- Sao ngươi biết?
- Ta thấy cũng nhiều, ngựa của các ngươi là quân mã, mặc ủng chiến, đội đao quân dụng chính tông, người bình thường không dám ăn mặc như vậy.
Lý Diên Khánh mặc kiểu văn sĩ, cũng không mang theo b inh khí. Hắn quay đầu nhìn Dương Lượng một chút, thấy gã đeo đao quân dụng, hông còn có quân bài quân Tây Bắc, khó trách chưởng quỹ biết mình tới từ quân đội. Hắn vội vàng nháy mắt với Dương Lượng, để gã thu quân bài lại.
- Nghe nói hai năm nay trị an không tốt lắm.
Chưởng quỹ thở dài:
- Thuế phú nặng như vậy, kiếm tiền lại khó, tất cả mọi người phải nuôi sống gia đình. Vì sinh kế, rất nhiều người đành phải liều mạng, chẳng qua mấy tháng nay loạn nhất, ngươi phải cẩn thận.
- Vì sao?
- Ngươi lại không biết sao?
Chưởng quỹ quay đầu kỳ quái nhìn Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh vội vàng lắc đầu:
- Chúng ta mới tới từ phủ Thái Nguyên, xảy ra chuyện gì rồi?
- Tháng trước quân Lương Sơn đánh vào phủ Đại Danh rồi.
- Cái gì?
Lý Diên Khánh giật nảy mình:
- Loạn phỉ Lương Sơn giết tới Hà Bắc rồi sao?
- Ừ! Bắt đầu được năm tháng rồi, đầu tiên đánh hạ Vận Châu và Tế Châu, về sau qua Hoàng Hà, đánh hạ Liêu Thành Bác Châu. Nghe nói tháng trước có mấy ngàn quân Lương Sơn đánh vào phủ Đại Danh, liên tục công phá ba huyện Quán Đào, Quan Thị và Ngụy Huyện, lại diễu võ giương oai bên ngoài huyện thành Đại Doanh một phen mới lui binh. Bọn họ còn tốt một chút, ít nhất không giết người lung tung, nhưng hai Lộ Hà Bắc liên tục xuất hiện mười mấy nhóm loạn phỉ, đều tự xưng là chi nhánh Lương Sớn, cướp bóc giết người cướp của khắp nơi, trị an rối tinh rối mù.
- Quan phủ mặc kệ sao?
Chưởng quỹ cười khổ lắc đầu:
- Quan phủ ức hiếp bách tính lợi hại, nhưng gặp phải những kẻ liều mạng này, cả đám đều giả vờ câm điếc.
Nội tâm Lý Diên Khánh trở nên nặng nề, hắn vẫn cho rằng đám người Tống Gian hoạt động tại vùng Sơn Đông, chưa hề nghĩ tới họ lại đánh đến Hà Bắc, còn đánh tới phủ Đại Danh. Tương Châu ngay bên cạnh phủ Đại Danh, có thể bị Lương Sơn tạo phản tác động đến hay không?
…
Lúc nửa đêm, Lý Diên Khánh bỗng nhiên bị một tiếng kêu sợ hãi làm bừng tỉnh. Hắn bỗng ngồi dậy, tiện tay cầm đoản kiếm đầu giường. Hắn ngưng thần nghe một lát, tiếng kêu phát ra từ rất nhiều người, trong đó còn có tiếng nữ nhân kêu khóc, Lý Diên Khánh biết tình hình không ổn rồi.
Cũng may chưởng quỹ nói chuyện một phen khiến hắn chuẩn bị tâm lý, hắn để áo đi ngủ, ngay cả khăn trùm đầu cũng không cởi. Hắn xoay người ngồi dậy, quàng túi ngựa lên vai, nhanh chân ra khỏi cửa phòng.
Vừa vặn Dương Lượng cũng cầm đao vội vàng chạy tới:
- Tham Quân, xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh vung tay chặn lại, ngăn sự bối rối của gã. Hắn lại nghe một lát, tiếng gào lớn hơn vừa rồi, bầu trời đối diện còn có ánh lửa mơ hồ, dường như tiền viện khách sạn cũng có tiếng la. Lý Diên Khánh rút đoản kiếm từ trong túi ngựa ra, lại treo túi cờ bên hông, giao túi ngựa cho Dương Lượng:
- Ngươi đi dắt ngựa!
Dương Lượng chạy tới chuồng ngựa. Lúc này, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập:
- Lý quan nhân, là ta, mở cửa nhanh!
Là giọng của chưởng quỹ. Lý Diên Khánh tiến tới kéo chốt cửa, một đám người lập tức tràn vào, khiến Lý Diên Khánh sợ hãi nhảy dựng. Cũng may hắn lập tức nhận ra là chưởng quỹ và hai tiểu nhị, còn có bảy tám người đều là nữ nhân trẻ tuổi, váy áo xinh đẹp, mặt mũi mỗi người đều cực kỳ sợ hãi, các nàng đều là nữ kỹ bồi rượu trong khách sạn.
