Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 482 - Chương 375: Cấp Biến Rạng Sáng.

Chương 375: Cấp biến rạng sáng. Chương 375: Cấp biến rạng sáng.Chương 375: Cấp biến rạng sáng.

Canh năm ngày tiếp theo, ngoài phòng vẫn còn một màu đen kịt, Lý Diên Khánh đã đứng dậy đi giày rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài chạy một vòng. Từ sau khi tiến vào quân doanh hắn ngừng chạy bộ sáng sớm mỗi ngày, bắt đầu cuộc sống bình thường. Chẳng qua hắn ngẫu nhiên cũng dậy sớm, hít thở một chút không khí mới mẻ rạng sáng.

- Trung thúc, ta đi chạy bộ!

- Mang theo chủy thủy, hiện giờ trên đường cũng không an toàn.

Trung thúc chạy tới cửa chính dặn hắn một câu

- Ta mang theo rồi!

Tiếng nói của Lý Diên Khánh truyền tới từ xa, hắn đã biến mất trong bóng đêm. Trung thúc lắc đầu, đóng cửa trở về phòng.

Sáng sớm mùa đông vô cùng rét lạnh, nhưng không khí cũng đặc biệt tươi mát, hít một hơi dường như xuyên tới phế phổi. Lý Diên Khánh chạy một mạch đến Dương Thôn cách hai mươi dặm về phía bắc, lại quay đầu chạy về.

Hắn xuyên qua trấn Lộc Sơn, lúc này trên trấn Lộc Sơn đã có cửa hàng mở cửa, bắt đầu chuẩn bị buôn bán ngày mới. Thư viện Lộc Sơn vẫn một màu tối đen, đám học sinh trẻ tuổi đều còn đang ngủ say, còn chưa có người thức giấc.

Lý Diên Khánh nhớ tới Diêu Vạn Niên dự định mời mình làm một bài giảng cho các học sinh, hắn nhất thời còn chưa nghĩ tới nên giảng thứ gì. Hiện giờ hắn đã nghĩ ra, liên quan tới vấn đề rời giường sáng sớm, nằm ỳ như vậy sẽ không thể lên Thái Học, cũng không qua được thi giải, không có sự bền lòng và nghị lực, làm sao có thể trở nên nổi bật.

Chạy qua thư viện Lộc Sơn, cửa hàng hai bên biến mất, lại dần biến thành vùng quê bị tuyết trắng bao trùm, chung quanh lại bắt đầu hoang vu. Cho dù trên đầu vẫn đầy sao trời, nhưng bầu trời đã xuất hiện tia sáng, nắng sớm đã bắt đầu thâm thấu từng chút bóng đêm nặng nề.

Không bao lâu, Lý Diên Khánh lại trở về cửa thôn. Mặc dù đã chạy bốn mươi dặm, nhưng Lý Diên Khánh không hề có cảm giác mệt mỏi, hắn quyết định tiếp tục chạy mười dặm về phía trước. Nhưng hắn chỉ chạy không tới một dặm bỗng nhiên dừng bước chân.

Hắn phát hiện một con rồng lửa xuất hiện phía trước, trên dưới chập trùng, đang dọc theo quan đạo tiến về nơi này. Đương nhiên không phải rồng lửa gì, đây là một đội quân đang cầm bó đuốc chạy.

Đầu Lý Diên Khánh lập tức ông lên, hắn lập tức hiểu được, đây rất có thể là quân đội Lương Sơn, họ đã giết tới Tương Châu.

Lý Diên Khánh lập tức xông vào đất tuyết ven đường, trực tiếp chạy về thôn.

Mắt thấy quân đội cầm đuốc ngày càng gần, Lý Diên Khánh liền đứng trên đường thôn cách ngoài trăm bước, chăm chú nhìn đội quân xếp hàng chạy tới trước mặt hắn. Đội quân này ước chừng bảy ngàn người, năm ngàn người phía trước đều mặc khôi giáp Cấm Quân, bộ binh chính quy vác trường mâu. Hai ngàn người phía sau lại là thanh niên trai tráng mặc áo vải, khiêng gậy gỗ.

Từ điểm này, Lý Diên Khánh có thể xác định đội quân này không phải sương quân, cũng không phải hương binh, đó chính là quân đội Lương Sơn tiến đánh kho Lê Dương.

Chỉ là quân đội Lương Sơn đến Tương Châu làm gì? Mặc dù Tương Châu là khu sản xuất lương thực quan trọng, nhưng số lượng lương thực tồn trong kho kém xa tít tắp kho Lê Dương, lại không phải khu tập trung tài phú, còn kém hơn nhiều tài phú của phủ Đại Danh.

Nghĩ tới phủ Đại Danh, dường như có một tia sét lướt qua đầu hắn. Hắn lập tức nghĩ thông suốt, mục đích của đội quân này hẳn là phủ Đại Danh. Chu Xuân từng nói với hắn, Lương Trung Thư dẫn ba vạn đại quân giằng co với chủ lực quân Lương Sơn ở vùng Bác Châu. Như vậy lúc này phủ Đại Danh trống rỗng, quân Lương Sơn vòng qua Tương Châu giết vào phủ Đại Danh, chính là tập kích hậu phương sau lưng Lương Trung Thư.

Họ tiến đánh kho Lê Dương chẳng qua là ngụy trang mê hoặc quan phủ, giả vờ một thương tại kho Lê Dương, trực tiếp bắc thượng giết vào Tương Châu. Xuyên qua huyện Thang Âm có thể trực tiếp dọc theo quan đạo hướng đông bắc giết vào phủ Đại Danh.

Lý Diên Khánh quyết định thật nhanh, hắn nhất định phải lập tức thông báo tin tức này cho quan viên phủ Đại Danh. Hắn có thể thông qua thư bồ câu của Thang gia, gửi bồ câu đến khách sạn Thang gia phủ Đại Danh.

Lý Diên Khánh nhanh chóng chạy về nhà. Trung thúc ra đón:

- Tiểu quan nhân có chuyện khì khẩn cấp sao?

- Dẫn ngựa ra giúp ta, ta có việc gấp đi ra ngoài!

Lý Diên Khánh vừa nói vừa vọt vào trong phòng mình, cầm túi cờ đá, đoản kiếm và cung tên liền trở về trong viện. Lúc này Trung thúc đã dắt ngựa ra, Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương nói với Trung thúc:

- Rất nhiều loạn phỉ Lương Sơn tới bên ngoài, làm phiền Trung thúc đi nói cho Tộc trưởng một tiếng, mọi người tuyệt đối không nên đi ra ngoài.

Trung thúc giật nảy mình:

- Ta lập tức đi ngay!

Lão tiến tới mở cửa viện, Lý Diên Khánh giục ngựa chạy ra ngoài, nhưng lại lập tức ghìm chặt chiến mã. Hai người cưỡi ngựa chạy tới cách hắn vài chục bước phía trước, một cao một thấp, một người trong đó chỉ vào phòng mình nói:

- Cha, chính là chỗ này!

Là giọng thiếu nữ, Lý Diên Khánh giật mình trong lòng, giọng nói này…

Hai người đối diện tới gần, quả nhiên là Hỗ Thành và con gái Hỗ Thanh Nhi nhiều năm không gặp. Ba người đối mặt nhau, Hỗ Thành mặt mũi tràn ngập kinh ngạc:

- Khánh ca nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?

Lý Diên Khánh khắc chế căng thẳng trong lòng, cười nhạt một tiếng:

- Hỗ đại thúc, Thanh nhi, đã lâu không gặp!

Nữ lớn mười tám thay đổi, Hỗ Thanh Nhi hoàn toàn thay đổi so với lúc chia tay ở Tô Châu. Lý Diên Khánh nhớ năm nay nàng mười bốn hay mười lăm tuổi, nhưng đã trổ mã thành đại cô nương, khuôn mặt trứng ngỗng thanh tú, mi dài tinh tế, đôi mắt hạnh động lòng người, sóng mũi thật cao, dung nhan cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ánh mắt nàng hết sức sắc bén, trên người mặc giáp mềm, chân đi ủng ống dài, đầu đội ưng lăng khôi, tô thêm vẻ hiên ngang cho nàng.

