Chương 389: Không làm mà hưởng.
Chương 389: Không làm mà hưởng.Chương 389: Không làm mà hưởng.
Trời sắp sáng, tàu chở khách rời khỏi Lương Sơn Bạc, tiến vào Tế Thủy. Lúc này, người chèo thuyền bỏ neo thuyền nhỏ ở một vùng hoang vắng, xuống nước lấy một cái bao được phủ kín kẽ bằng mấy lớp giấy dầu trong một hốc tối, trong này là một cây cung và mấy mũi hỏa tiễn, dây cung và hỏa dược dùng bàng quang heo che kín, cam đoan không lọt một giọt nước.
Người chèo thuyền đưa bao giấy dầu cho Lý Diên Khánh, sau khi mở nhiều lớp ra kiểm tra, Lý Diên Khánh giao cung tên cho Dương Lượng.
- Nhớ kỹ địa chỉ chứ?
- Ti chức nhớ kỹ, khách sạn Thuận Phong thành bắc!
- Đi thôi! Đi đường cẩn thận một chút, nếu như tình thế không ổn, tự ngươi về Biện Kinh trước!
- Ti chức tuân lệnh!
Dương Lượng nhảy lên bờ, chạy vội vào sâu trong rừng cây, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Buổi chiều ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh đi tới huyện Tu Thành. Huyện Tu Thành là một huyện lớn, nhân khẩu khoảng hai mươi vạn, chu vi hơn ba mươi dặm, gần với huyện Tống Thành phủ Ứng Thiên. Lúc này huyện Tu Thành đã trở thành trung tâm thống trị của quân Lương Sơn, binh sĩ Lương Sơn đứng đầy cửa thành, vào thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, dù là tôi tớ hay tiểu thương đều bị truy hỏi thậm chí điều tra. Chẳng qua ra khỏi thành thì không quan tâm, không có người kiểm tra.
Chu Văn Nguyên thấy binh sĩ thủ vệ người nào cũng hung hăng, trong lòng rất sợ hãi, không nhịn được nhỏ giọng đề nghị Lý Diên Khánh:
- Tiểu đông chủ, nếu không… chúng ta không vào trong thành!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nhập gia tùy tục, không cần lo lắng!
Hắn bước nhanh tới chỗ cửa thành, Chu Văn Nguyên bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
- Dừng lại, làm gì?
Một binh lính ngăn cản hai người Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ:
- Tiểu sinh là học sinh của thư viện Ứng Thiên, đi tới Thái Sơn ngang qua quý địa.
- Có thể chứng minh không?
- Có!
Lý Diên Khánh lấy ra một thư du học của thư viện phủ Ứng Thiên đưa cho gã, thứ này để các học sinh du học sử dụng cầu chỗ ở tại Châu Học các nơi.
Lúc này, Đô Đầu thủ thành đi tới hỏi:
- Là ai?
- Dường như là học sinh phủ Ứng Thiên, đi ngang qua nơi này, có chứng minh, nhưng ti chức không biết chữ.
Chu Văn Nguyên vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói:
- Thật ra là tới mua căn nhà, nghe nói hiện giờ rất rẻ.
Đô Đầu cười:
- Người đọc sách chết vì sĩ diện, mua nhà thì mua nhà, còn tìm cớ du học.
Gã thấy Lý Diên Khánh và Chu Văn Nguyên đều không mang theo binh khí, liền khoát tay:
- Để họ vào!
Lý Diên Khánh nhận chứng minh, lại ôm quyền thi lễ, liền chắp tay khoan thai bước vào thành, các binh sĩ đều bật cười:
- Đúng là con bà nó chua!
Chu Văn Nguyên đi sau lưng Lý Diên Khánh, kinh ngạc vạn phần nói:
- Thực không dám tưởng tượng, ngay cả lục soát người họ cũng không làm, liền để chúng ta tiến vào!
- Ngươi không nhìn ra sao? Đây chính là bên ngoài chặt bên trong lỏng.
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Vừa rồi ta phát hiện, họ căn bản không chú ý chi tiết, hoặc là nói họ căn bản cũng không hiểu kiểm tra thế nào, chỉ nhìn ngươi có mang binh khí hay không, đây gọi là kiểm tra sao?
- Họ không chú ý chi tiết gì?
Chu Văn Nguyên khó hiểu hỏi.
Lý Diên Khánh mở bàn tay:
- Đôi tay này của ta, vết chai ở chỗ hổ khẩu quá dài, đây là chứng cớ sử dụng binh khí hoặc cung tên lưu lại. Ta nói mình là học sinh, họ lại không nhìn bàn tay của ta, không chỉ ta, tất cả mọi người đều như vậy, họ không nhìn chi tiết. Nam tử phía trước chúng ta nói mình là tiểu thương, nhưng hắn lại đi ủng da miệng hẹp, loại giày này nhìn rất đẹp, nhưng đi đường cực kỳ mệt mỏi, tiểu thương bôn ba khắp nơi làm sao có thể đi loại giày này?
