Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 511 - Chương 404: Hai Quân Giằng Co

Chương 404: Hai quân giằng co Chương 404: Hai quân giằng coChương 404: Hai quân giằng co

Trước mắt ở huyện Sân quân Lương Sơn có chừng năm ngàn người, do Trương Sầm cùng Quan Thắng thống lĩnh. Tuy hai người đều có thuộc hạ, nhưng tất cả đều xem Trương Sầm là chủ tướng, Quan Thắng là phó tướng.

Nhưng từ sau khi bến tàu Hoàng Hà bị quan binh phục kích, sĩ khí quân Lương Sơn đi xuống, ngay cả Quan Thắng cũng bị đả kích, vẫn buồn bực không vui.

Buổi tối hôm nay, Trương Sầm đi vào đại trướng Quan Thắng, thân binh tiến lên hành lễ, Trương Sầm nhìn nhìn đại trướng hỏi: “Tướng quân của ngươi thế nào rồi?”

Thân binh lắc đầu, “Mấy ngày nay cảm xúc không tốt lắm, luôn luôn mượn rượu tiêu sầu.”

“Để ta đi khuyên nhủ hắn.”

Trương Sầm đi đến cửa trướng, một mùi rượu đậm đặc đập thẳng vào mặt. Hắn vén màn trướng, chỉ thấy Quan Thắng ngồi ở trước bàn uống rượu một mình, hắn đi lên cười nói: “Uống rượu mà không có đồ nhắm, Quan tướng quân đang uống rượu giải sầu à?”

tuy Quan Thắng có tửu lượng tốt, nhưng dù sao đã uống cạn ba bầu rượu lớn, nên cũng có vài phần men say. Y uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rồi đập mạnh xuống bàn, “Mắt thấy chúng ta sắp bị diệt tới nơi, trong lòng làm sao có thể không lo buồn phát cuồng!”

Câu nói đó làm cho Trương Sầm hơi hơi có chút không vui, nói: “Chẳng qua là đánh bại một trận, thương vong ngàn hơn người, Quan tướng quân làm gì như thế uể oải?”

“Không phải vấn đề bại một trận, mà là đối thủ của chúng ta!” Quan Thắng thở dài.

“Đối thủ thì thế nào? Chúng ta liên tục đánh bại bốn lần quan binh bao vây tiễu trừ, giết địch hơn mười vạn. Dương Tiễn, Cao Cầu, Lương Trung Thư…ccòn có dạng đối thủ nào không gặp? Lần này đơn giản là Chủng Sư Đạo dẫn quân, một lão tướng đã sắp xuống mồ, thì có gì e ngại?”

“Ở trên chiến trường, ta tận mắt thấy Lý Duyên Khánh, trận chiến phủ Đại Danh lần này, hắn là chủ tướng quan binh.”

“Lý Duyên Khánh!”

Trương Sầm nhướng mày, “Chính là tên kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn tên) rất lợi hại kia?”

“Không riêng tài cưỡi ngựa bắn tên lợi hại, còn cực giỏi mưu lược. Lần này trận chiến bến tàu, hiển nhiên chính là vây thành đánh viện binh. Toàn bộ một ngàn binh sĩ chỉ có một mình ta trốn trở về, đó là do hắn nên lúc trước cùng tham gia thi đấu cung mã mới tha cho ta một lần.”

Trương Sầm vẫn chưa hiểu được, Lý Duyên Khánh bất quá chỉ là một thằng nhóc mới ra khỏi cửa nhà, còn Quan Thắng coi như là thân kinh bách chiến, làm gì đến mức sợ hãi một Lý Duyên Khánh mà trở nên sa sút tinh thần như thế!

Trương Sầm thật ra là không hiểu Quan Thắng. Nguyên bản Quan Thắng cho rằng quan trường hắc ám, hắn vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên, cho nên mới chán chường, giận dữ đi theo Tống Giang.

Nhưng lần này Quan Thắng nhìn thấy Lý Duyên Khánh, hắn bỗng nhiên phát hiện quan trường thật ra còn có một mặt khác. Do hắn gặp Cao Cầu là loại chủ tướng đố kị người tài này mới bị chèn ép, nếu hắn gặp được danh tướng như Chủng Sư Đạo, hắn cũng có thể được trọng dụng giống như Lý Duyên Khánh, có thể một mình dẫn quân đảm đương một phía.

lúc này Quan Thắng mới ý thức được mình nhìn vấn đề quá cực đoan, sớm đầu hàng quân Lương Sơn, chìm đắm vào con đường làm giặc, đoạn tuyệt tiền đồ của mình. Hiện tại hắn hối hận đã muộn, nếu hắn lại đầu hàng triều đình, làm sao triều đình có khả năng chịu dùng hắn?

