Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 480 - Chương 373: Thuyết Phục Thang Vương.

Chương 373: Thuyết phục Thang Vương. Chương 373: Thuyết phục Thang Vương.Chương 373: Thuyết phục Thang Vương.

Sau khi bái tế sư phụ ở trấn Lộc Sơn, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa tới thôn Thang Vương, trong lòng hắn còn có một phong thư nhà của Vương Quý, muốn tự tay giao cho tổ phụ của Vương Quý.

Vương Vạn Hào tổ phụ Vương Quý phong thái vẫn như xưa, mặc dù đã gần bảy mươi tuổi, nhưng thân thể cường tráng, mặt hồng hào. Nghe nói Lý Diên Khánh đến, lão tự mình dẫn người cả nhà ra nghênh đón.

Vương Vạn Hào khôn khéo hơn người, kinh nghiệm cuộc sống cực kỳ phong phú. Lý Diên Khánh là Thám Hoa đầu tiên của huyện Thang Âm, trẻ tuổi đã làm được quan tòng thất phẩm, tiền đồ tương lai không thể đong đếm được. Tương lai Vương gia còn phải dựa vào hắn dìu dắt nhiều hơn mới được, cháu trai của lão không phải một ví dụ tốt sao?

- Khánh ca nhi, A Quý nhà ta vẫn khỏe chứ?

Mẫu thân Vương Quý sốt ruột, vừa thấy Lý Diên Khánh liền không nhịn được hỏi thăm.

Mặt Vương Vạn Hào lập tức trầm xuống, mất hứng trách cứ nàng dâu:

- Sao ngươi có thể gọi Khánh ca nhi, phải gọi Lý quan nhân mới đúng!

Lý Diên Khánh vội vàng cười khoát tay:

- Vẫn nên gọi Khánh ca nhi cho thân thiết một chút, bá mẫu là trưởng bối, cứ việc tùy ý.

Lúc này, phụ thân Vương Quý ở bên cười nói hòa giải:

- Ta cảm thấy vẫn nên gọi tiểu quan nhân thì tốt hơn, vừa thân thiết lại không thất lễ, mời tiểu quan nhân qua bên này!

Mọi người vây quanh Lý Diên Khánh tiến vào đại đường. Vương Vạn Hào ngồi chủ vị, liên tục tặng chỗ khách quý bên người cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh từ chối không xong, đành phải ngồi xuống. Mấy đứa con trai, cháu trai và nàng dâu của Vương Vạn Hào đều ngồi hai bên phía dưới.

Lý Diên Khánh lấy phong thư từ trong lòng ra đưa cho Vương Vạn Hào:

- Đây là thư A Quý gửi cho tổ phụ, trong trận chiến Tây Hạ lần này hắn lập được công lớn, hẳn là có cơ hội tăng quan tiếp!

Vương Vạn Hào lập tức hớn hở mặt mày hỏi:

- Tiểu quan nhân cảm thấy A Quý nhà ta có thể tăng lên mấy cấp?

Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:

- Hiện giờ hắn là tòng cửu phẩm, ta đoán chừng hắn có thể thăng làm tòng bát phẩm, chẳng qua coi như thi qua Võ Củ cũng là tòng bát phẩm, khả năng rất lớn.

Nhị thúc Vương Quý bên cạnh kinh ngạc nói:

- Tưởng Tri Huyện chẳng qua là tòng bát phẩm, Chu Huyện Úy vừa thi đậu Tiến Sĩ hiện giờ cũng chỉ có tòng cửu phẩm, còn không bằng A Quý nhà ta!

Mọi người sợ hãi thán phục. Vương Vạn Hào lại hiểu chuyện, lão khoát tay nói:

- Võ tướng thăng quan không dễ dàng, đều đổi bằng tính mạng, địa vị trong triều cũng không bằng quan văn, việc này cũng đừng so sánh với Tiến Sĩ.

Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát lại nói:

- Hiện giờ thời cuộc phương bắc bất ổn, đạo phỉ nổi lên bốn phía, lòng người bàng hoàng, không biết Vương lão viên ngoại có tính toán gì hay không?

Không chờ Vương Vạn Hào đáp lại, liền nghe có gia nhân bẩm báo dưới đường:

- Thang lão gia tới rồi!

Vương Vạn Hào vội vàng đứng dậy:

- Mau mời!

Mấy nữ quyến Vương gia vội vàng đứng dậy né tránh. Một lát tổ phụ Thang Hoài là Thang Liêm cùng đại bá của gã Thang Chính Tông vội vàng đi tới, cùng gặp lễ với Vương Vạn Hào, liền đi thẳng tới trước mặt Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ. Thân thể Thang Liêm không tốt lắm, thần sắc mang bệnh trên mặt, lão thở dài, nói với Lý Diên Khánh:

- Sai lầm lớn nhất của ta chính là không để Thang Hoài đi theo tiểu quan nhân, nếu không Thang Hoài ít nhất cũng là quan cửu phẩm.

Nghe nói Vương Quý đã có quan phẩm, Thang Liêm đỏ ngầu cả mắt, nhìn thấy Vương Vạn Hào hơi thở cũng hổn hển, trong lòng vẫn luôn hối hận.

