Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 518 - Chương 410: Bỏ Thành Lui Về Phía Bắc

Chương 410: Bỏ thành lui về phía bắc Chương 410: Bỏ thành lui về phía bắcChương 410: Bỏ thành lui về phía bắc

Một đêm này vô luận là đối với năm ngàn năm trăm binh sĩ quân Lương Sơn, hay là đối với trên vạn cư dân trong thành, đều là một đêm bọn họ cả đời khó quên. Liên tục năm quả Chấn thiên lôi nổ mạnh ở bốn phía huyện thành, tiếng nổ mạnh cùng sóng xung kích khiến cho bọn họ giống như trải qua một đêm tận thế. Hơn ngàn binh sĩ canh giữ trên tường bị chết hơn ba trăm người, đám binh sĩ còn lại sợ hãi chạy xuống, trốn vào nhà dân.

Một khắc sau khi nổ mạnh liên tục chấm dứt, Trương Sầm cùng Quan Thắng mặc giáp trụ khôi giáp dẫn gần năm ngàn quân đội đi bốn tường thành. Cả hai thấy trong khu vực bốn tường thành thì thành bắc cùng thành tây bị phá hủy nghiêm trọng nhất, tường thành sập xuống mấy chục trượng, thành đông cùng thành nam cũng xuất hiện hiện tượng sụp xuống nhưng mức độ khác nhau.

Mà cửa thành bắc bị nổ tạo ra một cái động lớn cao hai trượng, chỉ còn lại cửa lớn vắt vẻo trên tường thành. Hơn hai mươi binh sĩ ở trong cửa thành bị chết toàn bộ, nếu lúc này quan binh công thành quy mô, như vậy huyện Sân tất nhiên bị công phá.

Trương Sầm nhanh chóng nhìn một vòng tình huống tổn thất.trước đó bọn họ đã nghe được phía bến tàu vọng đến tiếng nổ mạnh thật lớn, Trương Sầm biết là quan binh có được một loại hỏa khí uy lực lớn kiểu mới. Gã cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ khi chính mình nghe thấy tiếng nổ mạnh thật lớn cùng với tận mắt thấy tổn thất tạo thành, gã mới biết được loại hỏa khí này uy lực lớn đến bao nhiêu.

Tuần tra một vòng, Trương Sầm liền biết thành trì rất khó sửa chữa, đành thở dài nói với Quan Thắng: “Xem ra huyện Sân là hoàn toàn không thủ được, hừng đông chúng ta phải lùi về phía bắc đi Bác Châu.”

Quan Thắng lo lắng nói: “Chúng ta không rõ tình hình ở Bác Châu, ta sợ xảy ra ngoài ý muốn.”

“Cũng không còn có cách nào, hiện tại quân tâm tan rã, sĩ khí hạ thấp, thật sự nếu không lui lại, ta lo lắng sẽ xuất hiện đào binh.”

Quan Thắng trầm ngâm một chút nói: “Có cần thông báo đại ca hay không, để cho hắn phái thuyền đến bến tàu huyện Cao Đường tiếp ứng chúng ta qua Hoàng Hà?”

Đề nghị này cũng được Trương Sầm suy nghĩ, hắn gật gật đầu, “Sáng mai ta liền phát thư, thỉnh cầu hiền đệ chuẩn bị, để cho mỗi binh sĩ mang theo năm ngày lương khô. sáng sớm chúng ta xuất phát!”

Lương thực trong thành cũng đủ bọn họ ăn nửa năm, nhưng không còn có cách nào khác bởi bọn họ không đủ xe ngựa vận chuyển, chỉ có thể mang theo lương khô rời khỏi.

cuối cùng hai người quyết định bỏ qua huyện Sân lùi về Bác Châu ở phía bắc, trời vừa sáng, cửa lớn thành đông mở ra, hơn năm ngàn binh sĩ quân Lương Sơn được chủ tướng Trương Sầm cùng phó tướng Quan Thắng dẫn đàu rời khỏi huyện Sân, nhanh chóng lùi về phía bắc.

