Chương 406: Cảnh cáo trên mặt sông
Chương 406: Cảnh cáo trên mặt sôngChương 406: Cảnh cáo trên mặt sông
Đám binh sĩ nhanh chóng khênh từ trong thuyền ra linh kiện máy bắn đá được dùng giấy dầu bao quanh, máy bắn đá to lớn không thể dùng thuyền năm trăm thạch vận chuyển, chỉ có thể đưa tới một đám máy bắn đá cỡ trung. Mà máy bắn đá dược đưa tới dưới dạng linh kiện, cần công tượng chuyên môn đến lắp ráp, tuy phủ Đại Danh có thợ mộc chuyên nghiệp, nhưng bản thân phủ Đại Danh ở cách đó một trăm dặm, đi về là cần thời gian tối thiểu 2 ngày, Lý Duyên Khánh không chờ được thời gian dài như vậy, chỉ có thể tìm vài thợ mộc từ trấn Cố Thành đến hỗ trợ.
Hai canh giờ sau, binh sĩ đã đưa đến bảy tám thợ mộc.trước đây trấn Cố Thành có công trường đóng tàu, nên đám thợ mộc này đều là thợ mộc đóng tàu, cầm đầu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, nhưng vẫn có tinh thần rất tốt, mặt mày hồng hào.
Mọi người tiến lên thi lễ cùng Lý Duyên Khánh. Lý Duyên Khánh dẫn bọn họ đi tới trước đống linh kiện máy bắn đá đã bày sẵn, chỉ vào linh kiện nói: “Các ngươi có thể đem lắp những thứ này lại hay không?”
“Chỉ cần có bản vẽ là có thể.” Một thợ mộc trung niên nói.
“Không cần!”
Lão thợ mộc cầm đầu khoát tay, “Thứ này thật ra rất đơn giản, quan trọng là phải đem nó ráp thật chắc chắn, các khớp nối phải tinh chuẩn là được, sau đó dùng da trâu buộc chặt lại, hơn nữa chúng cũng không lớn.”
Lý Duyên Khánh chờ mong hỏi: “Có thể đem nó cố định ở trên thuyền không?”
Lão thợ mộc nhướng mày, “Cố định ở trên thuyền thì được, nhưng thuyền này quá nhỏ, thân đòn chiều dài không đủ!”
“Không! Không! Lão trượng hiểu lầm rồi, ta không phải nói máy bắn đá, ta là nói đem hỏa pháo cố định ở trên thuyền.” Lý Duyên Khánh chỉ vào mấy hỏa pháo bên cạnh nói.
Lão thợ mộc đi đến bên hỏa pháo, nhẹ nhàng vuốt ve nòng pháo to lớn. Lão gật gật đầu nói: “Cố gắng thì có thể làm, nhưng ta nói trước, loại hỏa pháo này không phải hỏa pháo dùng cho thuyền, khi bắn ra sẽ giật rất mạnh, chỉ cần không cẩn thận thuyền sẽ bị lật úp, tướng quân hay suy xét kỹ.”
“Chỉ cần có thể trang bị là được. Không biết cần bao nhiêu thời gian?”
Lão thợ mộc nghĩ nghĩ, “Một ngày rưỡi ta có thể lắp xong!”
Một ngày rưỡi là quá dài, Lý Duyên Khánh lại nói: “Nếu chỉ cần lắp ba cái thì sao?”
“Nếu chỉ ba cái, trước khi trời tối là có thể hoàn thành!”
Lý Duyên Khánh ôm quyền thi lễ, “Vậy làm phiền các vị, sau khi xong việc nhất định sẽ trả công tương xứng!”
Lão thợ mộc gật gật đầu. Lắn tiến lên mở túi, toàn bộ công cụ đều có đủ, cũng không cần bọn họ trở về lấy. Sau đó lão cởi áo khoác ra nói với các thợ mộc còn lại: “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Các thợ mộc đều bỏ đi áo khoác, để lộ cơ bắp rắn chắc sáng bóng, bọn họ tiến lên gỡ bao bọc của hỏa pháo. Dưới sự chỉ huy của lão công tượng, đầu tiên họ dựng thẳng nòng hỏa pháo lên, bắt đầu lắp ráp giá.
Lý Duyên Khánh giục ngựa đến Hoàng Hà, nhìn trên mặt sông mờ mịt, mà không biết đội tàu bờ bên kia đã đến hay chưa
Hai mươi chiếc thuyền của quân Lương Sơn đến bến tàu Hoàng Hà huyện Dương Cốc vào lúc hoàng hôn. Quân Lương Sơn không có thuyền lớn ngàn thạch, lớn nhất chỉ có thuyền hàng năm trăm thạch, đều là thuyền vận lương trước kia thu được từ quan binh. Loại thuyền hàng năm trăm thạch một lần có thể vận chuyển trăm người, nhưng Hoàng Hà sóng to gió lớn, không thể chứa đầy, cho nên một chiếc thuyền thuyền nhiều nhất chỉ có thể vận chuyển tám mươi người qua sông. Tính ra một lần hai mươi chiếc thuyền có thể vận chuyển một ngàn sáu trăm người, phải chia ra làm ba lượt mới có thể chuyển năm ngàn quân qua Hoàng Hà, tăng cường binh lực phòng ngự huyện Sân.
Nhưng ở Hoàng Hà, vào ban đêm không thể qua sông, chỉ có thể đợi bình minh ngày hôm sau mới có thể vận chuyển binh sĩ.
Sáng sớm ngày kế, trong tiếng kèn trầm thấp thổi lên, năm ngàn binh sĩ quân Lương Sơn tạm thời đóng quân ở ngoài thành huyện Dương Cốc xếp thành hàng chạy vội tới bến tàu Hoàng Hà. Cứ tám mươi người làm một đội, bắt đầu xếp hàng lên thuyền.
Buồm kéo lên, dây thừng được cởi bỏ, nhóm năm chiếc thuyền đầu tiên chứa đầy binh sĩ rời bến tàu, chậm rãi di chuyển về phía bờ bên kia
Cùng lúc đó, huyện Sân cũng nhận được tin tức viện quân đến, nhưng quân bảo vệ huyện Sân cũng không dám ra khỏi thành tới đón. Bởi thám tử bọn họ ở trong rừng cây ở cách thành tây vài dặm phát hiện một mũi phục binh. Đám chiến mã hí lên bại lộ tung tích bọn họ.
Trương Sầm đứng ở trên tường thành, nhìn chăm chú vào mảng rừng cây ngoài năm dặm hướng tây bắc. Thám tử của y phát hiện trong rừng cây mai phục một đội kỵ binh, ước chừng hơn ngàn người, điều này làm cho Trương Sầm trong lòng khẩn trương, đồng thời cũng làm cho y khó xử. Nếu hắn đi tiếp ứng viện quân, phái đi ít quân, sẽ bị kỵ binh phục kích, nếu quân đội phái nhiều, chỉ sợ huyện Sân sẽ gặp nguy hiểm.
Trước mắt hoàn cảnh xấu lớn nhất của quân Lương Sơn chính là tình báo rất kém, đối phương biết bọn họ có bao nhiêu quân, mà Trương Sầm lại không biết chi tiết của đối phương. Y không biết đến cùng Lý Duyên Khánh suất lĩnh bao nhiêu quân đội? Y chỉ biết là có một ngàn kỵ binh, vậy bộ binh thì sao? Bộ binh có bao nhiêu? Nếu dựa theo tỷ lệ bộ kỵ bình thường của quân đội triều Tống là 1-5, vậy hẳn là có năm ngàn bộ binh.
Cho dù thế nào Trương Sầm cũng không thể tưởng được, nguyên bản Lý Duyên Khánh chỉ có một ngàn kỵ binh, cũng không có bộ binh. Có điều hắn thực thi cải cách, trọng kỵ binh biến thành khinh kỵ binh, phụ binh thì biến thành bộ binh, lúc này mới hình thành một đội quân bộ kỵ hỗn hợp, so sánh cùng bộ kỵ phối hợp trong quân ngũ thời Tống hoàn toàn khác biệt.
“Tướng quân, có xuất binh đi bến tàu tiếp ứng hay không?” Một gã thuộc hạ nhịn không được hỏi.
Trương Sầm thở dài, “Bên ngoài có phục binh, không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ!”
quả thật Ở trong rừng cây ngoài năm dặm phía tây bắc mai phục một cánh quân hơn ngàn người, nhưng cũng không phải là một ngàn kỵ binh giống như thám tử phát hiện, mà chỉ có hai trăm kỵ binh, tám trăm bộ binh. Kỵ binh ở bên ngoài, bộ binh ở bên trong, mỗi bộ binh cưỡi một con la. Chiến mã cùng la đều thu được từ đội vận chuyển của quân Lương Sơn ở Bác Châu. Đám la này đều là loại la thể trạng cao lớn, trước mắt mang lương thảo cho Huyền Vũ doanh, tạm thời giả mạo chiến mã, nếu nhìn từ xa thì tựa như một ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí.
Mà chủ lực kỵ binh Huyền Vũ doanh lại bố trí ở phụ cận bến tàu, cho dù thế nào Lý Duyên Khánh cũng không cho phép đội quân tiếp viện của quân Lương Sơn tiến vào Hà Bắc
Hôm nay trên mặt sông gió không lớn, rất thích hợp qua sông, nhóm năm chiếc tàu vận tải đầu tiên đã tới giữa Hoàng Hà. Từ đường bờ bắc đã có thể thấy được. Lúc này, có ba chiếc thuyền vận chuyển với kích thước tương đương lại đi thẳng đến, thuyền phu vung cờ xí, ý bảo thuyền đối diện chú ý né tránh. Tuy nhiên bọn họ cũng không có ý thức được người đến là có ý đồ khác.