Hỗ Thành vỗ trán, áy náy cười nói:

- Ta hồ đồ rồi, nơi này là nhà ngươi, ngươi đương nhiên là ở nơi này!

- Không đúng!

Trong mắt Hỗ Thanh Nhi lóe lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi thăm:

- Lý đại ca hẳn là tác chiến tại Tây Bắc mới đúng, sao trở về quê rồi?

Lý Diên Khánh cười nói:

- Hóa ra Thanh nhi cũng biết Đại Tống dụng binh với Tây Hạ. Chiến sự Tây Hạ kết thúc rồi, hai bên nghị hòa, ta đặc biệt trở về tế mẫu, trái lại đại thúc và Thanh nhi sao lại tới Thang Âm?

Hỗ Thành hơi xấu hổ, miễn cưỡng cười nói:

- Chúng ta đi ngang qua huyện Thang Âm, thuận tiện trở về chốn cũ nhìn một chút. Dù sao ta ở nơi này năm năm, Thanh nhi cũng sinh ra ở nơi này.

- Rất xin lỗi, nhà cũ trước kia không còn nữa.

- Không có việc gì! Thôn vẫn còn, cây hòe già ta trồng vấn còn.

Hỗ Thành chỉ bãi đất trống một bên cười nói:

- Nơi này hẳn là cửa lớn trước đó, ngươi nhìn, cánh cửa đá xanh còn ở đây!

- Đại thúc vào nhà ngồi một chút đi!

Hỗ Thành do dự một chút, lúc này một tên binh lính chạy như bay tới, nhỏ giọng nói bên tai Hỗ Thành:

- Lô Soái có việc gấp thương lượng với tướng quân!

Hỗ Thành gật đầu:

- Ta lập tức đi ngay!

Hỗ Thành cười nói với Lý Diên Khánh:

- Ta có việc gấp phải trở về, để lần sau đi! Khánh ca nhi bảo trọng, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.

Lý Diên Khánh chỉ nói hai lời khách sao mà thôi, đâu hi vọng cha con họ vào nhà. Lòng hắn nóng như lửa đốt, hận họ không thể lập tức rời đi.

Lý Diên Khánh vội vàng ôm quyền:

- Hỗ đại thúc bảo trọng, Thanh nhi bảo trọng.

- Thanh nhi, chúng ta đi thôi!

Hỗ Thành quay đầu ngựa lại đi tới cửa thôn. Hỗ Thanh Nhi thâm ý nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, cũng quay đầu ngựa đi theo phụ thân.

Lý Diên Khánh cũng không thể vội vã lên đường, ít nhất chờ cha con họ rời khỏi thôn rồi nói, Lý Diên Khánh liền giục ngựa đi theo phía sau. Lúc này, hắn thấy cha con Hỗ Thành rời khỏi thôn, lập tức quay đầu ngựa lại chạy tới một con đường nhỏ khác ở phía đông thôn.

Đường nhỏ nối thẳng mương Vĩnh Tế cách đó ba dặm, hắn dọc theo mương Vĩnh Tế bắc thượng cũng có thể đến thôn Thang Vương. Nhưng hắn vọt đi mấy chục bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng yêu kiều:

- Ngươi đứng lại!

Lý Diên Khánh dừng chiến mã, mặt nở nụ cười khổ. Bà cô này quá tinh, hắn vẫn không thể giấu diếm được nàng. Hắn chậm rãi quay đầu ngựa lại, cười nói với Hỗ Thanh Nhi đang chạy tới:

- Thanh nhi còn chuyện gì sao?

- Lý đại ca vội vàng cưỡi ngựa ra ngoài, là muốn đi mật báo sao?

Hỗ Thanh Nhi cười như không nhìn hắn.

Lý Diên Khánh thở dài:

- Ta chỉ muốn tới thôn Thang Vương thông báo mấy người bạn nhanh trốn đi!

