Chương 42: Đại Khí xoay người.
Chương 42: Đại Khí xoay người.Chương 42: Đại Khí xoay người.
…
Lúc canh bốn ngày hôm sau, Lý Đại Khí liền lưu lại tờ giấy, dẫn lừa rời đi. Chuyến này gã đi ít nhất bốn năm ngày mới có thể trở về.
Qua không bao lâu, Lý Diên Khánh cũng rời giường, tính cách của hắn không nói là làm giống như Nhạc Phi, hắn nghĩ lại cho kỹ, nhưng nếu đưa ra quyết định, sẽ không để ý gì khác mà làm, hắn cũng quyết tâm luyện nhiều võ nghệ một chút, mặc dù không muốn theo binh nghiệp, nhưng lúc quân Kim đánh tới, hắn cũng có thể rút đao tự vệ.
Lý Diên Khánh nhìn tờ giấy trên bàn, phụ thân nói đã bàn giao chuyện trẻ con trong thôn đi học cho Bảo Chính, để hắn không cần quan tâm, ăn cơm có thể tới nhà Hồ đại nương. Phụ thân lưu lại hai quan tiền trong rương, để hắn đói bụng mua đồ ăn trên trấn.
Lý Diên Khánh tới trong sân rửa mặt, liền tới sân sau. Nói đến luyện võ, hắn vẫn không hiểu ra sao, không biết bắt đầu từ nơi nào. Chẳng qua Lý Diên Khánh khẳng định hắn từng luyện tập võ nghệ, nếu không sẽ không thể giết con chó ngao kia một cách lưu loát như vậy, ném đá bách phát bách trúng, cho dù có thiên phú cũng cần có người dẫn dắt.
Lý Diên Khánh nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định vẫn bắt đầu từ ngồi trên giựa, chí ít luyện tốt trung bình tấn, hắn cưỡi lừa sẽ không thành vấn đề.
Lý Diên Khánh vừa mới ngồi xuống, lại nghe nơi xa truyền đến tiếng la trầm thấp. Hắn sửng sốt một chút, nhìn lại theo tiếng la, đúng là truyền tới từ rừng cây bên ngoài sân sau.
Nhà của Lý Diên Khánh ở vào góc tây nam của thôn, bên ngoài là một rừng cây chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, bên kia rừng cây chính là mương Vĩnh Tế nổi danh.
Hắn dựa vào tường rào nhìn một lát, tối đen như mực không thấy gì hết. Hắn liền nhặt một con dao bổ củi đeo bên hông, nhẹ nhàng vượt qua tường vây, đi vào trong rừng cây.
Đây là lần đầu tiên Lý Diên Khánh đi vào trong cánh rừng này, chẳng qua hắn tin tưởng Lý Diên Khánh lúc trước chắc chắn thường xuyên tới đây. Hắn xuyên qua vài lum cây rất quen thuộc, đi thẳng tới một bãi đất trống trong rừng cây. Lý Diên Khánh lập tức ngây người, chỉ thấy trong bãi đất trống trong rừng cây, Hồ đại thúc đang luyện thương, một cây thương lớn tung bay trên dưới, ngân quang điểm điểm bốn phía, giống hệt như lê hoa đua nở, bên cạnh còn đặt mấy món binh khí.
Mắt Lý Diên Khánh mở to, đây rõ ràng là võ nghệ cực kỳ cao cường, hắn nghĩ không ra thôn Lý Văn lại ẩn giấu một hảo hán võ nghệ cao cường.
Lúc này, Hồ Thịnh thu đại thương lại, chỉ một thoáng giống như mưa lớn đột nhiên ngừng, sát khí trong không khí đột nhiên biến mất.
- Là Khánh nhi sao?
Hồ Thịnh đưa lưng về phía hắn cười hỏi.
- Sao đại thúc biết là ta?
Lý Diên Khánh đi ra từ phía sau thân cây.
- Tiếng bước chân của ngươi ta đã sớm quen thuộc rồi.
Lý Diên Khánh đốn ngộ trong lòng, mình biết một chiêu nửa thức nhất định chính là Hồ đại thúc dạy. Nhưng hắn vẫn muốn xác nhận một chút, liền cười hì hì đi tới hỏi:
- Hai tháng này ta hơi hồ đồ, chuyện trước kia nhớ không rõ lắm, trước kia ta từng học qua võ nghệ với Hồ đại thúc sao?
Hồ Thịnh nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, khó hiểu lắc đầu nói:
- Nếu không phải ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, chắc chắn ta sẽ cho rằng ngươi không phải Khánh nhi lúc đầu, những chuyện xảy ra trước hai tháng ngươi đã quên rồi sao?
Lý Diên Khánh gãi đầu một cái:
- Sau khi rơi xuống giếng có một số việc nhớ được, ví dụ như cha ta đã dạy ta học qua các loại sách, nhưng có một số việc thực sự không nhớ nổi, giống như trong đầu nhổ đi mấy cái nút, sau đó lại nhét mấy cái nút khác vào.
- Ví dụ này cũng rất hình tượng!
Hồ Thịnh cười nói:
- Thật ra giống như ngươi bây giờ rất tốt, mấy chuyện linh tinh trước kia nghĩ không ra cũng được.
Lý Diên Khánh làm ra một động tác đánh quyền:
- Nói như vậy, trước kia ta thực sự học võ với Hồ đại thúc sao!
- Ta chưa từng dạy ngươi võ nghệ gì, chỉ là lúc ta luyện võ mỗi ngày, ngươi đều ở bên cạnh nhìn xem, ngẫu nhiên cũng khoa tay theo. Ta từng dạy ngươi duy nhất là ném đá, ngươi thực sự có thiên phú đặc thù, một buổi chiều luyện còn tốt hơn người luyện vài chục năm, chỉ là sau đó ta cũng không dám dạy ngươi nữa.
- Vì sao?
Hồ Thịnh hơi do dự, nửa ngày mới thở dài nói:
- Hai tháng trước ta luyện lực lượng trong sân, chỉ một cánh tay kéo thùng nước từ trong giếng lên, ngươi ở bên cạnh nhìn thấy, kết quả ngày thứ hai ngươi rơi vào giếng. Mặc dù ta là người cứu ngươi lên, nhưng chuyện này ta quả thực không dám nói với cha ngươi.
- Đại thúc lại dạy ta luyện võ đi!
Lý Diên Khánh năn nỉ nói.
Hồ Thịnh lắc đầu:
- Thế đạo này nếu như có thể học văn, không người nào muốn luyện võ. Ta cũng vì bất đắc dĩ mới đi lên con đường võ trường này. Khánh ca nhi, ngươi nghe đại thúc, đi học cho giỏi, tương lai thi đậu Tiến sĩ, những quân nhân chúng ta đều sẽ do ngươi quản lý.
- Đại thúc, ta cũng không phải hào hứng nhất thời, thúc cũng tận mắt nhìn thấy, nếu như không phải ta học qua một chiêu nửa thức của đại thúc, đã bị con chó dữ kia cắn chết, ta học võ chỉ muốn tự vệ.
- Thế nhưng loại chuyện bị chó cắn này dù sao rất ít khi xảy ra, nếu như ngươi thi đậu cử nhân, mười cái Lưu Thừa Hoằng cũng không dám động tới một sợi lông của ngươi, ngươi sợ cái gì?
Trầm mặc một lát, Lý Diên Khánh thấp giọng nói:
- Khi chúng ta trở về từ trong huyện, một mũi tên của người Khiết Đan bắn chết ngựa kéo xe của chúng ta. Đại thúc, ta không muốn trở thành một thớt ngựa bị người Khiết Đan tùy tiện giết chết.
Hồ Thịnh nhất thời không phản bác được. Sở dĩ gã không muốn dạy Lý Diên Khánh luyện võ, bởi vì Lý Đại Khí tuyệt đối sẽ không đáp ứng con trai học võ với mình. Chẳng qua Lý Diên Khánh nói cũng đúng, mặt tây Hà Bắc dựa vào Liêu quốc, một khi Liêu binh đánh hạ Thảo Cốc, những thư sinh tay trói gà không chặt này ngay cả mình cũng không gánh nổi, nói gì bảo vệ người nhà?
Suy nghĩ một hồi, Hồ Thịnh mới chậm rãi nói:
- Thuật có sở trường, nhiệm vụ của ngươi vẫn là đọc sách, lúc rảnh rỗi cũng có thể luyện một số kiến thức cường thân kiện thể cơ bản với ta.
Lý Diên Khánh hơi thất vọng trong lòng, chỉ là cường thân kiện thể thôi. Chẳng qua Hồ đại thúc đã đáp ứng, về sau lại nghĩ biện pháp dây dưa với gã. Lý Diên Khánh lập tức kích động nói:
- Hiện giờ ta đang có thời gian, Hồ đại thúc dạy ta cái gì đi!
Hồ Thịnh cười ha ha một tiếng:
- Nếu như Liêu binh đánh tới, chuyện thứ nhất cần giải quyết là trốn, cho nên hôm nay chúng ta luyện chạy bộ, đi thôi!
Hồ Thịnh quay người chạy về phía sâu trong rừng cây. Lý Diên Khánh sửng sốt nửa ngày, hắn còn tưởng rằng luyện chút đao pháp côn thuật gì đó, không nghĩ tới lại là chạy bộ. Bất đắc dĩ, hắn đành chạy theo Hồ đại thúc về phía mương Vĩnh Tế hướng tây.
Lý Diên Khánh chạy bộ từ nhỏ, một mực chạy tới đại học, nhưng không có lần nào chạy thoải mái giống như hôm nay.
Nguyên nhân lại đơn giản như thế. Hồ đại thúc dạy hắn một phương thức hô hấp đơn giản nhất, chạy ròng rõ một canh giờ, đi đứng cũng không đau nhức, lúc đi đường tinh thần vẫn sung mãn, thần thái sáng láng.
- Khánh ca nhi!