Trên ba chiếc thuyền đều trang bị hỏa pháo, có điều tạm thời hỏa pháo được vải dầu che lại, nhìn từ xa tựa như một chiếc thuyền vận chuyển chất đầy hàng hóa. Mấy chiếc thuyền cũng không có né tránh, cứ thế tiến thẳng tới tàu vận tải của quân Lương Sơn, khi hai chiếc thuyền cách nhau chỉ chừng hơn trăm bước, vải dầu được kéo xuống, lộ ra hỏa pháo đen nhánh, hỏa pháo đã nạp đạn, một cái Chấn thiên lôi nặng gần năm mươi cân đã được đưa vào nòng pháo.
Một binh sĩ ăn mặc kiểu thuyền phu điểm hỏa dây dẫn của Chấn thiên lôi, dây dẫn bốc cháy lên, tỏa ra khói trắng, nhanh chóng đưa lửa dẫn tới Chấn thiên lôi đang ở trên nòng. Lúc này, binh sĩ hô to một tiếng, “Phóng!”
“Phành!” Hỏa pháo bắn ra, phóng Chấn thiên lôi khiến cho con thuyền chao đảo nên lập tức phải quay đầu, đáng tiếc quả Chấn thiên lôi này không có đánh trúng mục tiêu mà chỉ, bay lướt qua thuyền, rơi xuống nước. Chỉ thấy một cột nước bay lên, nhất thời sóng nước ngập trời, thuyền kịch liệt chao đảo, làm cho binh sĩ trên thuyền sợ hãi la to lên.
Chiếc thuyền thứ hai bị Chấn thiên lôi đánh trúng mép thuyền, đạn rơi xuống nước. Nhưng Chấn thiên lôi mới vừa chạm vào mặt nước liền nổ mạnh lên, sóng xung kích mãnh liệt làm bốc lên một con sóng to, khiến cho con thuyền bị lật, mảnh đạn đồng thời đục thủng đáy thuyền, lượng lớn nước sông tràn vào trong thuyền, các binh sĩ đều rơi xuống nước, khóc hô cứu mạng.
Lúc này, chiếc thuyền thứ ba lại thành công bắn một quả Chấn thiên lôi trúng thuyền đối phương. Chấn thiên lôi nổ mạnh ở trong thuyền, trên mặt sông phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, lửa phụt ra, khói đặc nhanh chóng bao phủ trên mặt sông. Cả chiếc thuyền bị nổ tan nát, tám mươi binh sĩ cùng mấy tên thuyền phu thuyền chết sạch. Đợi khói trắng tán đi, trên mặt nước nơi nơi là mảnh vỡ của thuyền cùng thi thể binh sĩ.
Ba chiếc tàu vận chuyển khác sợ tới mức hồn bất phụ thể, vội vàng quay đầu quay về huyện Dương Cốc, mười lăm chiếc thuyền lớn xuất phát ở mặt sau cũng dừng lại, tạm thời quay về bờ nam.
Trên bờ bắc, Vương Quý cười nói với Lý Duyên Khánh: “Thật ra ta cảm thấy không nên hù dọa bọn họ, đơn giản cứ để cho bọn họ lên bờ, hơn ngàn người vừa lúc là một mâm đồ ăn của chúng ta.”
Lý Duyên Khánh cười nói thản nhiên: “Ngươi sẽ được ăn món này, bọn họ chỉ tạm thời bị hù dọa, sẽ quay đầu trở lại nhanh thôi.”
Vương Quý như bừng tỉnh, gã nghe hiểu ý tứ của Lý Duyên Khánh, Ngưu Cao lại không hiểu, gãi gãi đầu hỏi: “Vì sao còn quay lại?”
Vương Quý quay đầu gõ hắn một cái, “Cái đầu trâu ngu ngốc này. Cái này cùng công thành là giống nhau, binh sĩ tự tiện trốn trở về, chẳng lẽ chủ tướng sẽ thu binh sao?”
Lý Duyên Khánh cười nói: “A Quý nói không sai, trừ khi Tống Giang thay đổi mệnh lệnh, nếu không chủ tướng đối diện sẽ phải tiếp tục vận binh!”
Vương Quý đỏ mặt, hướng hai bên nhìn một cái, nhỏ giọng nói với Lý Duyên Khánh: “Ta cảm thấy kêu Vương tướng quân dễ nghe hơn chút, cũng đừng kêu A Quý, binh sĩ nghe được thì không ra thể thống gì.”
Ngưu Cao bĩu môi, “Ngươi gọi ta là đầu trâu thì có thể thống?”
Lúc này, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào mặt sông hô to: “Bọn họ đã quay đầu trở lại!”
Mọi người nhìn lại trên mặt sông, chỉ thấy mấy chục chiếc tàu vận chuyển rời xa đã quay đầu trở lại nhằm bờ bắc Hoàng Hà mà đến.
“Tướng quân, có cần bắn nổ vài chiếc hay không?”
Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Nếu bọn họ không sợ cảnh cáo, vậy để cho bọn họ lại cảm thụ một chút đau đớn đi!”