- Nếu là như vậy, hoàn toàn không cần thiết. Quân Lương Sơn chúng ta thay trời hành đạo, chỉ giết cẩu quan ăn hối lộ trái pháp luật, không hề xâm phạm bách tích phổ thông!

Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Nói dễ nghe, Đào Tuấn và Giả Tiến Phũ Sơn cũng là người của các ngươi đi! Cướp đoạt dân tài, giết hại bách tính, đây cũng gọi là thay trời hành đạo sao?

Lông mày Hỗ Thanh Nhi nhíu lại:

- Còn có chuyện này? Xin Lý đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ báo cáo Tống Trại chủ, điều tra rõ chân tướng. Nếu như họ thật sự giết hại bách tính, chúng ta sẽ nghiêm trị không tha!

Lý Diên Khánh chỉ thăm dò Hỗ Thanh Nhi một chút, không nghĩ tới nàng thật sự thừa nhận Đào Tuấn và Giả Tiến là người của họ. Hắn cười nói:

- Ta cũng không biết các ngươi đến huyện Thang Âm làm gì, đương nhiên sẽ không đi mật báo, ta chỉ đi thăm bằng hữu một chút, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ!

Hỗ Thanh Nhi khẽ thở dài một tiếng:

- Lý đại ca, ta là vì tốt cho ngươi, nếu như Nhị Trại chủ biết ngươi làm hỏng chuyện lớn của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi vẫn nên trở về đi! Đừng xen vào vũng nước đục này.

Lý Diên Khánh hừ một tiếng:

- Nhị Trại chủ ngươi nói chính là Lô Tuấn Nghĩa đi! Ngươi không cần lấy hắn tới dọa ta, ta không muốn quản chuyện của các ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quản ta đi làm gì, sau này còn gặp lại!

Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại rời đi, vừa đi hai bước liền cảm thấy cổ mát lạnh, một nhuyễn tiên giống như rắn vô thanh vô tức cuốn lấy cổ hắn. Hắn vừa muốn ra sức tránh thoát, Hỗ Thanh Nhi hô lên:

- Ngươi tuyệt đối đừng động, vừa động yết hầu sẽ đứt.

Lý Diên Khánh dùng tay mò nhuyễn tiên một chút, lúc này mới phát hiện bên trong nhuyễn tiên giấu lưỡi dao, quả nhiên là binh khí lợi hại. Lý Diên Khánh cười nói:

- Đây chính là Nhất Trượng Thanh sao?

- Ta chỉ hỏi ngươi có trở về hay không?

Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:

- Ta đoán không sai, các ngươi đi đánh lén phủ Đại Danh!

Toàn thân Hỗ Thanh Nhi run lên, thầm cắn răng:

- Ta biết ngay không thể gạt được ngươi!

- Chút thủ đoạn nhỏ ấy của các ngươi đương nhiên không thể gạt được ta. Chẳng qua ngươi dùng Tiên Nhận cuốn lấy cổ ta, muốn cắt đứt cổ họng ta, đây chính là cách ngươi báo ân với ta sao?

Hỗ Thanh Nhi cắn môi một cái:

- Ta… Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi.

- Vậy thì đúng rồi!

Lý Diên Khánh đưa tay chậm rãi cởi Tiên Nhận trên cổ. Hỗ Thanh Nhi lòng loạn như ma, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Ngay khi nàng phân tâm, Lý Diên Khánh bỗng nhiên dùng sức, kéo một cái, lập tức cướp lấy Tiên Nhận, tiện tay ném ra xa, hai chân lập tức kẹp lấy chiến mã, chiến mã chạy vội mà đi.

- Ta đi đây, Thanh nhi, sau này chúng ta còn gặp lại!

Hỗ Thanh Nhi vừa tức vừa gấp, chạy đi nhặt Tiên Nhận, lại ngẩng đầu, Lý Diên Khánh đã sớm biến mất không thấy. Nàng tức giận vung mạnh một roi vào cây đại thụ bên cạnh.

- Vì tốt cho ngươi ngươi lại không lĩnh tình, tùy ngươi đi!

Nàng cũng quay đầu ngựa chạy tới trấn Lộc Sơn…

Bình Luận (0)
Comment