Trong lòng hối hận giao nhau, ý chí tinh thần sa sút, lại không thể tìm người thổ lộ phẫn uất trong lòng, lúc này mới mượn rượu tiêu sầu.

Lúc này, một binh sĩ chạy tới, kề lỗ tai đối với Trương Sầm thấp giọng nói vài câu, Trương Sầm cả kinh, vội vàng nói với Quan Thắng: “Ngoài thành có chuyện, xin Quan tướng quân đi theo cùng ta!”

“Ta… ta tuân lệnh!”

Quan Thắng đứng lên, dưới chân lại loạng choạng, Trương Sầm thấy thế trong lòng mười phần bất mãn, giận quát mấy tên thân binh của Quan Thắng: “Đưa tướng quân của các ngươi làm tỉnh rượu, lập tức đưa đến thành bắc!”

Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi, mấy tên thân binh vội vàng đi múc nước cho Quan Thắng rửa mặt tỉnh rượu

Trương Sầm suất lĩnh mấy trăm người tới cửa thành bắc, một gã Thống lĩnh bước lên phía trước chào.

“Tình huống thế nào?”

“Khởi bẩm tướng quân, kỵ binh quân địch đã thối lui, ở ngoài thành để lại một vật.”

“Là cái gì?”

“Ty chức cũng không rõ.”

Trương Sầm đẩy tên thuộc hạ, bước nhanh tới trên thành, thò người ra nhìn lại về dưới thành, dưới ánh trăng chỉ thấy cách cửa thành chừng trăm bước có đặt một cái gì đó giống như là ngăn tủ hoặc là bàn gỗ, trên mặt còn đặt một vật phẩm tối thui, còn lại thì không thể quan sát rõ.

Trương Sầm nhìn nhìn chung quanh, cũng không thấy có kỵ binh hoặc là mai phục, nhưng hắn vẫn không dám sơ ý, mệnh lệnh một binh sĩ ngồi ở trong giỏ tre thả xuống dưới thành đi xem.

Binh sĩ chạy đi qua, một lát sau chạy trở về hô lớn: “Là một cái bàn, ở trên có đặt một cái hộp gỗ.”

“Hộp gỗ có cái gì?”

“Ty chức không rõ lắm!”

“Đem hộp gỗ đưa đến đây!”

Không bao lâu, binh sĩ ngồi ở trong giỏ tre được kéo lên, y ôm trong lòng một cái hộp gỗ. Đám binh sĩ đem hộp gỗ đặt ở trên đất, mấy chục binh sĩ cầm thuẫn bài bảo hộ Trương Sầm, Trương Sầm thét ra lệnh: “Mở hộp gỗ ra!”

Một binh sĩ thật cẩn thận dùng mũi thương đẩy ra nắp hộp, tất cả mọi người lo lắng ngồi xổm xuống, sau một lúc lâu bỗng nhiên có người hô to: “Bên trong là một cái đầu người!”

Mọi người lúc này mới nhìn kỹ lại, quả nhiên là một cái đầu người, một binh sĩ chạy tới nhấc đầu người lên, bỗng nhiên hô to, “Là Dương Đô Thống lĩnh!”

Mọi người đều sợ hãi thất sắc không ngờ đó lại là Đô Thống lĩnh Dương Hùng? Trương Sầm đẩy mọi người ra, tiến lên nhìn kỹ, quả nhiên là đầu của Dương Hùng.cảnh tượng trước mặt làm cho hắn sững sờ, Dương Hùng bị giết, như vậy ba ngàn quân đội của hắn đâu?

Lúc này, Quan Thắng đi lên trước thở dài nói: ” tất nhiên Quân đội Bác Châu đã bị diệt toàn quân, Trương tướng quân, ta cũng không nói gì sai, chúng ta đã gặp đối thủ khó chơi.”

Trương Sầm hừ một tiếng, nói: “Không ai được để lộ chuyện này. Ai dám để lộ, ta lấy cái mạng nhỏ của hắn!”

Hắn xoay người đi xuống dưới thành, lập tức ra lệnh: “Bảo ưng nô tới gặp ta, ta muốn phát thư chim ưng cấp tốc cho trại chủ!”

Từ huyện Sân đến huyện Tu Thành Vận Châu cũng không xa, giữa trưa ngày kế Tống Giang đã nhận được thư chim ưng cấp tốc của Trương Sầm đưa tới. Tin Dương Hùng bỏ mình, cái này làm cho Tống Giang sợ hãi biến sắc. Lúc này Lô Tuấn Nghĩa đã đến Tề Châu tụ tập binh lực, Tống Giang lòng như lửa đốt, vội vàng đi tìm Ngô Dụng thương nghị đối sách.

Bình Luận (0)
Comment