Chương 417: Đêm đánh Tu Thành
Chương 417: Đêm đánh Tu ThànhChương 417: Đêm đánh Tu Thành
Doanh trại của quan quân chiếm diện tích mấy ngàn mẫu. Xung quanh bốn phía xây dựng tường cao hai trượng. Tường thành đủ rộng cho binh sĩ có thể đứng trên tường. Tuy nhiên, trên thực tế nó tương đương với một tòa tường thành đơn giản mà lại không được rộng và kiên cố như tường thành và sẽ bị đổ sụp xuống nếu gặp phải chùy công phá thành hay máy ném đá với lực lớn
Thang Hoài dẫn một đội kỵ binh chạy về đại doanh. Cả bọn tung người xuống ngựa, nhanh chóng đi vào trong đại doanh.
Trong đại trướng trung quân, Chủng Sư Đạo đang lắng nghe hai tên tham quân ty tình báo báo cáo các loại tình báo mới nhất mà bọn họ thu được.
- Sáng hôm nay, trinh sát phát hiện chừng năm vạn quân chủ lực Lương Sơn xuất hiện ở cả dải Bạch Khâu Lĩnh. Nơi đó là tiếp giáp giữa Vận Châu và Tế Châu. Mặt khác một đội quân ước chừng hai vạn người đang từ huyện Nhiệm Khưu đi về hướng huyện Cự Dã hiện giờ chỉ còn cách huyện Cự Dã tầm tám mươi dặm.
- Bạch Khâu Lĩnh cách huyện Cự Dã có bao xa?
Chủng Sư Đạo hỏi.
- Ước chừng tám mươi dặm. Đại soái, cái này hẳn không phải là trùng hợp. Cả hai nhánh đại quân đều cách huyện Cự Dã tám mươi dặm.
“Có phải trùng hợp hay không ta biết tự phán đoán. Ta muốn biết trong huyện Cự Dã có bao nhiêu quân trú?
Hai tên tham quân nhìn nhau, đều trả lời bằng vẻ bất lực:
- Trước mắt còn không có tình báo chính xác.
- Tình báo chính xác đã có!
Trương Thúc Dạ xuất hiện ở cổng đại trướng. Y bước vào nói:
- Ta vừa mới có được tình báo mới nhất liên quan tới huyện Cự Dã.”
Hai tên tham quân liền vội vàng hành lễ. Trương Thúc Dạ khoát khoát tay, để bọn họ lui xuống. Y đi lên trước nói với Chủng Sư Đạo:
- Trong thành có tám ngàn quân coi giữ. Chủ tướng là Lâm Xung. Toàn bộ đều là bộ binh. Đại bộ phận đều là giáp da, nhưng cũng có một phần nhỏ khôi giáp.
- Tình báo chuẩn xác?
Trương Thúc Dạ gật gật đầu, nói:
- Chắc là chuẩn xác, Thang Hoài bắt được ba cái thám tử đều đã xác nhận tình báo.
Trên mặt Chủng Sư Đạo lộ ra vẻ sầu lo. Y chắp tay đi vài bước, hồi lâu nói:
- Tám ngàn binh sĩ Lương Sơn cũng không đáng sợ, nhưng ta lo lắng chính chủ tướng thủ thành lại là Lâm Xung.”
- Lâm Xung rời khỏi cấm quân gần mười năm rồi nhỉ!
- Tròn mười năm rồi. Ta quen thân với nhạc phụ y là Vương Tiến. Theo như lời lão nói thì Lâm Xung không chỉ có võ nghệ cao cường mà binh pháp cũng rất tốt. Có thể coi y là người văn võ song toàn. Nếu như y trấn thủ huyện Cự Dã thì chỉ e chúng ta muốn hạ được cũng phải trả một cái giá rất lớn. Huống hồ lại có hai nhánh quân lớn như hai con mãnh hổ đang nhòm ngó chờ khi ta công thành gặp khó khăn.