Chưởng quỹ quỳ bịch xuống chắp tay cầu khẩn Lý Diên Khánh nói:
- Ta biết các ngươi là quân gia, van cầu quan nhân cứu lấy chúng ta!
Bỗng nhiên bên ngoài truyến đến một tiếng hô chói tai:
- Ở đây!
Ba tên đại hán vọt vào từ bên ngoài, tay cầm đao và bó đuốc. Đại hán dẫn đầu ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm một đám nữ nhân:
- Ta nói bầy cừu chạy đi đâu, hóa ra là tránh ở nơi này, nhanh tới vui vẻ với các đại gia đi!
Nói xong gã vung đao bổ mạnh tới một tiểu nhị. Nữ nhân trong viện đều sợ hãi hét rầm lên, liền thấy một khối đá bay vèo tới, trúng huyệt thái dương của đại hán dẫn đầu. Gã gào lên một tiếng, lập tức ngã xuống đất ngát đi. Hai tên đại hán đằng sau sợ hãi quay đầu chạy trốn, Lý Diên Khánh liền ném hai viên đá, ra tay cực nặng, cũng đánh hai người ngất xỉu.
- Đóng cửa lại!
Lý Diên Khánh vung đoản kiếm lên, hai tên tiểu nhị mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới đóng cửa viện.
Lý Diên Khánh lại chỉ mấy nữ nhân nói với Dương Lượng:
- Trước tiên dẫn các nàng vào trong nhà đi!
Dương Lượng mang theo một đám nữ nhân tiến vào phòng Lý Diên Khánh. Lúc này Lý Diên Khánh mới hỏi chưởng quỹ:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Chương quỹ hàm răng run rẩy nói:
- Dường như là loạn phỉ Phũ Sơn vào thành.
- Loạn sỉ Phũ Sơn là ai?
- Ta không biết, chỉ biết bọn họ có hai thủ lĩnh, một người gọi Hỗn Sơn Hổ Đào Tuấn, một người gọi Kim Nhãn Điêu Giả Tiến, họ cũng tự xưng hảo hán Lương Sơn.
Lý Diên Khánh hừ lạnh một tiếng, tiện tay một kiếm chém đứt yết hầu đại hán dẫn đầu. Máu tươi tóe ra, phun lên người chưởng quỹ, chưởng quỹ sợ hãi thiếu chút nữa ngất đi. Lý Diên Khánh lại vung kiếm chém chết một người, lúc này mới đá tỉnh tên đạo phỉ thứ ba.
Lý Diên Khánh dùng kiếm lạnh như băng đặt vững yết hầu đạo phỉ:
- Hai người họ đều bị ta giết rồi, không muốn chết thì nói thật.
Đạo phỉ lộ vẻ sợ hãi:
- Ta nói! Ta nói!
- Các ngươi có bao nhiêu người tới đây, thủ lĩnh là ai?
- Thủ lĩnh là Giả đại vương, hơn bảy mươi người tới.
- Sơn trại có tổng cộng bao nhiêu người?
- Đại khái ba bốn trăm người, ta cũng không rõ ràng lắm.
- Các ngươi tới huyện Hàm Đan làm gì?
- Đến cướp… cướp một ít đồ tết, lại kiếm một số nữ nhân trở về.
- Đa tạ!
Lý Diên Khánh một kiếm đâm xuyên cổ họng của gã.
Lý Diên Khánh lau lau đoản kiếm trên người đạo phỉ, quay đầu lại hỏi chưởng quỹ:
- Có bao nhiêu loạn phỉ vào tiệm rồi?
- Ta… không rõ ràng, trước mắt chỉ… chỉ nhìn thấy ba người này.
Lý Diên Khánh nhặt ba viên cờ đá lên. Dương Lượng thở dài:
- Tham Quân, đáng tiếc không có cung tên!
Lý Diên Khánh nhờ Vương Quý mang cung đồng tên sắt về kinh thành cho phụ thân, Báo Đầu Cung hủy trong chiến tranh, nếu có một bộ cung tên, có thể bắn giết loạn phỉ ngoài trăm bước, cờ đá của hắn chỉ có tầm ném ba mươi bước.
Lúc này, chưởng quỹ bỗng nhiên nói:
- Trong tiệm chúng ta có bộ cung tên!
Lý Diên Khánh vui mừng:
- Cung tên ở đâu?
Chưởng quỹ vội vàng nói với tiểu nhị:
- Đi lấy bộ cung tên trong phòng ta ra, trong rương gỗ góc tường, chứa trong hộp gỗ, dưới giường hình như còn hai túi tên, cũng lấy ra cùng.
Tiểu nhị hơi sợ hãi, Lý Diên Khánh nói với Dương Lượng:
- Ngươi đi cùng hắn!
Dương Lượng tóm lấy một tiểu nhị:
- Đi theo ta!
Hai người bước nhanh ra cửa.