Ngay lúc quân Lương Sơn vừa đi, rất nhiều cư dân huyện thành liền ào ra thành bắc cùng thành tây, mang theo gia sản có thể mang đi cũng dìu già dắt trẻ bỏ chạy về phía thành Đại Danh, Chấn thiên lôi nổ mạnh làm cho cư dân cả thành đều sợ hãi, không ai muốn ở lại trong huyện thành. Vì vậy hoặc là họ bỏ chạy về thành Đại Danh, hoặc là bỏ chạy về nông thôn. Không có quân Lương Sơn ngăn cản, rất nhanh cả thành đã biến thành chạy nạn.

Một lúc lâu sau, Lý Duyên Khánh dẫn hai ngàn quân từ thành đông tiến vào huyện thành, cư dân trong huyện thành đã bỏ chạy hơn nửa, còn lại một hai ngàn người cũng đang thu thập gia sản, chuẩn bị tiếp sau rời khỏi huyện thành.

Lý Duyên Khánh lại tới kho hàng dò xét, thấy bên trong còn có không ít lương thảo, hắn liền nói với Đô Đầu Lô Phi: “Ta để cho ngươi ba trăm huynh đệ, ngươi đem toàn bộ cư dân ra khỏi thành, sau đó phóng hỏa thiêu thành cho ta, cần phải thiêu hủy toàn bộ lương thảo, cắt đứt hoàn toàn hy vọng quân Lương Sơn lui binh trở về.”

Lô Phi vội vàng khom người nói: “Ty chức tuân lệnh!”

Hắn xoay người đi, Lý Duyên Khánh lại gọi hắn lại, “Ngươi đừng vội đi, đây cũng không phải nhiệm vụ thực sự của ngươi!”

“Ty chức hổ thẹn!” Lô Phi vội vàng trở về tiếp tục nghe lệnh.

Lý Duyên Khánh trầm ngâm một chút lại nói: “Ở bến tàu Hoàng Hà, có mười chiếc thuyền của chúng ta, sau khi thiêu huyện thành thì ngươi lập tức đi thuyền tới huyện Cao Đường. Có khả năng ở đó có thuyền quân địch tiếp ứng, ta giao toàn bộ dầu hỏa cho ngươi, ngươi cần phải phá hủy hết số thuyền này cho ta, đây là một chi tiết mấu chốt nhất, nhớ lấy!”

“Xin Chỉ Huy Sứ yên tâm, ty chức nhất định sẽ phá hủy toàn bộ thuyền!”

Dặn dò xong những chuyện quan trọng nhất, Lý Duyên Khánh lập tức dẫn một ngàn bảy trăm quân rời khỏi Sân thành, đuổi theo quân Lương Sơn rút lui. Tới giữa trưa, trong Sân thành khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa tận trời, tòa huyện thành căn cơ của quân Lương Sơn ở phủ Đại Danh đã bị quân Huyền Vũ hoàn toàn thiêu hủy.



Tuy quân Lương Sơn ở phụ cận huyện Sân không thực hiện vườn không nhà trống, nhưng cũng không có nghĩa là Huyền Vũ doanh không có làm. Dọc theo quan đạo một đường bắc thượng, thôn trang hơn mười dặm ven đường sớm đã không có người ở, lương thực cùng toàn bộ dân cư bị di chuyển vào huyện Liêu Thành, trên quan đạo lạnh lẽo, nhìn không thấy một người đi đường.

Hai ngày sau, năm ngàn quân Lương Sơn đến thành nam huyện Liêu Thành, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, cầu treo được kéo lên cao, mấy trăm binh sĩ xông lên trước hô lớn: “Nhanh nhanh mở thành, tha các ngươi không chết, nếu không công phá thành trì thì đều giết cả thành!”

