Chương 380: Quyết định về kinh.
Chương 380: Quyết định về kinh.Chương 380: Quyết định về kinh.
Xe ngựa dần tới trấn Lộc Sơn, tốc độ cũng chậm lại. Chu Xuân còn chưa hoàn toàn khôi phục khỏi sợ hãi, có vể hơi ngây ngốc, chỉ ngồi trong xe ngựa kinh ngạc nhìn bóng đêm thâm trầm, Lý Diên Khánh và Loan Đình Ngọc nói chuyện gã lại không nghe lọt một chữ.
- Sư huynh lần này hẳn là nhận được một mối làm ăn tốt rồi!
Lý Diên Khánh cười trêu ghẹo.
- Đúng là một khoản làm ăn tốt, ngươi đoán xem khách hàng là ai?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Là Lương Sư Thành sao?
- Lương Sư Thành quả thực đi tìm ta, chẳng qua không phải chuyện Lương Sơn, ngươi không nên đoán triều đình, là người ngoài triều đình.
Lý Diên Khánh thoáng trầm tư một lát, bỗng nhiên thốt ra:
- Phương Tịch!
Loan Đình Ngọc ngửa đầu cười to:
- Đầu óc của sư đệ thật nhanh nhẹn!
Y gật đầu:
- Ngươi nói không sai, đúng là Phương Tịch. Hắn muốn biết Tống Giang có ý xưng đế hay không.
- Phương Tịch muốn xưng đế sao?
- Ta đoán chừng là vậy! Nhưng hắn hi vọng Tống Giang xưng đế trước, hấp dẫn lực chú ý của triều đình. Nếu như Tống Giang chuẩn bị xưng đế, vậy hắn có thể đợi thêm một chút.
Lý Diên Khánh cười nói tiếp:
- Nếu như Tống Giang không có ý xưng đế, hắn sẽ không khách khí nữa.
- Quả thực như thế!
Loan Đình Ngọc lại cười nói:
- Nhưng muốn thăm dò nội tình của Tống Giang, rất khó!
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát nói:
- Tống Giang sẽ không xưng đế!
- Sao sư đệ biết?
Lý Diên Khánh đương nhiên không nói cho y biết kết cục của Tống Giang, hắn thản nhiên nói:
- Xưng đế cũng phải có thiên thời địa lợi nhân hòa. Mặc dù triều Tống mục nát, nhưng lòng người đã định, không có bao nhiêu người thực sự muốn theo hắn đối kháng triều đình. Hắn khởi binh ở nội địa Trung Nguyên, cũng không thích hợp xưng đế. Hắn tạo phản triều đình chỉ là tật nhỏ, chỉ khi nào xưng đế đó chính là trí mạng, triều đình sẽ điều trọng binh hoàn toàn hủy diệt hắn. Hắn hiểu được đạo lý, huống chi nội bộ của hắn không ổn, không được huynh đệ ủng hộ toàn lực, hắn lấy cái gì xưng đế?
- Nội bộ không ổn định?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Trung tâm một người gọi là trung thành, trung tâm hai người gọi là tai họa, đây là uy hiếp lớn nhất của Tống Giang. Hắn cho rằng Triều Cái chết rồi, hắn sẽ có thể thống nhất Lương Sơn, sự thật chứng minh, đây chỉ là mong muốn đơn phương của hắn.
- Sư đệ nhìn rất thấu triệt, chẳng qua ta còn cần tìm chút thời gian tìm hiểu sâu hơn một chút.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Chủng Soái rất nhớ sư huynh!
Loan Đình Ngọc trầm mặc một chút:
- Về sau sư đệ đừng nhắc tới chuyện lúc trước.
- Rất xin lỗi!
Loan Đình Ngọc cười:
- Không có việc gì, Chủng Soái quả thực cố ân với ta, chẳng qua chuyện cũ nhớ lại là kinh.
Không bao lâu, xe ngựa liền tới thôn Lý Văn. Lý Chân dẫn mấy tộc nhân chờ ở cửa thôn, trông thấy Lý Diên Khánh, y vội vàng nghênh đón.
- Nhị thúc, Chu phu nhân đã tới chưa?
- Tới rồi, đang trong nhà tiểu quan nhân, còn một tiểu nương, chẳng qua nàng đã đi rồi.