Chu Văn Nguyên gật đầu:
- Tiểu đông chủ xem xét rất cẩn thận, họ kiểm tra thực qua loa.
Đường phố huyện thành cực kỳ tiêu điều, gần như một nửa cửa hàng đều đóng cửa, trên cửa dán chữ chuyển bán hoặc bán. Cửa hàng mở cửa ngoài vựa gạo bán một số thứ sinh hoạt cần thiết còn có vài khách nhân ra, cửa hàng khác đều vắng tanh, có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. Chẳng qua quán rượu hoặc kỹ quán làm ăn không tồi, cơ bản đều là tướng lĩnh và binh sĩ quân Lương Sơn tới đây uống rượu tìm vui.
- Tiểu đông chủ, cửa hàng kia không tồi!
Chu Văn Nguyên chỉ vào một cửa hàng đóng cửa ở mặt phía nam một ngã tư:
- Bề ngoài rất rộng rãi, treo biển hiệu có thể nhìn thấy từ mấy con phố, đạt được hiệu quả tốt nhất. Chỗ tốt như vậy mà cũng muốn chuyển bán, chúng ta có nên đi hỏi thử một chút hay không?
Lý Diên Khánh nhìn sắc trời một chút, sắc trời đã không còn sớm, hắn lắc đầu:
- Đi khách sạn trước, ngày mai rồi nói!
Khách sạn Thuận Phong là khách sạn lớn nhất huyện Tu Thành, rất nổi tiếng ở Vận Châu. Khách thường ngoài Vận Thành tới giảm mạnh, rất nhiều khách sạn đã đóng cửa, mặc dù khách sạn Thuận Phong không có khách, nhưng vẫn đang cố gắng chèo chống.
Bởi vậy khi Lý Diên Khánh và Chu Văn Nguyên tới trước cửa hàng, chưởng quỹ tự mình nghênh đón hai vị khách duy nhất, bận rộn ân cần, lại để tiểu nhị chạy đi mua hai phần cơm canh cho hai người Lý Diên Khánh.
Ăn cơm nghỉ ngơi, trời đã tối, chưởng quỹ lại đặc biệt tới phòng dặn dò họ:
- Ban đêm hai vị tốt nhất đừng ra ngoài, trong quán rượu và kỹ quán đều là người của họ, đã uống say bí tỷ, rất dễ xảy ra chuyện. Nếu như các vị muốn mua nhà, ta có thể giật dây miễn phí cho hai vị, rất nhiều người nhờ ta bán nhà cửa.
Chu Văn Nguyên vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Ngô chưởng quỹ, cửa tiệm mặt phía nam ngã tư kia, dường như vốn là cửa hàng tơ lụa, nhà đó có muốn bán không?
Chưởng quỹ cười:
- Chu quan nhân ánh mắt tốt, vị trí cửa tiệm kia cực kỳ tốt, vốn là cửa hàng tơ lụa Thiên Ti, là cử hàng của nhạc phụ Dương Huyện Thừa. Sau khi Dương Huyện Thừa bị giết, nhạc phụ của hắn cũng trốn về quê quán Thanh Châu, nhờ một đồng hương bán giúp hắn. Nếu như Chu quan nhân có hứng thú, ngày mai ta liên lạc giúp ngươi một chút.
Lúc này, Lý Diên Khánh ở bên hỏi:
- Người ngoài tới đây như chúng ta, quân Lương Sơn có đến tra không?
- Không dối gạt Lý quan nhân, mỗi ngày quân Lương Sơn đều có người tới điều tra, nhưng ngài chỉ cần nói cho họ biết là đến mua cửa hàng, tốt nhất mua lại cửa hàng nhìn trúng, như vậy họ sẽ mặc kệ. Nếu như ngươi không có làm chuyện rõ ràng, lại dạo năm ngày ở huyện thành, sẽ bị hoài nghi là thám tử của quan binh. Ta có vị khách cứ bị bắt đi như vậy, đến giờ còn không rõ sống chết.
Lý Diên Khánh còn muốn hỏi một câu tình hình ra vào thành. Lúc này, một tiểu nhị chạy vào nói:
- Có người tìm Lý quan nhân bên ngoài, dường như là một tên lính!
Lý Diên Khánh lập tức vui mừng:
- Là bằng hữu của ta, hắn ở đâu?
- Ở đại sảnh!
Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới đại sảnh. Một người mặc khôi giáp quân Lương Sơn đứng trong sảnh, chính là Loan Đình Ngọc.