“Thùng! Thùng! Thùng!” Trên tường chợt vang lên tiếng trống trận, rồi có mấy ngàn binh sĩ võ trang hạng nặng xuất hiện, giương cung cài tên nhắm thẳng về phía mấy trăm binh sĩ quân Lương Sơn ở dưới thành kêu cửa, Ngưu Cao vung giản lên hô to: “Bắn cho ta!”

Trên tường lập tức phóng ra tên bay đầy trời, tên dày đặc bắn về phía quân Lương Sơn đang ở dưới thành kêu cửa.nhất thời đám binh sĩ chết hơn nửa, chỉ còn mấy chục binh sĩ chưa bị thương xoay người chạy trốn. Đám binh sĩ chạy trốn tới trước mặt Trương Sầm hô to: “Tướng quân, trên tường có phục binh!”

Trương Sầm đã thấy, trên đầu tường lại có thể có cả ngàn phục binh, điều này làm cho gã thầm giật mình, mặc kệ đám quân đội này là cấm quân hay là hương binh, tất cả đồng nghĩa bọn họ sẽ gặp phải phiền toái lớn.

“Tướng quân, làm sao bây giờ? Muốn công thành không?” Mấy tên tướng lĩnh tiến lên hỏi.

Trương Sầm lắc lắc đầu, công thành căn bản không thực tế, đối phương thủ thành với nhân số nhiều, bọn họ cũng không có vũ khí công thành, lấy cái gì công thành?

Hắn đành phải thét ra lệnh: “Tiếp tục bắc thượng huyện Cao Đường!”

“Nhưng lương khô chúng ta chỉ có hai ngày, chỉ sợ không chịu nổi đến huyện Cao Đường.”

Trương Sầm cắn răng nói: “Vậy vừa đi vừa cướp, truyền mệnh lệnh của ta, ba quân có thể buông tay ra chân đánh cướp lương thảo.”

Quan Thắng nghe thấy mệnh lệnh này, trong lòng không khỏi giận dữ, giục ngựa tiến lên quát: “Tướng quân là muốn hủy diệt hoàn toàn thanh danh quân Lương Sơn sao?”

Trương Sầm bình tĩnh nhìn Quan Thắng nói: “Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng từ nơi này đến huyện Cao Đường ít nhất phải đi ba ngày, mà lương khô của chúng ta chỉ có thể dùng trong hai ngày, ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Ngươi có thể mượn lương của người dân, nếu một khi buông ra binh sĩ cướp lương, vậy tất nhiên sẽ xuất hiện đánh cướp giết người, quân kỷ chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy.”

Trương Sầm bổn ý chính là phóng túng binh sĩ đánh cướp tài vật lương thực, đây là cách dễ làm khích lệ sĩ khí, nếu không, đi không đến huyện Cao Đường, binh sĩ đều sẽ trốn hết.

Trương Sầm hừ một tiếng, dùng một loại ngữ khí thản nhiên nói: “Hiện tại không phải là lúc nói đạo đức quân kỷ, giữ trước mạng rồi nói sau!”

“Ngươi” Quan Thắng tức giận đến nói cũng nói không ra lời.

Trương Sầm không thèm nhìn hắn, hét lớn một tiếng, “Xuất phát!”

Mấy ngàn quân đội chậm rãi đi hướng bắc, Quan Thắng bất đắc dĩ, đành phải ôm hận trong tâm, đi theo.



Sau khi từ Liêu thành bắc thượng bốn mươi dặm, có binh sĩ chỉ vào một thôn trấn cách đó không xa bẩm báo với Trương Sầm: “Ngoài ba dặm phía đông chính là trấn Hưng Lợi, phụ cận có vài thôn trang nhân khẩu có vẻ đông, dân cư tựa như không có dời đi.”

Trương Sầm nguyên kế hoạch là đi cướp bóc huyện Bác Bình ngoài ba mươi dặm, nhưng hiện tại gã thấy sĩ khí binh sĩ đã thấp tới cực điểm. Lúc này sắc trời đã hoàng hôn, đến buổi sáng ngày mai mới có thể đến huyện Bác Bình, chỉ sợ đêm nay binh sĩ sẽ sinh biến, gã lập tức cắn răng nói: “Vậy đi trấn Hưng Lợi, truyền lệnh toàn quân, có thể thoải mái cướp bóc, thời gian canh một tập trung ở quan đạo!”

Mệnh lệnh truyền xuống, nhất thời tiếng hoan hô năm ngàn binh sĩ quân Lương Sơn như sấm dậy, chúng nối đuôi nhau chạy về phía thôn trấn cùng các thôn phụ cận ngoài ba dặm.

Trấn Hưng Lợi là một trấn lớn, nhân khẩu ước chừng hơn một ngàn người, trong phạm vi hai mươi dặm còn có mấy chục thôn, dân cư có vẻ đông đúc, tuy một bộ phận dân chúng đã dời đi huyện Liêu Thành, nhưng vẫn có không ít người luyến tiếc tài sản mà không có dời đi, năm ngàn binh sĩ quân Lương Sơn ập tới nhất thời mang đến cho bọn họ tai ương ngập đầu.

Đám binh sĩ như sói như hổ vọt vào thôn trấn, trong thôn trấn rất nhanh liền bốc lửa, tiếng khóc tiếng hô đột nhiên vang lên, tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng hài đồng khóc la, tiếng lão nhân cầu xin. Đám binh sĩ đã như sói đói, bắt đầu không kiêng nể điên cuồng cướp đoạt, tiền tài, lương thực, súc vật, những thứ có thể mang theo đều cướp đi, nữ nhân càng không bỏ qua, gặp phải sự kháng cự sẽ bị loạn đao chém chết, vài thôn trấn hơi gần cũng có binh sĩ vọt vào, nơi nơi là tiếng khóc, tiếng la, toàn bộ phụ cận trấn Hưng Lợi là một cảnh tượng hỗn loạn.

Ở thôn Bạch Thủy mặt đông nam trấn Hưng Lợi, mấy trăm binh sĩ vọt vào, bọn họ tụm năm tụm ba, phá cửa đánh cướp từng nhà, không ít nữ nhân trẻ tuổi bị kéo ra khỏi cửa công nhiên hãm hiếp, toàn bộ thôn gà bay chó sủa, tiếng khóc khắp nơi.

Đúng lúc này, một mũi hơn trăm kỵ binh từ đường nhỏ đầu phía đông thôn xong vào, bọn họ như cuồng phong hung mãnh, chiến đao sắc bén, vô tình giết chóc binh sĩ quân Lương Sơn đi lẻ, chỉ trong chốc lát, tình thế trong thôn liền xoay chuyển, đám binh sĩ đều vứt bỏ tài vật đánh cướp chạy trốn. Nhưng đám kỵ binh cũng không chịu buông tha bọn họ, một đường đuổi theo chém giết, thây nằm khắp đất, nơi nơi là tiếng kêu rên thảm thiết.các thôn dân cũng phấn khởi phản kích, vây công binh sĩ đơn lẻ, dùng cuốc, gậy gỗ đánh chết bọn họ.

Không chỉ có thôn Bạch Thủy, thôn khác bị loạn quân xâm nhập đều xuất hiện kỵ binh, bọn họ phóng ngựa chạy gấp, nơi nơi đuổi giết binh sĩ quân Lương Sơn sợ hãi hồn phi phách tán, ngay ở trong trấn Hưng Lợi cũng xuất hiện một mũi kỵ binh năm trăm người, tiếng vó ngựa trầm trọng gõ ở trên phiến đá lót đường, mũi mâu lạnh như băng đâm xuyên lồng ngực, chiến đao hàn quang lập lòe chám bay đầu người.

Binh sĩ quân Lương Sơn đang đánh cướp tài sản cùng lương thực của dân lại biến thành con mồi của kỵ binh Huyền Vũ doanh. Bị tử thần uy hiếp, bọn họ đành phải vứt bỏ tài vật, chạy như điên về phía quan đạo.

Bình Luận (0)
Comment