- Đi rồi?
Lý Diên Khánh nao nao.
- Nàng tới rất vội, đi cũng rất vội, dường như đi con đường mương Vĩnh Tế.
Lý Diên Khánh hơi tiếc nuối trong lòng, nhưng hắn cũng hiểu được, hành động này của Hỗ Thanh Nhi là giúp kẻ địch rồi, nàng không đi không được. Lý Diên Khánh liền lấy địa chỉ của Dương Lượng ra giao cho Lý Chân:
- Thỉnh cầu Nhị thúc tới xã Thang Bắc một chuyến, chuyển lời nhắn tới một thủ hạ thay ta, để hắn thu thập một chút, ta phải vào kinh.
- Tiểu quan nhân muốn đi sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Xảy ra chuyện lớn thế này, ta nhất định phải vào kinh.
Lúc này, Loan Đình Ngọc cởi một con ngựa khỏi xe ngựa, xoay người lên ngựa nói:
- Sư đệ, ta cũng phải đi rồi.
Lý Diên Khánh không giữ người, hắn ôm quyền nói:
- Ân tình của sư huynh, tiểu đệ khắc ghi trong lòng.
- Ài! Huynh đệ nhà mình khách khí cái gì, ta đi đây.
- Nếu như ta muốn tìm sư huynh thì làm thế nào bây giờ?
- Rất đơn giản, hiền đệ chỉ cần bắn một mũi hỏa tiễn lên bầu trời bên ngoài thành bắc Tu Thành, trong vòng một canh giờ, ta sẽ xuất hiện.
Nói xong, Loan Đình Ngọc phóng ngựa rời đi. Lý Diên Khánh cùng một tộc nhân dìu Chu Xuân vào viện của mình. Cao thị chạy vội ra, Chu Xuân kích động tới đón, hai vợ chồng ôm nhau khóc rống.
Lúc này, Trung thúc tiến đến nhỏ giọng nói:
- Thanh nhi cô nương đưa nàng tới liền đi rồi.
- Ta biết!
- Thanh nhi cô nương lưu lại một lời nhắn cho tiểu quan nhân.
- Nàng nói gì?
Lý Diên Khánh dừng bước hỏi.
- Nàng nói… hi vọng không gặp phải tiểu quan nhân trên chiến trường.
- Nàng nói như vậy sao?
Trung thúc gật đầu:
- Đây là nguyên thoại của nàng.
Lý Diên Khánh cười cười nói với Trung thúc:
- Thu dọn giúp ta một chút đi! Hai ngày nữa ta phải vào kinh.
- Tiểu quan nhân không định ăn tết ở đây sao?
- Đã không có tâm tình.
Lúc này, Chu Xuân chậm rãi đi tới từ đại sảnh, giọng khàn khàn nói với Lý Diên Khánh:
- Diên Khánh, ta muốn nói với ngươi một chút!
- Được! Chúng ta tới thư phòng.
Lý Diên Khánh dẫn Chu Xuân tới thư phòng tạm thời của mình, cũng chính là phòng của Hỉ Thước lúc trước. Vào cửa phòng, Chu Xuân quỳ bịch xuống, hành đại lễ dập đầu với Lý Diên Khánh:
- Ân cứu mạng của Diên Khánh với vợ chồng chúng ta, ân lớn không lời nào cảm tạ hết được, Chu Xuân khắc ghi trong lòng!
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng đỡ gã dậy:
- Đây là chuyện bằng hữu phải làm, nếu ta xảy ra nguy hiểm, ngươi cũng sẽ giúp ta, đúng không?
Chu Xuân rơi lệ nói:
- Nếu không phải Thanh nhi cô nương cứu giúp kịp thời, nương tử gần như bị vấy bẩn rồi. Nếu không phải Diên Khánh liều mạng cứu giúp, đầu ta đã sớm rơi xuống đất, ân lớn như thế, ta chỉ có thể sau này báo đáp.
Lý Diên Khánh cười khoát tay:
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!
Chu Xuân ngồi xuống, lau nước mắt nói:
- Ta nghĩ ngày mai sẽ đưa tiện nội về kinh thành, nơi này quá nguy hiểm.
- Thế nhưng Tưởng Tri Huyện và Trương Huyện Thừa đều bị giết rồi, ai trấn an dân chúng huyện Thang Âm? Chu huynh, lúc này ngươi không thể đi, đây là trách nhiệm của ngươi.
- Thế nhưng mà…
Lý Diên Khánh ngắt lời gã:
- Đại khái ngày mốt ta lên đường vào kinh, nếu như Chu huynh tin tưởng ta, ta nguyện ý hộ tống đại tẩu vào kinh, ta lại thuê hai bà mụ có kinh nghiệm đi cùng, như vậy sẽ có người chăm sóc.
- Ta hoàn toàn tin tưởng hiền đệ, chỉ là muốn hỏi ý của nương tử, có thể để ta tới thương lượng với nương tử một chút hay không?
- Xin Chu huynh cứ tự nhiên!
Chu Xuân vội vàng đi tìm thế tử, chỉ chốc lát gã liền trở về khom người nói:
- Vậy thì xin nhờ hiền đệ rồi.
- Yên tâm đi! Trên đường ta sẽ bảo vệ an toàn của nàng.
Lý Diên Khánh chắp tay đi hai bước, đột nhiên hỏi:
- Ta phát hiện dường như huyện Thang Âm không có Chủ Bộ?
- Chủ Bộ vẫn trống, do Trương Huyện Thừa kiêm nhiệm.
- Thì ra là thế!
Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Mặc dù có câu nói vào thời điểm này không quá phù hợp, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở Chu huynh, hiện giờ ngươi đang đứng trước một cơ hội.
Chu Xuân cúi đầu, gã hiểu được ý của Lý Diên Khánh, Tri Huyện và Huyện Thừa đều trống chỗ, đây đúng là một cơ hội, chỉ là… dường như hơi áy náy trên đạo nghĩa!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi! Chu huynh trước tiên viết phong thư cho nhạc phụ, ngươi lại điều tra tổn thất của huyện Thang Âm, sau đó viết báo cáo kỹ càng cho triều đình. Về phần ngươi có thể thăng nhiệm Huyện Thừa hoặc Tri Huyện hay không, điều này do nhạc phụ ngươi quyết định, bản thân ngươi không cần quan tâm, khắc phục tốt hậu quả trong huyện là được.
Chu Xuân gật đầu:
- Ngươi nói đúng, đêm nay ta sẽ viết thư cho nhạc phụ!
…
Trời vừa sáng ngày hôm sau, huyện thành truyền tới tin tức, trời chưa sáng đại quân Lương Sơn đã rời khỏi huyện Thang Âm, Lý Diên Khánh lập tức cùng Chu Xuân tới huyện thành.
Bên trong huyện thành Thang Âm hoang tàn khắp nơi, cho dù chiều qua Vương Anh hạ lệnh thủ hạ dừng đánh cướp, trên thực tế không ít thủ hạ của gã vẫn thừa dịp ban đêm đánh cướp nhà giàu, gian dâm phụ nữ, mang đến tổn thương chưa bao giờ có trong vòng một trăm năm qua cho huyện thành Thang Âm.
Chu Xuân tiến vào huyện thành, dân chúng trong huyện vội vàng xúm lại khóc lóc kể lể. Chu Xuân chua xót trong lòng, trấn an mọi người. Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên trông thấy phụ thân Vương Quý cũng ở trong đám người lau nước mắt, hắn lập tức giật nảy mình, vội vàng tiến tới kéo y qua một bên.
- Bá phụ, lão viên ngoại không xảy ra chuyện gì chứ?
Lý Diên Khánh căng thẳng hỏi.
Phụ thân Vương Quý cực kỳ đau đớn nói:
- Mặc dù thân thể không xảy ra chuyện gì, nhưng hiệu lừa ngựa của chúng ta bị hủy sạch, mấy trăm con lừa và con la đều bị cướp đi, tính ra tổn thất gần vạn quán!
Người không xảy ra chuyện gì thì tốt, Lý Diên Khánh thở phào. Thang Liêm bất hạnh bỏ mình, áp lực của hắn đã rất lớn rồi, nếu Vương Vạn Hào lại xảy ra chuyện, hắn thực sự không có mặt mũi nào đi gặp mấy người bạn.