Trương Thúc Dạ nở nụ cười, nói:
- Đại soái sẽ không chuẩn bị mà tấn công Cự Dã thành trong thế bị động như vậy đi chứ!
Chủng Sư Đạo cũng nở nụ cười, nói:
- Thật ra ta vẫn đang cân nhắc một vấn đề, rốt cục huyện Tu Thành có bao nhiêu quân đội?
- Tình báo nói rõ rằng cả dải Bạch Khâu Lĩnh có năm vạn chủ lực, huyện Nhâm Thành phía tây có hai vạn quân đội, lại thêm tám ngàn quân đội huyện Cự Dã nữa. Như vậy nếu tính tổng binh lực mười vạn đại quân thì còn có hơn hai vạn quân đội phân bổ bên ngoài.
- Trương Tư Mã quên hang ổ Lương Sơn của bọn chúng à. Trên núi có bao nhiêu quân đội. Còn có chí ít một vạn thuỷ quân. Nếu như lại tính cả một vạn quân Hà Bắc bị tiêu diệt thì Trương Tư Mã đã tính tới chưa?
Trương Thúc Dạ trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Ý đại soái là huyện Tu Thành trống rỗng ư?
Chủng Sư Đạo khẽ gật đầu, nói:
- Ta cảm thấy không phải là trống rỗng bình thường!
……
Trong màn đêm tối mịt mù, một đội quân hơn ngàn kỵ binh đang lao vùn vụt hướng thẳng về huyện Tu Thành. Gió vù vù qua tai họ. Từng kỵ binh mím chặt môi, nét mặt nghiêm nghị, nhìn chăm chú về phía trước.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau chiếu lên người họ thì họ đã đi được quãng đường chừng hơn bốn trăm dặm đến huyện Đông A của Vận Châu. Ở đây cách Tu Thành vẫn còn chừng hơn sáu chục dặm đường. Lý Diên Khánh thấy một dòng sông ở phía xaliền vội vàng ra lệnh:
- Nghỉ ngơi tại chỗ.
Bọn kỵ binh lập tức xuống ngựa, dẫn ngựa xuống bờ sông uống nước. Lúc này, Ngưu Cao đi lên trước hành lễ với Lý Diên Khánh rồi nói:
- Chỉ huy sứ tìm ta sao?
Lý Diên Khánh gật gật đầu, chỉ vào huyện Đông A cách đó chừng hơn hai dặm nói:
- Ngươi đưa mấy trăm huynh đệ đi một chuyến tới huyện thành, lấy ít cỏ khô về đây.
- Như vậy sẽ lộ hành tung chúng ta !
- Ta biết, ngươi có thể tiết lộ một chút cho chúng là đang có năm ngàn quân đội tiến về Tu Thành.
Ngưu Cao lập tức tỉnh ngộ, liền vội vàng gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi. Ta tới huyện thành ngay đây!
Gã hô to hai tiếng rồi dẫn ba trăm binh sĩ đi về hướng huyện thành Đông A. Đây là một huyện nhỏ, không có quân đội đóng quân, chỉ có mười mấy tên hương Binh phụ trách thủ cửa thành. Hương Binh thấy quan binh đến, sợ hãi vội đi bẩm báo tri huyện.
từ lâu Tri huyện Đông A đã không còn là tri huyện do triều đình bổ nhiệm mà là người của Tống Giang. Tin báo khiến y sợ nhũn cả hai chân, vội vàng chạy lên đầu thành, hỏi thăm:
- Xin hỏi…. Các vị quân gia có chuyện gì không?
- Chúng ta từ Tề Châu tới, đi ngang qua quý huyện, muốn xin quý huyện một chút cỏ khô và lương thực!
- Xin hỏi số lương thực và cỏ khô để năm ngàn người ăn hai ngày và hai ngàn con chiến mã, ngươi tính thử xem cần bao nhiêu?
tri huyện vội vàng tính toán rồi nói:
- Vậy thì phải một trăm thạch lương thực và một ngàn gánh cỏ khô, có được không?