Lý Diên Khánh cười an ủi lão:

- A Thang chỉ cần thi qua Võ Cử, ít nhất cũng là tòng cửu phẩm, ta có lòng tin với hắn, nhất định có thể thi đậu.

- Vậy nhờ khẩu phúc của tiểu quan nhân rồi.

Vương Vạn Hào mời cha con Thang thị ngồi xuống. Nha hoàn tiến vào dâng trà. Lý Diên Khánh lại tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng đã không chỉ nhằm vào Vương gia, nếu Thang Liêm cũng ở đây, hắn chuẩn bị cùng suy tính với hai nhà.

Hắn lại hỏi hai người:

- Ta nghe nói loạn phỉ Lương Sơn tấn công phủ Đại Danh, không biết việc làm ăn của hai vị lão viên ngoài trong Phủ có bị ảnh hưởng hay không?

Vương Vạn Hào và Thang Liêm nhìn nhau. Vương Vạn Hào nói:

- Vương gia còn may, chỉ là làm ăn chịu chút ảnh hưởng, tổn thất thì không có, nghe nói Thang gia có chút tổn thất.

Thang Liêm lắc đầu nói:

- Khách sạn Thang Ký bên ngoài huyện thành Đại Danh bị Lương Sơn tặc một mồi lửa đốt rụi, tổn thất mấy ngàn quan tiền.

- Vậy còn Bảo Nghiên Trai?

Lý Diên Khánh tiếp tục hỏi:

- Có chịu ảnh hưởng hay không?

Tiệm son Bảo Nghiên Trai phủ Đại Danh là Lý Diên Khánh cho Thang Hoài thể diện, do Thang gia đầu tư mở ra, Lý Đại Khí chỉ chiếm hai thành cổ phần, Thang gia chiếm tám thành, do Thang Chính Tông tự mình tọa trấn.

Thang Chính Tông cười khổ một tiếng nói:

- Tiệm son ở trong huyện thành, Lương Sơn tặc không công phá huyện thành, tổn thất thật sự không có. Chẳng qua khoảng thời gian này lòng người phủ Đại Danh bàng hoàng, ta tạm thời đóng cửa hàng, hàng hóa đều chở về Thang Âm, chờ thế cục bên kia ổn định lại mở lần nữa.

Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:

- Ta cũng cảm thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Vương Vạn Hào thở dài:

- Đạo phỉ nổi lên bốn phía, chiến tranh không ngừng, thế đạo này bắt đầu loạn rồi. Xui xẻo nhất chính là những nhà giàu có chút gia nghiệp như chúng ta, cả ngày nơm nớp lo sợ mà sống! Chỉ sợ ngày nào loạn phỉ đánh tới, đánh cướp gia sản của chúng ta không còn gì, mạng nhỏ cũng không giữ được!

Trong đại đường lập tức trầm mặc, bầu không khí trở nên hơi ngưng trọng. Lúc này, Lý Diên Khánh thấy thời cơ đã thành thục, liền chậm rãi nói:

- Hai vị lão viên ngoại đều là hàng tổ tông rồi, đều hiểu hơn ta rất nhiều, nhưng có một câu ta không biết có nên nói hay không?

Vương Vạn Hào và Thang Liêm cùng lên tiếng:

- Tiểu quan nhân cứ nói đừng ngại!

- Không dối gạt hai vị lão viên ngoại, gia tộc Lý Văn Trang chúng ta đã bắt đầu mua đất đai ruộng vườn ở phương nam từ năm trước, không chỉ tộc nhân Lý thị, còn có nhiều hàng xóm bạn bè nhiều năm chung quanh, họ cũng mua một vùng đất bên Giang Hạ theo phụ thân ta, xây dựng nhà ở. Chúng ta đã chuyển về phía nam, Lý Văn Trang đã không còn tới một nửa người.

Thang Liêm trầm mặc một lát nói:

- Thật ra đây chính là nguyên nhân thực sự ta tìm tiểu quan nhân hôm nay. Năm ngoái phụ thân ngươi cũng từng nói chuyện này với ta, nói là mấy năm trước ngươi đã muốn mọi người chuyển về phía nam. Ta đã rất kỳ quái, mấy năm trước hai Lộ Hà Bắc đều không có nạn trộm cướp, lúc ấy tại sao tiểu quan nhân biết được thế đạo hiện giờ sẽ loạn?

Thang Chính Tông nhịn không được nói:

- Phụ thân, người ta chính là Thám Hoa, đương nhiên có dự kiến trước so với chúng ta!

Thang Liêm khoát tay:

- Ngươi chớ xen mồm vào, nghe tiểu quan nhân nói!

Lý Diên Khánh cười nhạt nói:

- Có thể hai vị lão viên ngoại hiểu lầm, cũng không phải vì nạn trộm cướp ta mới để gia tộc và bằng hữu chuyển về phía nam, mà bởi vì người Nữ Chân!

- Người Nữ Chân!

Nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đại sảnh.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Có lẽ mọi người còn chưa biết, người Nữ Chân đã công phá Thượng Kinh Liêu quốc rồi, mấy chục vạn đại quân Liêu quốc bị tiêu diệt, đại thế đã mất, diệt quốc trong vòng mấy năm nay. Sở dĩ Tây Hạ yêu cầu nghị hòa, cũng bởi vì sợ người Nữ Chân sau khi diệt Liêu sẽ tây chinh, cho nên muốn chuẩn bị chiến đấu sớm. Một khi Liêu quốc bị diệt, người Nữ Chân xâm nhập Đại Tống phía nam là không thể tránh né, khi đó Hà Bắc chắc chắn sinh linh đồ thán. Huyện Thang Âm là khu vực nếu xuôi nam phải đi qua, nhất định không tránh khỏi gót sắt của người Nữ Chân, cho nên ta yêu cầu tộc nhân và người trong thôn chuyển về phía nam, ít nhất tương lai chạy về phương nam cũng có nơi sống yên ổn.

Sắc mặt Vương Vạn Hào và Thang Liêm cực kỳ nghiêm túc. Vương Vạn Hào truy hỏi:

- Triều đình cũng cho rằng như thế?

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Triều đình căn bản không hiểu được sự lợi hại của người Nữ Chân, chỉ có các tướng sĩ chúng ta ở biên cương tác chiến với người Tây Hạ mới hiểu được sự lợi hại của người Nữ Chân. Quân đội Tây Hạ cực kỳ e ngại quân Liêu, nhưng quân Liêu căn bản không phải đối thủ của người Nữ Chân, mà mười mấy vạn quân Tống chúng ta lại bị bốn vạn kỵ binh Tây Hạ tiêu diệt trong một trận chiến, có thể tưởng tượng tương lai quân Tống ngăn cản người Nữ Chân thế nào? Chủng Đại Soái cũng nói với ta, triều đình khinh thường người Nữ Chân, tương lai tất sinh ra họa lớn.

- Tiểu quan nhân ý là để hai nhà chúng ta cũng chuyển tới phương nam sao?

Thang Chính Tông hỏi.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Ta không khuyên hai người, bởi vì hiện giờ không ai tin tưởng lời ta nói. Trên dưới triều đình không ai tin tưởng mọi rợ Nữ Chân sẽ xâm nhập phía nam, thậm chí tộc nhân của chúng ta cũng không tin, bởi vì quan hệ lợi ích mới đi theo phụ thân ta mua trang viên Bách Hoa tại phương nam. Nhưng ta muốn nói cho hai vị viên ngoài, người Tây Hạ lại tin tưởng người Nữ Chân sẽ tây chinh, trên dưới cả nước họ như lâm vào đại địch.

Vương Vạn Hào nhìn thoáng qua Thang Liêm:

- Hiền đệ, ngươi nói sao?

Thang Liêm trầm tư thật lâu chậm rãi nói:

- Thang Hoài nhà ta cũng từng viết thư nói với ta việc này, liên tục khuyên ta mua đất phương nam. Ta cảm thấy mặc kệ người Nữ Chân có xâm nhập phía nam hay không, nhưng hiện giờ nạn trộm cướp nghiêm trọng, thế đạo không yên, chúng ta hẳn là thỏ khôn có ba hang, lo trước khỏi họa.

Vương Vạn Hào cũng gật đầu:

- Nói đúng, chúng ta hẳn là lưu lại đường lui cho mình, chuyện này ta cảm thấy nên nghe theo ý kiến của tiểu quan nhân.

Vương Vạn Hào lại hỏi Lý Diên Khánh:

- Tiểu quan nhân cảm thấy chúng ta nên mua đất nơi nào?

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Có thể tới Giang Hạ mua một trang viên, tương lai mọi người ở cùng một chỗ. Chẳng qua nếu như hai vị tổ phụ muốn kiếm một số tiền lớn, ta khuyên hai người tới huyện thành Tiền Đường Hàng Châu mua đất, hiện giờ bên kia cũng đang ồn ào trộm cướp, đất đai nhà cửa cực kỳ rẻ, ta đã viết thư để phụ thân mua số lượng lớn, nếu hai người có hứng thú cũng có thể thử một lần.

Vương Vạn Hào suy nghĩ một chút nói:

- Đi Hàng Châu mua đất cần suy nghĩ một chút, chẳng qua ta quyết định nghe theo lời khuyên của tiểu quan nhân, qua sang năm sẽ tới Giang Hạ mua một trang viên.

- Chúng ta cũng thế!

Thang Liêm nói với giọng điệu kiên định:

- Trên thực tế chúng ta đã quyết định tới phương nam mua đất, chỉ là chưa xác định phương hướng. Nếu tất cả mọi người đi Giang Hạ, vậy chúng ta cũng đi Giang Hạ mua đất, thuận tiện chiếu cố lẫn nhau, sau đó lại quan sát thế cục một chút, thế cục bất ổn sẽ lập tức chuyển về phương nam.

Lý Diên Khánh thấy họ đều không dự định mua đất ở Hàng Châu, cũng không khuyên nhiều, họ muốn đi phương nam mua đất lưu lại đường lui, đây đã là giác ngộ rất lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment