Chương 414: Kế lấy Lịch Thành
Chương 414: Kế lấy Lịch ThànhChương 414: Kế lấy Lịch Thành
Trong lòng Chủng Sư Đạo dấy lên một tia hi vọng. Lão vội vàng nói:
- Mau để binh sĩ báo tin vào đi.
Một lát sau, một quân sĩ từ ngoài cửa đi vào. Gã quỳ một chân xuống trình lên một quyển chiến báo, nói:
- Chiến báo mới nhất từ Hà Bắc, mời đại soái xem qua!
Chủng Sư Đạo tiếp nhận chiến báo vội vàng mở ra xem. Xem xong, y lập tức kích động vỗ bàn một cái, nói:
- Tốt!
Trương Thúc Dạ và Tông Trạch giật nảy mình, liền vội vàng hỏi:
- Là tin chiến thắng từ Hà Bắc về sao?
Chủng Sư Đạo gật gật đầu, nói”
- Quân Lương Sơn Hà Bắc đã bị tiêu diệt hoàn toàn ở huyện Cao Đường. Chủ tướng Trương Sầm chết ngay trong đám loạn quân.
Trương Thúc Dạ và Tông Trạch đều vừa mừng vừa sợ. Tin tức này tới quá kịp thời, tất nhiên sẽ khiến sĩ khí trong quân cực kì phấn chấn. Chủng Sư Đạo đưa chiến báo cho hai người rồi lại hỏi binh sĩ báo tin:
- Chúng ta thương vong như thế nào?
- Trận chiến cuối cùng, chúng ta chỉ thương vong mười mấy huynh đệ.
Chủng Sư Đạo cảm thấy kinh ngạc, hỏi lại:
- Làm sao lại thế?
Binh sĩ liền báo cáo kỹ càng tình huống trận chiến cuối cùng cho Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo càng nghe càng kinh ngạc. Không ngờ hắn lại theo dõi sáu ngày sáu đêm mới xuống tay tiêu diệt địch. Sự kiên nhẫn và dẻo dai này coi như bản thân lão cũng chưa chắc đã làm được. Lão thầm khen ngợi, mình quả nhiên không có nhìn lầm người. Lý Diên Khánh thực sự là một danh tướng ẩn mình.
Trương Thúc Dạ giơ ngón tay cái lên khen:
- Trẻ tuổi như vậy đã có thể kiên cường, kiên nhẫn tìm thời cơ để đánh. Con người này sau này tất sẽ thành rường cột quốc gia của Đại tống ta. Đại Soái thật sáng suốt biết nhìn người.
Trương Thúc Dạ vẫn luôn không hiểu nổi vì sao Chủng Sư Đạo lại coi trọng Lý Diên Khánh như thế. Hiện giờ rốt cục y cũng đã hiểu rõ. Dẫn hai ngàn quân tiến về Hà Bắc, tiêu diệt hơn vạn quân Lương Sơn. Đây quả thật không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
- Đại soái phải lập tức báo tin vui cho thiên tử đi!
Tông Trạch đứng bên cạnh cười nói.
Chủng Sư Đạo gật gật đầu. Lúc này, y chiện con dấu của mình ở trên chiến báo của Lý Diên Khánh, rồi phái mấy tên binh sĩ và binh sĩ do Lý Diên Khánh cử tới cùng nhau về Biện Kinh báo tin.
Lòng tin của Chủng Sư Đạo lập tức được tăng lên rất nhiều. Lão lại cử một tên binh lính về huyện Cao Đường đưa tin cho Lý Diên Khánh, cho phép hắn xuôi nam Tề Châu.
….
Lý Diên Khánh muốn xuôi nam Tề Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Đầu tiên hắn phải giải quyết xong vấn đề an trí hương binh. đương nhiên không thể giải tán Hương binh. Lý Diên Khánh đến phủ Đại Danh, giao chiêu mộ một vạn hương binh giao cho cho Lương Trung Thư. Lương Trung Thư phụ trách phân phối một vạn hương binh giữa phủ Đại Danh và Bác Châu.phủ Đại Danh cần gia tăng quân coi giữ, Bác Châu cũng cần binh sĩ thủ thành.
Còn về phần bốn ngàn hương binh Tương Châu, Lý Diên Khánh giữ lại hai ngàn thanh niên trai tráng. Hai ngàn người còn lại giao cho thôi quan Đoàn Luyện Trương Trường Ý của Tương Châu đưa về huyện An Dương. Trước đó bên trong lệnh điều binh của Xu Mật Viện đã nói rất rõ ràng, điều hương binh Tương Châu và phủ Đại Danh tham dự tiễu phỉ, nạn trộm cướp quét sạch thì điều hương binh về. bên trong lệnh điều binh cũng không xác định rõ giới hạn nạn trộm cướp ở Hà Bắc. Việc này đương nhiên hắn hiểu thành nạn trộm cướp Lương Sơn. Như vậy vượt Hoàng Hà tiễu phỉ cũng không bị coi là chống lại mệnh lệnh.
Trên bến tàu Hoàng Hà huyện Vũ Thành Tề Châu, mười chiếc thuyền lớn lần lượt cập bến. Một ngàn bộ binh bước nhanh từ trong thuyền ra, nhanh chóng tập kết trên bến tàu. Tất cả thu xếp phòng ngự ngay ở bến tàu, ngăn ngừa quân Lương Sơn tập kích.
Lý Diên Khánh chỉ có mười chiếc thuyền lớn. Những thuyền này ít nhất phải chở mười mấy lần, mới có thể đem vận chuyển toàn bộ binh lính, chiến mã, súc vật và lương thực vật tư đến bờ Nam. Thế nên việc bảo đảm an toàn trên bến tàu là việc vô cùng cấp bách.
Trên thực tế, Lý Diên Khánh lo lắng có vẻ hơi thừa. Nhóm binh sĩ đầu tiên lên bờ chưa được bao lâu, tri huyện Vũ Thành đã vội vàng chạy tới bến tàu.
- Tại hạ là tri huyện Vũ Thành Lưu Quang, xin hỏi chủ tướng các ngươi là ai?
Tri huyện cao giọng dò hỏi.
Lư Phi đi lên phía trước nói:
- Chủ tướng chúng ta còn đang ở bờ bên kia. Nơi này do ta phụ trách, ngươi có chuyện gì?
Tri huyện Lưu Quang quay đầu vung tay lên, mấy chục chiếc xe lớn đi lên. Bên trong xe là lương thực và mấy chục con heo to mập. Y ôm quyền nói:
- Đây là chút tâm ý của huyện chúng ta cho các huynh đệ. Mong tướng quân dẫn quân đến đóng quân trong huyện chúng ta.
Lư Phi hỏi lại vẻ kỳ lại:
- Huyện Vũ Thành không phải có loạn phỉ Lương Sơn đóng quân sao?
Lưu Quang lắc đầu, nói:
- Vũ Thành là huyện nhỏ, loạn phỉ Lương Sơn chướng mắt, lúc trước cả đội quân lớn loạn phỉ Lương Sơn đi qua cũng không vào thành. Nhưng mà huyện Lịch Thành có mấy ngàn loạn phỉ Lương Sơn đóng quân.
- Nếu loạn phỉ Lương Sơn đã chướng mắt huyện Vũ Thành, vì sao tri huyện lại muốn mời chúng ta tới đóng quân?
Lư Phi rất khôn khéo, hắn nghe ra trong giọng nói tri huyện có chút mâu thuẫn, Lưu Quang thở dài, nói:
- Đoán chừng loạn phỉ Lương Sơn muốn từ bỏ Tề Châu. Tống Giang yêu cầu Tề Châu chuẩn bị năm vạn thạch lương, phân phối đến huyện Vũ Thành là tám ngàn thạch. Chúng ta lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy. Dân chúng trong huyện thành vô cùng sợ hãi loạn phỉ Lương Sơn đến huyện thành đoạt lương. Mọi người ai đấy đều bàng hoàng sợ hãi. Nghe nói quan binh đã qua sông đến bờ Nam, tất cả nhất trí yêu cầu ta mời quan binh đến Vũ Châu đóng quân.
giờ Lư Phi mới hiểu được dụng ý của tri huyện, lúc này, có binh sĩ hô to:
- Chỉ huy sứ xuống thuyền!
Lư Phi vừa quay đầu lại, chỉ thấy nhóm quân thứ hai bắt đầu xuống thuyền. Người đi xuống từ chiếc thứ nhất chính xác là chủ tướng Lý Diên Khánh của bọn họ. Lư Phi vội vàng nói với tri huyện Lưu Quang:
- Chủ tướng chúng ta đến, ta dẫn ngươi đi gặp.
Lưu Quang vui mừng, vội vàng đi theo Lư Phi đi gặp Lý Diên Khánh, nói:
- Hạ quan tri huyện Vũ Thành Lưu Quang tham kiến Lý tướng quân!
Huyện Vũ Thành là huyện nhỏ, tri huyện cũng chỉ là hàng tiểu quan bát phẩm. Còn Lý Diên Khánh thì là chính thất phẩm hầu Ngự Sử. Cái này không chỉ tính cấp quan cao hơn mà còn có quyền giám sát đối với y. Đương nhiên Lưu Quang không biết, nếu như y biết điều đó thì thái độ sẽ chỉ càng thêm cung kính mà thôi.
Lư Phi liền thuật lại ý đồ của Lưu Quang cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhìn mấy xe ngựa heo mập, cười nói:
- Vô cùng cảm tạ tấm lòng của Lưu Tri huyện. Nhưng xin Lưu Tri huyện đừng lo lắng. Nếu như loạn phỉ Lương Sơn huyện Lịch Thành biết chúng ta đến, bọn chúng lập tức sẽ không còn có ý nghĩ trưng thu lương thực nữa đâu.
Lý Diên Khánh dẫn quân tiêu diệt Loạn phỉ Lương Sơn Hà Bắc. Trong giọng nói của hắn vô hình chung đã có một sự tự tin mạnh mẽ. Sự tự tin kiểu này lại được biểu hiện là một loại uy nghiêm khiến tri huyện Lưu Quang không dám chất vấn lại. Y đành phải gật đầu nói:
- Chỉ mong tướng quân có thể dẫn quân cấp tốc tiễu phỉ, khôi phục lại sự yên bình cho Tề Châu.
Lý Diên Khánh lại quay sang nói với Lư Phi:
- Cử hai huynh đệ đi xem tình hình huyện Vũ Thành thế nào. Nếu như tường thành đủ cao lớn đủ dày thì, có thể tạm thời lấy đó làm trọng địa hậu cần của chúng ta.
- Cái này để ti chức tự đi xem xét.
Lư Phi nói rồi dẫn mấy tên binh sĩ đi theo tri huyện Lưu Quang vội vàng tiến vào hyện thành.
Huyện Vũ Thành ở cách bến tàu Hoàng Hà ngoài ba mươi dặm. Còn huyện Lịch Thành lại cách Huyện Vũ Thành năm mươi dặm cũng chính là cách bến tàu Hoàng Hà ước chừng tám mươi dặm.
Từ tin tức tình báo, đại khái Lý Diên Khánh đã nắm được rằng quân Lương Sơn chỉ có khoảng ba ngàn quân đóng ở huyện Lịch Thành. Đây là một cơ hội ngàn năm mới có một. Nếu như mình có thể lấy được huyện Lịch Thành thì chắc chắn là sẽ cắm được một đao vào sau lưng Vận Châu. Tống Giang đang dốc toàn lực đối phó với cuộc tấn công về phía bắc của quân chủ lực Chủng Sư Đạo, căn bản không có ý thức được nguy hiểm đến từ Tề Châu.
Mình nhất định phải đoạt được huyện Lịch Thành trước khi Tống Giang ý thức được sự quan trọng của Tề Châu. Lý Diên Khánh bỗng có suy nghĩ như vậy. Trong đầu hắn đột nhiên hình thành một kế sách đoạt thành tuyệt diệu.
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, cách huyện thành Lịch Thành về phía bắc chừng hơn năm dặm, một đội quân lương do ba trăm chiếc xe la vận chuyển trùng trùng điệp điệp đi về huyện Lịch Thành.
Lúc này ngay trong rừng cây ở phía tây bắc cách huyện thành Lịch Thành chừng hai dặm, có một đội kỵ binh hơn ngàn người đã ẩn núp sẵn sàng từ lâu. Bọn họ mượn bóng đêm lúc canh năm chui vào rừng cây này. Từ trong rừng cây có thể thấy được rõ ràng tường thành cùng cửa thành bắc. Ánh mắt Lý Diên Khánh chăm chú về phía đội vận chuyển lương thực. Hắn hắn quay đầu thấp giọng ra lệnh:
- Truyền lệnh tất cả huynh đệ chuẩn bị xuất kích!
Các binh sĩ nhao nhao hoa chân múa tay, nóng lòng chờ đợi mệnh lệnh xuất kích….
Cửa thành vừa mới mở ra, dân buôn bán và trồng rau đang chờ sẵn ở ngoài thành lập tức chen chúc đi vào. Lúc này, đội vận lương cũng dần dần đến gần cửa thành.
Binh lính thủ thành ước chừng có hơn trăm người, đô đầu cầm đầu đứng ở đầu tường quát to:
- Là đội ngũ từ đâu tới ?
Huyện úy Diêu Thanh liền vội vàng tiến lên nói:
- Ta là Diêu huyện úy huyện Vũ Thành, phụng mệnh lệnh tri huyện đến đây đưa lương!
Diêu Thanh thường xuyên đến huyện Lịch Thành, các quân quan đều biết y. Đô đầu thủ thành cũng biết việc tướng quân phân chia cho Vũ Thành nộp tám ngàn thạch lương thực. Y cười lạnh một tiếng nói:
- Huyện khác đều không đến, chỉ huyện các ngươi tích cực nhất, có phải vì phân phối cho các ngươi quá ít lương thực không?
- Cái đó. Lương thực chúng ta cũng rất khó khăn. Hiện giờ mới gom được nửa số. Đợi vài ngày tới sẽ đưa nốt số còn lại.
- Hừ! Coi như Lưu Tri huyện của các ngươi biết điều.
Đô đầu vung tay lên, nói:
- Đi lên xem thế nào!
Mấy tên binh sĩ vội tiến lên, kiểm tra liên tiếp mấy chục chiếc xe la rồi chạy tới báo cáo:
- Tất cả đều là lương thực!
Tên đô đầu gật gật đầu, ra lệnh:
- Mở cửa thành cho bọn họ vào thành!
Cửa thành vốn chỉ mở ra một cái khe nhỏ giờ được kéo ra két két. Ba trăm tên la phu vội vàng kéo xe la bắt đầu vội vã chạy vào trong thành.
Đô đầu đứng từ trên cao ở cổng thành chờ huyện úy. Y còn muốn kiếm chút lợi. Lúc này, y phát hiện bọn phu la vô cùng khỏe mạnh cường tráng, uy vũ hiên ngang, lưng thẳng tắp, không có vẻ lam lũ vất vả của bọn la phu bình thường. Nhất là người đứng trước mặt y vô cùng cao to cường tráng. Trong lòng dấy lên cảm giác nghi ngờ, y vội vàng quát to:
- Mau đứng cả lại cho ta. Cuối cùng các ngươi là ai?
Đứng ở trước mặt hắn chính là đô đầu Lư Phi. Lư phi to cao khỏe mạnh hơn tất cả mọi người một cái đầu. Thấy đối phương đã sinh nghi Lư Phi bỗng vơ lấy một thanh trường mâu từ trên xe đâm tới, nói:
- Ông đây là ông nội mày!