- Được! Mau mau đưa ra ngoài thành.
Tri huyện không dám thất lễ, vội vàng chạy đi kiếm lương thảo. Không bao lâu sau, cửa thành mở ra, mấy chục chiếc xe bò đưa lương thảo ra. Ngưu Cao dẫn đội xe bò đi về phía nơi đóng quân của quân đội.
Lúc này, tri huyện vội nói với hai bên tả hữu:
- Lập tức phát bồ câu thư thông báo cho Tu Thành, nói có năm ngàn quan binh đang đi về Tu Thành, trong đó có hai ngàn kỵ binh!
Lý Diên Khánh đưa cho phu xe bò mỗi người năm trăm văn tiền rồi cho bọn họ vội vàng đi theo mình tiến về huyện Tu Thành. Đội ngũ nghỉ ngơi một canh giờ, rồi tiếp túc xuất phát đi về hướng nam dọc theo đường cái quan. Lần này bọn họ ngược lại không sốt ruột mà cũng không lo lắng vội vã hành quân thẳng tới Tu Thành.
……
Huyện Tu Thành quả thực rất trống rỗng. Trong thành nội chỉ có ba ngàn quân đội. Tống Giang vẫn luôn muốn quyết chiến một trận với ba vạn quân Chủng Sư Đạo, dùng cả tám vạn đại quân nên mới để huyện Tu Thành trống rỗng như vậy. Hiện giờ tướng giữ huyện Tu Thành không phải người khác, chính là tâm phúc Tống Giang ái tướng Vương Anh.
Trong thành Tu Thành đang vô cùng hỗn loạn. Vương Anh đang dẫn quân đứng trên tường. Lòng y nóng như lửa đốt. Y vừa cử người đưa tin khẩn, tốc độ tám trăm dặm cầu cứu đại ca Tống Giang vừa tập trung thanh niên trai tráng thủ thành. Rất nhiều binh sĩ thừa cơ cướp bóc cửa hàng, biến huyện Tu Thành trở nên hoàn toàn rối loạn.
Vương Anh đứng ở trên đầu thành nhìn về hướng bắc. Lúc này, hai tên thám tử kỵ binh từ đằng xa vội vàng chạy tới, đứng dưới thành hô lớn:
- Tướng quân, chúng ta đã phát hiện quan binh, cách huyện thành còn có hơn hai mươi dặm!
- Có bao nhiêu quân đội?
Vương Anh ở trên đầu thành hỏi.
- Hình như chỉ có hơn ngàn kỵ binh!
Vương Anh khẽ giật mình, làm sao lại chỉ có một ngàn kỵ Binh.không phải Huyện Đông A báo có năm ngàn nhân mã sao?
Một tướng lĩnh bên cạnh thấp giọng nói:
- Cái này tất nhiên là tiên phong quân địch, đại đội chủ lực ở phía sau!
Vương Anh gật gật đầu, câu này có lý. Y vội vàng lại hỏi tiếp:
- Cử bao nhiêu người báo tin cho chúa công rồi?
- Đã phái hai đội báo tin rồi.
- Lại phái một đội binh báo tin. Nhất thiết phải mời trại chủ nhanh chóng quay về cứu viện.
Lại thêm ba tên kỵ binh mang theo thư xin cấp tốc cầu viện củaVương Anh hối hả chạy về hướng chủ lực quân Lương Sơn phía cách đó hơn hai trăm dặm.
Lý Diên Khánh lại rất rõ ràng mục đích của mình trong chuyến này. Hắn cũng không phải là muốn công chiếm huyện Tu Thành. Hắn biết dựa vào một ngàn kỵ Binh không thể nào chiếm lĩnh huyện thành.dù có sơ ý thế nào Tống Giang cũng sẽ không để huyện Tu Thành biến thành một tòa thành trống. Ít nhất cũng phải có đến mấy ngàn người.