- Sư huynh quả nhiên vẫn còn, trên đường ta chỉ lo lắng sư huynh đã đi rồi.
Loan Đình Ngọc khẽ cười nói:
- Chuyện nơi này của ta đã kết thúc rồi, vốn định rời đi, nhưng ta đoán chừng ngươi sẽ tới, cho nên quyết định chờ đến cuối tháng, cuối tháng nếu ngươi còn chưa tới, ta sẽ đi thật.
- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện!
Lý Diên Khánh mang theo Loan Đình Ngọc vào phòng mình, lại hỏi:
- Dương Lượng đâu?
- Cửa thành đã đóng, hắn chỉ có thể ở lại cửa hàng chân thành một đêm, ngày mai vào thành.
- Thì ra là thế!
Lý Diên Khánh mời Loan Đình Ngọc ngồi xuống, rót cho gã một bát trà nóng, cười nói:
- Sư huynh đã đoán được ta sẽ tới, hẳn là biết mục đích chuyến đi này của ta chứ!
Loan Đình Ngọc cười:
- Đã nhờ ta xử lý Hầu Mông, tiếp sau sao có thể không có động tác. Nếu như ta đoán không sai, triều đình muốn bắt đầu lần tiêu diệt quân Lương Sơn thứ năm, đúng không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đã quyết định rồi, do Thái tử làm Chủ Soái, Chủng Sư Đạo làm Phó Soái, ta cũng tham dự trong đó, chủ quản tình báo!
Loan Đình Ngọc lấy ra một cuốn sổ viết tay, đưa cho Lý Diên Khánh:
- Đây là tình báo quân Lương Sơn ta cố gắng thu thập một tháng qua, liên quan tới các mặt, ta cảm thấy rất hữu dụng. Lúc đầu ta muốn bán giá cao cho Phương Tịch, hiện giờ ta thay đổi chủ ý, tặng cho ngươi đi!
Lý Diên Khánh vô cùng vui mừng. Mặc dù hắn có hi vọng nhận được chút tình báo từ chỗ sư huynh, không nghĩ tới sư huynh đã chuẩn bị xong cho mình. Hắn nhận sổ khom người thi lễ:
- Ân tình của sư huynh lớn như thế, để tiểu đệ hồi báo thế nào?
Loan Đình Ngọc lắc đầu:
- Ta không cần ngươi hồi báo cái gì, tiền ta kiếm được những năm này tiêu mấy đời cũng không hết. Nếu như ta muốn làm quan, sẽ có người lập tức an bài ta làm Tri Huyện. Sở dĩ ta chịu giúp ngươi, bởi vì ta nợ ngươi một ân tình. Nếu không phải ngươi, sư phụ sẽ không nhận lại tên đồ đệ ta, đó là tiếc nuối trong đời ta, ngươi là sư đệ của ta, chuyện chỉ đơn giản như vậy!
Lý Diên Khánh cảm động trong lòng. Tên sát thủ Loan Đình Ngọc này cũng không máu lạnh, ở sâu trong lòng gã vẫn cất giấu tình cảm, với sư phụ từ đầu tới cuối mang theo sự kính yêu giống hệt phụ thân, chính phần kính yêu này mới khiến gã liên tục trợ giúp mình.
Loan Đình Ngọc làm việc xưa nay không dây dưa hài lòng. Gã hoàn thành nhiệm vụ, liền đứng lên nói:
- Được rồi, ta phải đi, về sau chúng ta có cơ hội gặp lại!
- Sư huynh phải về quân doanh sao?
Loan Đình Ngọc lắc đầu:
- Không đi quân doanh, ta sẽ trực tiếp tới Hàng Châu, giao nộp cho Phương Tịch, nhận một nửa thù lao khác của ta.
- Vậy về sau sư huynh có tính toán gì?
- Ta dự định về quê quán phủ Hà Gian một chuyến, hưởng lạc một hai năm, chờ đến lúc chán, trở ra tìm chút chuyện làm. Sư đệ, bảo trọng rồi!
Nói xong, Loan Đình Ngọc tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ chớp mắt Loan Đình Ngọc lại xuất hiện ở cửa sổ, lấy ra ba tấm giấy xếp đưa cho Lý Diên Khánh:
- Suýt nữa quên, đây là một chiêu nhuyễn tiên pháp, tiên pháp Thanh Nhi muội muội của ngươi không tồi, đáng tiếc chính là chậm một chút, cái này có thể khiến tiên pháp của nàng tăng thêm một tầng.
- Ta đi đây!
Lý Diên Khánh nhận lấy chồng giấy, lại nhìn ngoài cửa sổ, Loan Đình Ngọc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Diên Khánh thở dài trầm thấp, ngồi lại dưới ánh đèn, cẩn thận đọc cuốn sổ tình báo Loan Đình Ngọc cho hắn.