Lý Diên Khánh an ủi y vài câu. Lúc này, một hương binh chạy tới nói:
- Lý Thám Hoa, có người tìm tại cửa thành!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử trung niên gầy gò đứng bên cửa thành. Lý Diên Khánh nhận ra là phụ tác Mạc Tuấn của Tưởng Đại Đạo, chuyện vặn ngã Lý Văn Quý, hắn còn nợ gã một ân tình.
Hắn vội vàng giới thiệu phụ thân Vương Quý cho Chu Xuân, lúc này mới bước nhanh tới chỗ cửa thành.
- Mạc tiên sinh không có việc gì, thật sự vạn phần may mắn nha!
- Đa tạ Lý Thám Hoa quan tâm, đúng là rất may mắn.
Mạc Tuấn vẫn còn sợ hãi trong lòng:
- Hôm qua ta vừa vặn tới xã Thang Bắc kiểm tra sổ sách, không ở Huyện Nha. Kết quả loạn phỉ giết vào Huyện Nha, mấy văn lại Tưởng Tri Huyện đều không thể sống sót, Trương Khâu cũng chết rồi, Tưởng Tri Huyện cũng chết rồi, quá thảm rồi.
- Vậy sau này tiên sinh có tính toán gì không?
Mạc Tuấn thở dài:
- Tưởng Tri Huyện vừa chết, ta cũng không có chuyện gì làm, ta dự đình về quê nhà Ngụy Huyện tìm chuyện để làm.
Lý Diên Khánh biết Mạc Tuấn là người cực kỳ khôn khéo tài giải. Tưởng Đại Đạo một chữ cũng không biết, trên thực tế toàn bộ huyện Thang Âm là do Mạc Tuấn và Trương Khâu chống đỡ, để nhân tài này đi quả thực khá đáng tiếc.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Ta cũng có mấy đường đi, phải xem Mạc tiên sinh có hứng thú hay không?
Mạc Tuấn đương nhiên không muốn về quê, gã tìm Lý Diên Khánh thật ra là Lý Diên Khánh có thể tiến cử giúp mình. Gã lập tức vui mừng vội nói:
- Ta nguyện rửa tai lắng nghe!
Lý Diên Khánh chỉ Chu Xuân:
- Chu Huyện Úy là bạn tốt của ta, nhạc phụ hắn vừa mới thăng làm Tri Xu Mật Viện Sứ, hậu trường rất cứng, tiền đồ của hắn vô lượng. Nếu như tiên sinh nguyện ý, ta có thể đề cử tiên sinh cho hắn, đây là đường đi thứ nhất.
Mạc Tuấn không lên tiếng, chờ Lý Diên Khánh nói tiếp. Lý Diên Khánh lại nói:
- Đường thứ hai chính là làm phụ tá cho Chủng Đại Soái, ta tương đối rõ ràng tình hình của hắn, hắn vừa vặn cần một phụ tá, chẳng qua không phải phụ tá chính, phụ tá chính của hắn đã có người rồi.
Ngừng lại một chút, Lý Diên Khánh lại nói:
- Con đường thứ ba chính là vào kinh làm việc cho phụ thân ta, làm chấp sự mây năm, về sau không chừng tiên sinh cũng có thể đến giúp ta.
Lúc trước Mạc Tuấn không cần bất kỳ thù lao gì liền giúp Lý Diên Khánh vặn ngã Lý Văn Quý, gã nhìn trúng tiền đồ vô lượng của Lý Diên Khánh, nắm lấy cơ hội sau này cho mình.
Mặc dù đi theo Chu Xuân không tồi, nhưng Chu Xuân làm người quá chính thống, làm việc cứng nhắc, không phù hợp tính cách của gã. Phụ tá của Chủng Sư Đạo nghe không tồi, nhưng tuổi tác của Chủng Sư Đạo đã cao rồi, qua mấy năm sẽ phải lui sĩ, theo lão không có tiền đồ, huống chỉ còn không phải phụ tá chính.
Gã vẫn cho rằng đi theo Lý Diên Khánh sẽ có tiền đồ hơn. Mạc Tuần sao có thể không hiểu Lý Diên Khánh nói bóng nói giò, gã vui vẻ cười nói:
- Có thể làm việc ở Bảo Nghiên Trai, là vinh hạnh của ta.