Hắn chỉ cần để quân đội xuất hiện tại ở vùng huyện Tu Thành gây áp lực cực lớn cho huyện thành. Tống Giang rồi phải chia binh đến giúp, thậm chí rút đại quân về. Dù sao tất cả tướng lĩnh trọng yếu quân Lương Sơn và gia quyến đều ở trong huyện Tu Thành. Tống Giang không gánh nổi hậu quả huyện Tu Thành bị công phá.
Mãi tới sau khi trời tối, Lý Diên Khánh mới dẫn một ngàn kỵ Binh khoan thai tiến tới chân thành. Nhưng hắn cũng chưa tiến tới chân thành mà chỉ chia đội kỵ binh thành ba nhánh. Nhánh thứ nhất do Vương Quý dẫn tới đại quân doanh phía Nam Tu Thành chừng mười dặm. Ở đó vốn là tây thành của Triều đình. Hiện giờ là nơi quân nha quân Lương Sơn Tống Giang. Hiện giờ quân nha và quân doanh không có quân đội nên Lý Diên Khánh yêu cầu Vương Quý dùng một mồi lửa thiêu rụi cả quân nha và quân doanh.
Nhánh thứ hai do Ngưu Cao dẫn ba trăm kỵ binh tiến về bến tàu Tế Thủy. Ở đó có hơn một trăm nhà kho, là nơi để đồ quan trọng của quân Lương sơn. Hắn cũng yêu cầu Ngưu Cao thiêu hủy toàn bộ nhà kho. Nhánh quân thứ ba do chính hắn dẫn đầu, mai phục ở trên đường tới nhà kho, đợi cơ hội phục kích quân Lương Sơn.
Vương Anh đợi trên thành ròng rã cả một buổi chiều. Y vẫn luôn chờ quân địch đánh tới. Thực sự thì y đã quá mệt mỏi, nên quyết định xuống thành nghỉ ngơi.
Lúc này, Vương Anh đang ngồi một mình ở bên trong một gian phòng uống rượu. Tối nay y đã phải chịu áp lực khá lớn. Lần đầu tiên không thấy y đòi nữ nhân tới bồi rượu, chỉ một mình uống rượu giải sầu.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chạy gấp, có tiếng binh sĩ gấp giọng bẩm báo:
- Vương Tướng quân, ngoài thành bốc cháy!
Vương Anh bị dọa đến đằng đứng người lên, mở cửa hỏi:
- Chỗ nào bốc cháy rồi?
- Là bến tàu, còn có quân doanh bên kia cũng bốc cháy.
Vương Anh chỉ cảm thấy trong đầu “ùng! ” một tiếng. Bến tàu bốc cháy, tất nhiên là quân địch đã đốt nhà kho. Y vội vàng lao về phía tây thành, vừa vọt lên đầu thành y đã ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trên bến tàu cách đó năm trăm dặm khói lửa ngút trời. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận mây xanh, khói lửa như biển. Hơn chục nhà kho đồng loạt bị bốc cháy mới có thể như vậy. Trong mười mấy nhà kho ấy có biết bao vật tư và lương thảo. Như thế này thì y biết ăn nói thế nào với đại ca?
Vương Anh lại quay đầu nhìn lại về hướng nam. Quân Doanh mặt phía nam cũng đang chìm trong biển lửa. Ngọn lửa lớn nhất chính là do quân nha bị bốc cháy. Vương Anh khóc không ra tiếng, gấp tới nỗi dậm chân bình bịch. Thế này thì làm thế nào?
Đúng lúc này, kho hàng bến tàu bên kia bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động đia. Cả vùng như rung chuyển. Tường thành chao đảo. Vương Anh đứng không vững, ngồi phịch xuống đất. Chỉ thấy một quả cầu lửa bắn lên trời chừng vài chục trượng. Từ ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Có tiếng binh sĩ kêu lớn: Là kho đạn. Kho đạn nổ rồi.