Chương 387: Tâm tư của Thái tử.
Chương 387: Tâm tư của Thái tử.Chương 387: Tâm tư của Thái tử.
Trở về từ quán trà, Lý Diên Khánh trực tiếp chạy tới cửa hàng tổng của Bảo Nghiên Trai ngoài thành. Cửa hàng tổng của Bảo Nghiên Trai nằm ở phía nam Hồng Kiều, cách Hồng Kiều chỉ trăm bước, chiếm diện tích khoảng mười mẫu, năm trước Lý Đại Khí bỏ ra sáu ngàn quan tiền mua lại.
Lý Đại Khí lại đầu tư mấy ngàn quan tiền xây dựng vài chục kiến trúc và một bến tàu, trước mắt trên bến tàu Biện Hà đằng sau có đội tàu mười chiếc của Bảo Nghiên Trai thả neo, gồm hai chiếc tàu chở khách và tám chiếc thuyền hàng tạo thành.
Hiện giờ là mười ba tháng giêng, dựa theo Dương lịch sau này đã là cuối tháng hai. Mặc dù Hoàng Hà còn chưa hoàn toàn tan băng, nhưng Biện Kinh tới Hoài Hà, trước mắt mặt băng trên sông đã dần tan rã, thuyền lớn còn chưa đi được, nhưng một số thuyền nhỏ đã yên lặng xuất hiện trong sông.
Tháng sáu năm ngoái, Bảo Nghiên Trai lại thuê một loạt năm gian cửa hàng trước mặt, đổi vựa gạo trước đó thành tiệm son, chuyên bán son phấn Bảo Nghiên Trai và son phấn Lý Ký, cũng được quan phủ phê chuẩn, dựng một cây cột gỗ cao ba trượng, treo một lá cờ lớn phía trên, nền đỏ viền đen, bên trên viết ba chữ lớn ‘Bảo Nghiên Trai’, tàu chở khách qua lại từ nam tới bắc đều có thể trông thấy rõ ràng, trở thành một chiêu bài lớn nhất ngoài thành tây Biện Kinh.
Lý Diên Khánh vào cửa hàng tổng, gặp được phụ thân Lý Đại Khí và hai người khách đi tới đối diện, một người là Thang Chính Tông, một người khác là Vương Bảo Tụ phụ thân của Vương Quý. Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới làm lễ.
- Diên Khánh tham kiến hai vị thế bá!
Mặc dù xảy ra thảm kịch Thang Âm, Thang Liêm bất hạnh bị loạn quân giết chết, nhưng nội bộ Thang gia trải qua bàn bạc, quyết định lập tức áp dụng kế hoạch dời nam. Thang Chính Tông không cách nào giữ đạo hiếu với phụ thân liền vội vàng chạy tới Biện Kinh. Vương Bảo Tụ cũng theo y cùng tới đây, hai người đều mang theo ngân phiếu, chuẩn bị sau khi gặp Lý Đại Khí, cùng nhau tới Giang Hạ mua trang viên.
- Diên Khánh, qua vài ngày nữa A Quý nhà ta và Thang Hoài đều phải tham gia Võ Cử, về sau các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi linh hoạt hơn bọn họ, quan hệ cũng rộng, xin dìu dắt nhiều hơn!
- Hai vị thế bá yên tâm, tiểu chất nhất định toàn tâm trợ giúp họ.
Lý Đại Khí ở bên cười nói:
- Diên Khánh, ta định ngày mai cùng hai vị thế bá đi Giang Hạ, con có muốn đi cùng hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Hài nhi mang theo công vụ, thực sự không có cách nào phân thân!
- Con lại nhận được phân công rồi sao?
- Đúng vậy, có chuyện muốn nhờ phụ thân hỗ trợ.
- Vậy thì chờ một lát đi, ta đưa hai vị thế bá tới khách sạn Thang Ký nghỉ ngơi trước, trở về sẽ nói chuyện với con.
…
Nghe nói con trai lại được phân công, Lý Đại Khí không dám ở ngoài lâu, nhanh chóng trở về cửa hàng tổng.
Chẳng qua, phân công mới của Lý Diên Khánh khiến cho Lý Đại Khí cực kỳ thất vọng. Y cho rằng con trai có thể an tâm làm quan văn mấy năm, làm Tri Huyện hoặc Thông Phán gì đó, kết quả vẫn đi đánh trận, khiến cho Lý gia y lúc nào cũng đứng trước nguy hiểm tuyệt hậu.
- Ta không tán thành! Tuyệt đối không tán thành, vì sao lại phải đi đánh trận, con không thể làm Huyện Úy giống như Chu Xuân, làm Quan huyện thanh thản ổn định vài năm cho cha hay sao?
- Nhưng Huyện Úy hắn suýt chút nữa bị chặt đầu.
- Vậy thì không làm quan huyện, làm quan triều đình cũng được. Giống như Trịnh mập làm quan thực quyền, hiện giờ hắn chủ quản Cục Hương Dược, hương dược chúng ta mua đều phải thông quá hắn, chất béo hắn kiếm được còn nhiều hơn mỡ trên thân hắn. Thế nhưng con hết lần này tới lần khác cứ muốn đi đánh trận, ta còn chuẩn bị thương lượng với con đón Sư Sư trở về, ít nhất con để cho ta có đứa cháu trai đi! Sau đó lại tùy con.
Nhắc đến Sư Sư, Lý Diên Khánh tràn ngập áy náy trong lòng. Hắn vốn năm nay muốn tới phủ Giang Ninh một chuyến, nhưng không nghĩ tới xảy ra sự kiện quân Lương Sơn đồ thành, phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến cho toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên Lương Sơn, phía Sư Sư chỉ có thể viết thư an ủi nàng.
Lý Đại Khí thấy con trai không lên tiếng, cho là hắn nhượng bộ:
- Thế nào, lại đi tìm Lương Thái Phó, nhờ hắn hỗ trợ thả con tới Châu Huyện đi.
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng, biết phụ thân làm thương nhân nhiều năm như vậy, đã nuôi dưỡng bộ óc thương nhân, rất tinh thông tính toán, mình muốn thuyết phục y, còn phải bắt đầu từ hướng này.
- Cha không biết, quân công thăng quan rất nhanh, không nhìn tư lịch, không nhìn bối cảnh, chỉ cần có quân công, Thiên tử ra tay tuyệt đối hào phóng. Ví dụ như Chủng Đại Soái, trước đó là quan tòng ngũ phẩm, sau một chiến dịch tây chinh, đã lên tới nhị phẩm, thăng liền mấy cấp. Con thi đậu Thám Hoa là tòng bát phẩm, hiện giờ đã là tòng thất phẩm, Trạn Nguyên chẳng qua cũng chỉ chính bát phẩm.
- Đừng nhắc quân công gì với cha, nói đến quân công cha đang tức giận đầy bụng. Vừa rồi Vương viên ngoại nói cho ta, Vương Quý con hắn lập chiến công ở Tây Hạ được thăng làm Nhân Dũng Giáo Úy chính cửu phẩm. Con nói mình lập được công lớn ở Tây Hạ, vậy con thăng quan ở đâu? Vẫn là tòng thất phẩm mà! Ta thấy có thể cao được bao nhiêu, kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, ta còn có thể nào ủng hộ con đi đánh trận?
- Cha, Lương Thái Phó tự mình đáp ứng con!
Lý Diên Khánh cất cao giọng nói:
- Nếu như lần này con đi tiễu phỉ, hai lần quân công sẽ tính gộp một chỗ, hắn sẽ để Thái tử thỉnh công Thiên tử.
Lý Đại Khí cũng lên giọng:
- Ta không thèm quân công gì của con, ta chỉ lo lắng tính mạng của con!
- Rất xin lỗi, con đã đáp ứng Chủng Đại Soái rồi.
Trong phòng lập tức yên lặng. Qua thật lâu, Lý Đại Khí rốt cuộc thở dài nói:
- Ta cũng không muốn khuyên con, nhiều năm như vậy đều là con tự quyết định, lần này cũng như vậy. Cha chỉ hi vọng con bình an, con đáp ứng cha!
- Con đáp ứng cha!
Lý Đại Khí gật đầu:
- Được rồi! Con cần ta giúp con cái gì?
- Con hi vọng cha tới Tu Thành mở một chi nhánh Bảo Nghiên Trai, rất khẩn cấp, ngày mai con sẽ xuất phát!
Lý Đại Khí cúi đầu trầm tư một lát:
- Trước tiên có thể mướn cửa hàng.
Lúc xế chiều, Trịnh Vinh Thái thân thể mập mạp được một hoạn quan dẫn vào Đông Cung. Cho dù triều Tống hạn chế hoàng tử thoải mái hơn triều Đường một chút, nhưng Hoàng Thái tử cũng không thể tùy tiện tiếp kiến quan triều đình, can thiệp chính vụ triều đình, quan triều đình cũng không thể tùy tiện đi vào Đông Cung yết kiến Thái tử. Chẳng qua quy định là quy định, có rất nhiều chuyện luôn có chỗ trống để chui qua.
Ví dụ như ngoại thích của Thái tử có thể ngẫu nhiên vào Đông Cung thăm Thái Tử Phi hoặc Thiên Phi khác. Trịnh Vinh Thái tới gặp chị ruột Thiên Phi, cũng không phải tới gặp Thái tử, cho nên cũng không tính vi phạm. Huống hồ gã chỉ là một quan triều đình tòng bát phẩm nho nhỏ, thực sự không quan trọng gì, cũng không dẫn tới đúng sai.
Trịnh Vinh Thái danh nghĩa là tới gặp chị ruột, cuối cùng lại được đưa vào thư phòng của Thái tử.
Thái tử Triệu Hoàn cũng cực kỳ chiếu cố cậu em vợ này của mình, nhập sĩ không tới một năm liền thăng lên một cấp, từ Nho Lâm Lang cửu phẩm thăng làm Thừa Phụng Lang tòng bát phẩm, chủ quản cung phụng Cục Hương Dược, chức quan tuy nhỏ nhưng quyền lực rất lớn. Hương dược thuộc về đặc quyền của triều đình, các thiệm hương dược trong thiên hạ đều phải nhận được hàng của Cục Hương Dược, là một bộ phận rất nhiều chất béo. Một năm ngắn ngủi Trịnh Vinh Thái đã phát tài lớn, nhưng cụ thể mò được bao nhiêu tiền thì không người nào biết.
Trịnh Vinh Thái đi vào thư phòng, thấy tỷ phu đang chắp tay đứng trước cửa sổ, gã vội vàng khom người hành lễ:
- Vinh Thái tham kiến tỷ phu!
Triệu Hoàn quay đầu nhìn gã một cái, cười nhạt nói:
- Tam Lang dường như lại gầy đi!
- Hồi bẩm tỷ phu, hai tháng gần đây xã giao ít đi rất nhiều, phụ mẫu cũng không cho phép ta ăn nhiều, cho nên gầy xuống.
- Xã giao ít là chuyện tốt, hiện giờ ngươi là quan triều đình, phải chú ý lời nói của mình, có chuyện nếu làm quá mức, chỉ sợ ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.
- Vinh Thái hiểu được, Vinh Thái làm việc rất có phân tấc.
Triệu Hoàn gật đầu, lại nói:
- Hôm nay tìm ngươi tới, là có một việc muốn hỏi ngươi một chút. Ta nhớ được ngươi từng nói với ta, ngươi và Lý Diên Khánh là bạn tốt, thật không?
Trịnh Vinh Thái giật nảy mình, tại sao tỷ phu lại nhắc tới Lý Diên Khánh. Gã vội vàng nói:
- Hắn là bạn tốt của ta, chẳng qua sau khi hắn đi Tây Hạ, ta còn chưa nhìn thấy hắn, trái lại thường xuyên liên hệ với phụ thân hắn.
Triệu Hoàn trầm mặc một lát nói:
- Ta muốn gặp mặt hắn, ngày mai ngươi đặt một gian nhã thất trong Phàn Lâu, ta mời hắn uống chén rượu.
Trịnh Vinh Thái giật mình, tỷ phu rất ít khi coi trọng một người như vậy, Lý Diên Khánh tên này một năm nay rốt cuộc làm gì rồi?
- Ta biết, giờ ta đi tìm hắn!
- Đi đi! Việc này đừng nói cho bất kỳ kẻ nào.
- Xin tỷ phu yên tâm, miệng của ta rất chặt.
Triệu Hoàn cười. Mặc dù cậu em vợ này của gã học vấn không tốt, nhưng quan trường lại làm xuôi buồm thuận gió. Mặc dù chưa nói tới rất tài giỏi, nhưng quả thực là một người trợ giúp của gã, ít nhất rất nhiều chuyện gã không tiện làm, đều có thể để cậu em vợ này đi làm, nhờ gã truyền lời, như vậy có thể vòng qua Lương Sư Thành.
Mặc dù Lương Sư Thành toàn lực ủng hộ gã, nhưng Triệu Hoàn cũng không muốn đặt tất cả lên người Lương Sư Thành.
Trịnh Vinh Thái vừa chạy tới phủ trạch của Lý Đại Khí trên phố Băng Quỹ, liền thấy Lý Diên Khánh đi ra từ trong phủ, dường như đang muốn lên một chiếc xe bò. Trịnh Vinh Thái gấp đến độ hô lớn:
- Lão Lý, chờ một chút!
Lý Diên Khánh lập tức dừng lại bên xe bò, quay đầu nhìn qua, thấy cách đó mấy chục bước, một chiếc xe ngựa chạy vội tới, một khuôn mặt to béo lộ ra từ cổ sổ xe, đang cố gắng vẫy tay với hắn.
Lý Diên Khánh nở nụ cười, lấy ra một số tiền cho xa phu:
- Ta không cần nữa!
Xa phu liên tục cảm tạ, đánh xe bò rời đi. Lúc này, xe ngựa dừng lại trước mặt Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh đánh giá xe ngựa cười nói:
- Xe này rất khí phái nha, là của ngươi hay là của nhà ngươi?
- Đương nhiên là của nhà ta!
Trịnh Vinh Thái tươi cười rạng rỡ nói:
- Một năm không gặp, đi thôi! Chúng ta đi uống chén rượu.
- Ta cũng đang muốn ra ngoài ăn cơm.
- Vậy thì lên xe đi! Chúng ta tới Phàn Lâu, ta có chuyện quan trọng nói cho ngươi đây.
Lý Diên Khánh lên xe ngựa, xe ngựa khởi động, chạy về phía Phàn Lâu.
Trong xe ngựa, Trịnh Vinh Thái nhỏ giọng nói:
- Thái tử điện hạ muốn mời ngươi uống chén rượu, ngươi thấy thế nào?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên:
- Là hôm nay sao?
- Không! Không! Xế chiều ngày mai, vẫn ở Phàn Lâu.
Lý Diên Khánh lộ vẻ khó xử:
- Chủng Đại Soái an bài quân vụ cho ta, trời chưa sáng ngày mai ta sẽ phải rời khỏi Biện Kinh, chỉ sợ làm Thái tử điện hạ thất vọng rồi.
Trịnh Vinh Thái mặt mũi buồn rầu, gãi đầu nói:
- Lần này nên làm gì? Ta làm sao giải thích với Thái tử điện hạ?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Nhờ ngươi nhắn giùm Thái tử điện hạ, ta rất chờ mong phó ước, chỉ là quân vụ khẩn cấp, ta cũng không có cách nào, nếu không chờ sau khi ta trở về rồi gặp.
- Vậy lúc nào ngươi trở về?
- Nhiều nhất mười ngày, sau khi trở về ta sẽ tới tìm ngươi.
Trịnh Vinh Thái bất đắc dĩ, đành gật đầu:
- Được rồi! Ban đêm ta sẽ đi nói cho Thái tử điện hạ.